- Trang chủ
- Hoàng Hậu Không Ngai
- Chương 37
Tác giả: Fujiwarafuji
Huệ Đạt vào phòng trong bắt mạch cho Mục Minh. Huệ Đạt gật gù, lấy kim châm châm vào vài huyệt đạo của Mục Minh. Mục Minh tỉnh lại. Huệ Đạt trên đường đi đã nghe Trương Túc kể lại mọi chuyện. Ngài chắp tay :
-A di đà phật, số kiếp của tiểu thư quá lận đận.
Mục Minh khóc lóc, kể lể :
-Tiểu muội nhà tôi chưa hề giết lấy một con kiến, chẳng gây sự với ai một lần trong đời. Cớ sự sao ra nông nỗi này.
Đông Triều nghe tiếng gào khóc, biết Mục Minh đã tỉnh. Nàng liền lấy giấy viết vào phòng trong lấy bằng chứng. Đông Triều chắp tay chào Huệ Đạt. Huệ Đạt cũng chắp tay chào nàng rồi ra ngoài cho nàng hỏi chuyện Mục Minh. Đông Triều hỏi :
-Lần cuối cùng huynh gặp mặt nạn nhân là khi nào ?
-Là năm hôm trước. – Mục Minh khóc, nói. – Lúc đó hai huynh muội cãi nhau, tôi giận quá, đuổi muội ấy ra khỏi nhà, muội ấy cũng gói ghém đồ đạc về quê.
-Tại sao ?
-Cũng tại tôi ! Tại tôi đòi đi lễ thần tạ ơn thần thánh đã cho tôi được quan trên chiếu cố chức quan nhỏ. Tâm Như không cho vì gia cảnh còn nghèo.
Đông Triều gật gù :
-Mạn phép cho hỏi vị quan ấy là ai ?
-Là... Bát A ca.
Đông Triều vội chuyển qua câu khác :
-Huynh bắt đầu tìm Tâm Như lúc nào ?
-Ba ngày trước.
-Vậy huynh gặp nạn nhân trong trường hợp nào ?
-Bên góc đường, trong một cơn mưa.
Đông Triều ở trong hỏi chuyện Mục Minh, Dận Chân, Dận Tường bên ngoài kể lại cho Huệ Đạt câu chuyện bi thương kia. Huệ Đạt nhíu mày lắng nghe, lòng buồn vô hạn :
-A di đà phật, người với nhau sao lại làm thế ?
-A Nghi suýt ngất vì việc này. – Dận Tường thở dài.
Dận Chân hỏi :
-Huệ Đạt, ông có biết những trường hợp tương tự thế này không ?
Huệ Đạt trầm ngâm, tay lần chuỗi hạt :
-Hồi còn trẻ, bần tăng cùng sư phụ đi đến những vùng quê khó khăn, vì đói khát nên họ đành tự ăn thịt lẫn nhau để tồn tại. Đó là vì sinh tồn.
Trương Túc nói :
-Tứ gia, tôi thấy trường hợp tương tự thế này.
-Sao kia ?
Trương Túc chống nạnh :
-Hồi tôi chưa về Phúc phủ, tôi là một kẻ lưu manh.
Khúc Tam Lang gầm gừ :
-Khỏi giới thiệu, không vẻ vang đâu.
Trương Túc hạ giọng xuống :
-Có một số tên vô lại khác rủ tôi đi đào trộm mộ để lấy tứ chi hoặc nội tạng bán cho bọn lang y. – Rồi ưỡn ngực lên như rất tự hào về mình. – Nhưng tôi vẫn còn lòng nhân đạo nên từ chối.
-Nếu đã nhân đạo tại sao lại không báo quan ?
Đông Triều đã hỏi chuyện Mục Minh xong. Nàng ngồi phịch xuống ghế, bộ dạng mệt mỏi lắm. Dận Chân vỗ vai nàng, hỏi :
-Thế nào rồi ?
-Xong rồi.
Huệ Đạt mỉm cười :
-Tiểu thí chủ vất vả quá.
Đông Triều nhún vai :
-Tôi nên làm mà. Mười phần thì bảy phần Mục Tâm Như đã bị tên bán thủ lợn đó bắt giết. Tôi đã suy luận nhiều trường hợp. Tiểu thư về quê, trên đường bị bắt cóc. Hoặc đi mua thủ lợn và bị lừa. À, mà tại sao ông lại đến đây ? – Đông Triều hỏi Huệ Đạt.
Huệ Đạt nói :
-À, có một lão thí chủ bị bệnh nặng, không đi viếng chùa được, bần tăng đến khám bệnh cho bà ấy.
-Ai vậy ?
Huệ Đạt nói :
-Là lão bà ở phố kia, con trai bà ấy là người bán thủ lợn họ Mã đó.
Đông Triều hiếu kỳ :
-Bà ta bệnh gì ?
-Lão thí chủ bị suy nhược cơ thể. A di đà phật, chẳng biết có phải oan nghiệt kiếp trước gây nên chứ thí chủ ấy rất hiền lành, nhân hậu, con trai bà ấy thành đạt cũng nhờ phước mẹ.
-Có dấu hiệu gì lạ không ? – Đông Triều hỏi.
-Chỉ bị nổi mẩn đỏ thôi.
Tối về, Đông Triều, Dận Chân và gia đình Dận Tường tạm biệt Phúc phủ, về tư gia. Vụ án khá hóc búa nên Đông Triều chưa giải ra trong ngày hôm đó. Đáng ra là nàng giải ra rồi nhưng trách cái thời đại lạc hậu này không có thiết bị tân tiến để xét nghiệm ADN. Huệ Đạt đi theo đằng sau xe ngựa nhà Tứ A ca, ông cười khà khà :
-Ra mặt đi, cậu trẻ.
Phong Di biết không thể trốn khỏi đôi mắt tinh anh của Huệ Đạt bèn nhảy khỏi bụi cây ngụy trang, đáp xuống cạnh Huệ Đạt. Huệ Đạt nói :
-Đã bảo cô nương đó lẫn Nữu Hỗ Lộc tiểu thư không có duyên nợ với ngươi mà sao cứ bám theo người đó thế ?
Phong Di cãi :
-Tôi chỉ trông chừng xem nha đầu đó có làm tổn hại thể xác của Liên Nhi không. Vả lại, tôi đang lo đây.
-Gì kia ?
-Tôi biết tên quỷ kia đã dùng nội tạng của Mục cô nương làm gì. Hắn lấy để làm thuốc, đồn là nội tạng người chữa được bách bệnh. Bách bệnh gì chứ ? Ở hội tôi có người dùng được ba ngày thì người nổi đầy mẩn đỏ, mười ngày sau thì chết !