- Trang chủ
- Ly Ca Hoàng Triều
- Chương 30: Kỳ Hạn Một Năm
Tác giả: Pinkynami
Ly quân thế như chẻ tre, tiến quân thần tốc, ở ngày tiến công thứ mười, hoàn toàn thu hồi lãnh địa đã mất của Huyền Vũ.
Minh Húc tọa trấn phía sau, đi theo Trình Phi Dương một đường tiến lên, trêи mảnh đất từng mất của Huyền Vũ một lần nữa thành lập doanh địa Huyền Vũ.
Trở lại Huyền Vũ, một lần nữa nội ứng ngoại hợp, các tướng sĩ bị chủ soái lén bán đứng đánh may mắn sống sót, một lần nữa thu hồi địa bàn của mình, không khỏi cảm khái vạn phần.
Sau khi Triều Ca đến nơi đóng quân của Huyền Vũ, chuyện đầu tiên chính là đến nơi thi thể tướng sĩ Huyền Vũ quân bị tùy ý hỏa thiêu. Nơi đó, một mảnh đất đai cháy đen, mặt đất còn sót lại tro cốt tàn dư. Triều Ca ôm tâm tình nặng nề, tận lực thu tập tro cốt còn chưa bị gió thổi đi. Thu thập nửa ngày, cũng chỉ được nửa bình, đại đa số sớm đã tan theo gió.
Chẳng biết lúc nào, Minh Húc đã đứng ở phía sau Triều Ca, hắn vươn tay về hướng Triều Ca. Triều Ca đặt tay mình lên, để cho hắn đỡ dậy.
“Thật ra nàng không cần thu thập tro cốt của họ.” Minh Húc không còn nụ cười nhạt như xưa, thần sắc có chút ngưng trọng.
“Ta chỉ không muốn bọn họ đến chết cũng không có một chỗ yên ổn ở lại. Rất nhiều người, ở lần diễn tập kia ta đã từng gặp qua.” Giọng Triều Ca có chút trầm thấp.
“Nơi này là lãnh thổ Ly quốc, là nhà của bọn họ, cùng thiên địa hòa làm một thể, chính là về nhà.” Minh Húc bình tro cốt của Triều Ca ra. Triều Ca cúi đầu, tâm tình rất trầm trọng.
“Để bọn họ theo gió đi đi, nếu bọn họ không muốn ở lại Bắc Cương, gió sẽ dẫn bọn họ về quê nhà của mình.” Minh Húc vừa nói vừa nắm chặt tay Triều Ca.
Triều Ca cúi đầu, trầm tư thật lâu, rốt cuộc vẫn đem bình tro cốt rải vào không trung, mặc cho gió lốc ở Bắc Cương thổi bọn họ đi.
Nhìn tro cốt dần dần bay ra, lòng Triều Ca cũng bay lên theo. Gió có thể dẫn bọn họ về quê nhà của mình, như vậy cũng có thể mang nàng trở về nhà được không? Chỉ là quê nhà của nàng ở đâu? Hiện đại? Tiên giới? Hay là hoàng cung?
“Triều Ca, nếu có một ngày, ta cũng chết, nàng hãy giống như bây giờ, để ta rời đi.” Minh Húc bỗng nhiên nói.
Triều Ca sững sờ, nàng nói: “Sẽ không đâu, ngươi sẽ không chết, ngươi còn rất nhiều việc chưa làm.”
“Không có người nào không chết, chỉ là trước sau thôi, thế sự vô thường. Lúc trước ta cũng đã cho rằng mẫu thân sẽ luôn bên cạnh ta, kể chuyện xưa cho ta, nấu ăn cho ta, nhưng nháy mắt, người không còn, dù bất lực cũng không thể ngăn cản.” Minh Húc cười khổ.
Trong lòng Triều Ca chấn động, nàng nhớ tới trêи mệnh cách viết, mẫu thân Minh Húc chết, là do tiểu thϊế͙p͙ mà phụ hoàng ban tặng ra tay. Chuyện này, phụ hoàng của nàng không phải không biết, có lẽ người đã ngầm đồng ý. Tử thù này đã kết, bọn họ vốn không đội trời chung.
“Minh Húc, mẫu thân ngươi hiện tại nhất định đã ở nơi nào đó đầu thai làm một người tốt, ngươi nên chúc phúc bà ấy.” Minh Húc quay đầu, một đôi tròng mắt sâu thẳm nhìn Triều Ca, hắn nói: “Nàng cũng tin Luân Hồi Chi Thuyết sao?”
Triều Ca trong lòng mặc niệm: Chuyện này còn có thể không tin hả? Thượng Thần ngươi lôi kéo tiểu tiên ta đầu thai, ngươi còn hỏi tiểu tiên ta tin hay không tin à?
“Tin” Triều Ca đem cảm xúc nén thành một chữ.
Minh Húc mỉm cười, lặng lẽ không nói. Lúc này Triều Ca không biết, lần này nàng tốt bụng an ủi, sau này lại mang đến nhiều ít phiền phức cho mình. Sau khi đoạt lại nơi đóng quân của Huyền Vũ, Ly quân thế như chẻ tre một đường giết đến biên cảnh Càng quốc, liên tiếp chiếm lĩnh ba tòa thành trì. Càng quân liên tục thất bại, cộng thêm tam hoàng tử Địch Phỉ Nhiên thụ thương nằm trêи giường, Càng quân trêи dưới hỗn loạn tưng bừng, quân tâm bất ổn, lòng người hoang mang. Đánh liên tiếp ba tháng, Càng quốc rốt cục ăn không tiêu, đưa lên thư cầu hòa. Lúc nhận được thư cầu hòa của Càng quân, Minh Húc đang ở chủ trướng Ly quân thương thảo bước kế tiếp của kế hoạch tác chiến. Minh Húc mở thư cầu hòa ra, công bố nội dung thư cầu hòa cho các tướng lĩnh ở đây.
“Chư vị cảm thấy cái thư cầu hòa này cần phải xử lý như thế nào?” Minh Húc hỏi.
“Mới chiếm ba tòa thành trì liền tới cầu hoà, quá sớm!” Phó soái Bạch Hổ quân trực tiếp cự tuyệt.
“Đúng vậy, chưa diệt sĩ khí Càng quốc của chúng, bọn chúng sẽ không ngoan ngoãn, mười năm trước tới Ly quốc ta kêu gào, mười năm sau vẫn còn dám tới!” Phó soái Chu Tước tức giận nói.
“Không sai, lần này nhất định phải đánh cho bọn chúng đời này cũng không dám tới!” Trình Phi Dương cũng mười phần tán thành ý tưởng của mọi người.
Minh Húc đưa mắt nhìn sang Triều Ca, hỏi: “Quân sư nghĩ như thế nào?”
“Ta cho rằng nên hòa.”
Câu trả lời của Triều Ca khiến cho các tướng lĩnh đều sửng sốt.
Lúc trước khi đánh Càng quốc người ra kế sách xuất lực nhiều nhất là quân sư, làm sao lúc này lại trực tiếp tiếp thu cầu hoà thế?
“Có ba nguyên nhân, thứ nhất Càng quốc mạo phạm Ly quốc, theo đạo nghĩa mà nói đuổi bọn họ ra ngoài xong thì phải đình chỉ, tiếp tục nữa chính là xâm lược, chúng ta không có lý.”
“Vậy bọn chúng có thể đánh chúng ta, chúng ta liền không thể đòi lại chút lợi tức sao?”
“Không bằng chờ quân sư nói xong đã” Minh Húc ngăn chặn cục diện để cho Triều Ca nói tiếp.
“Thứ hai, tuy nói Bắc Cương là do hoàng thượng giao cho Hoàng gia quân trấn thủ, nhưng chuyện liên quan đến Càng quốc cầu hoà, đã tăng lên thành chính trị giao hảo của hai nước, Hoàng gia quân không báo lên, còn tự chủ trương, hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào? Ly quốc là ai làm chủ?” Triều Ca nói tới chỗ này, những tướng lĩnh vốn muốn đánh lập tức đều ngẩn ra, bọn họ hoàn toàn không suy nghĩ nhiều như vậy, nghĩ đến quốc gia, nghĩ đến chính trị.
“Thứ ba, cũng là điểm qua trọng nhất.” Triều Ca hít sâu một hơi.
“Hai nước giao chiến, tổn thương mãi mãi vẫn là bách tính. Bất luận thắng bại, bách tính trôi dạt khắp nơi, đau đớn mất đi người thân đều quá tàn nhẫn. Cho nên, có thể sử dụng hòa bình giải quyết, không cần lấy tính mạng người khác đi đánh cược.”
Lời thấm thía của Triều Ca nói xong, toàn bộ chủ trướng đều yên lặng.
“Cho nên, tiếp thu thư cầu hòa, đem thư cầu hòa trình cho hoàng thượng, mọi người còn có ý kiến không?”
Trong toàn bộ quá trình, Minh Húc không có một tia kinh ngạc, hết thảy đều ưng thuận. Triều Ca biết, ý nghĩ của Minh Húc giống nàng, chỉ là mượn miệng nàng nói ra thôi. Trong lúc nhất thời, trong chủ trướng không có tiếng động, mặc dù mọi người không cam lòng, nhưng đều đồng ý phương thức xử lý này.
“Thật ra không chiến chưa chắc không tốt. Thư cầu hòa đưa tới, chúng ta chiếm ưu thế, trêи bàn đàm phán, chúng ta có thể thu hoạch càng nhiều quyền lợi. Không tổn hại người nào mà lại đạt được mục đích.” Triều Ca nói.
“Quân sư nhận thức chính xác khiến chúng ta bội phục.”
“Chỉ là mấy thứ này cong cong lượn lượn này, ta chơi không nổi.”
“Việc đàm phán, hoàng thượng tự sẽ an bài, mọi người không cần lo lắng.”
Triều Ca bỗng nhiên dừng lại, lại cười nói: “Đến lúc đó ta sẽ tự mình đến kinh thành đốc thúc việc này, đợi Càng quốc bồi thường, liền phải nhờ các vị khổ cực cùng nhau trùng kiến chiến địa thương tích khắp nơi này.” Lời này vừa nói ra, tướng lĩnh ngồi đây đều kinh ngạc, ngay cả sắc mặt Minh Húc cũng trầm xuống.
“Quân sư muốn đến kinh thành?” Trình Phi Dương hỏi trước.
Triều Ca gật đầu, nàng nói: “Ta đến Bắc Cương cũng sắp một năm rồi, sư phụ cho ta thời gian một năm, đây là thời điểm ta trở về.”
Triều Ca vừa nói ra lời này, những người ngồi đây đều ảm đạm. Mấy ngày nay tới giờ, bọn họ thường xuyên tham khảo sách lược, mỗi ngày gặp nhau, sớm chiều ở chung, đã là những chiến hữu rất quen thuộc lại cực kỳ ăn ý. Huống chi, Triều Ca đã cứu Thiếu tướng quân Minh Húc của bọn họ một mạng, còn vì việc này mà bị tam hoàng tử Càng quốc bắt đi, suýt chút nữa ngay cả mạng đều không còn.
Đây đã tăng lên đến mức giao tình sinh tử. Bây giờ Triều Ca lại bỗng nhiên nói muốn đi, mọi người đều không kịp chuẩn bị, ai cũng không cao hứng nổi.
“Quân sư, ngươi cùng chúng ta kề vai chiến đấu đã lâu, bọn ta đều luyến tiếc ngươi.”
“Đúng vậy đó quân sư, ngươi có thể viết một lá thư cho Bích Ba trang chủ, nói rõ tình huống, sau đó ở lại trong quân hay không?”
“Trong quân mới là nơi ngươi phát huy, ở chỗ này ngươi có thể công thành danh toại, bảo vệ biên cương, ngươi ở lại đây đi!”
Mọi người ngươi một lời ta một lời mở miệng giữ lại. Triều Ca nghe thấy cực kì cảm động, nàng không nghĩ tới nàng rời đi sẽ có nhiều lưu luyến như vậy. Nàng luôn coi mình là khách qua đường, nhưng bọn họ lại coi nàng là huynh đệ.
“Mười phần thứ lỗi, sư mệnh khó khăn. Bất quá núi xanh còn đó, nước biếc sông dài, chúng ta luôn có cơ hội gặp lại.”
Triều Ca uyển chuyển cự tuyệt khiến cho bầu không khí trong lều lập tức chìm đến đáy vực, mà sắc mặt Minh Húc cũng trầm tới đóng băng.
“Ngươi đi theo ta ”
Minh Húc xốc màn chủ trướng đi ra ngoài, lòng Triều Ca dao động, đi theo phía sau hắn rời khỏi đó. Để lại một lều trướng đầy tiếng thở dài. Triều Ca mới vừa ra khỏi lều trướng không xa, bỗng nhiên có một con kɧօáϊ mã chạy về phía nàng. Minh Húc lập tức chụp tay tới, bế Triều Ca lên ngựa, mang theo nàng chạy như bay rời khỏi quân doanh.
Triều Ca bị đặt ở trêи lưng ngựa, tim nhảy bịch bịch. Quyết định về kinh thành này của nàng, chưa bao giờ tiết lộ với Minh Húc. Nàng có thể cảm giác được, Hề Minh Húc rất tức giận, tức giận nàng tự chủ trương, tức giận nàng che giấu đến một chút gió cũng không lọt qua. Sau một hồi, Minh Húc mang nàng tới một vách đá thấp, nhìn về phía xa xa, diện tích đất đai Bắc Cương trải rộng không có giới hạn. Gió thổi vù vù, thổi vào lòng Triều Ca có chút bàng hoàng. Xuống ngựa, một đôi mắt sâu thẳm của Minh Húc chăm chú nhìn Triều Ca.
“Nàng không cảm thấy nàng nên cho ta một lời giải thích sao?”
“Giải thích? Giải thích cái gì?”
“Vì sao muốn trở về, vì sao không nói cho ta, vì sao chính mình tự chủ trương?”
Minh Húc hỏi liên tiếp ba cái vì sao, từng bước ép sát, hùng hổ dọa người, có thể thấy hắn rất tức giận. Vì sao? Triều Ca phải giải thích thế nào đây? Nói cho hắn biết, trêи mệnh cách viết vậy à? Mẫu hậu Tâm Lăng của nàng sẽ táng thân trong biển lửa, phụ hoàng âu sầu thành bệnh, Hoàng tộc Lýbthị bắt đầu suy sụp, cho nên nàng phải về cứu mẫu hậu mình?
“Trước khi ra ngoài ta đã định ra kỳ hạn một năm, nhất định phải trở về.”
“Định với ai? Sư phụ Tang Chính Khanh của nàng? Hay là phụ hoàng của nàng?”
Triều Ca yên lặng không nói, vấn đề này tuyệt không tốt hồi đáp đâytrả lời sao cũng không ổn. Nhưng Minh Húc cứ không chịu buông tha nàng.
“Sư phụ Tang Chính Khanh của nàng chỉ phụ trách dạy bảo, còn chưa có quyền hạn chế hành tung của trưởng công chúa đâu nhỉ?”
“Phụ hoàng của nàng cũng không có khả năng tùy ý để nàng đến Bắc Cương mạo hiểm, cho nên chuyện này ngài căn bản không biết nhỉ?”
“Vậy nàng định kỳ hạn một năm với ai đây?”