Tác giả: Tưởng Cật Đa Đa Nhục
Editor: ThyLng339
Đến khi mặt trời ngả về tây Tần Thì mới dừng binh ngưng chiến. Hạ Cơ
đã mệt đến mức ngực dán vào lưng. Trên bàn đặt toàn là những món Hạ Cơ thích ăn làm cho Hạ Cơ thoáng vừa lòng một chút. Liền thịt cá đều do Tần Thì rút xương cho, Hạ Cơ được ăn thì rất vui vẻ.
“ Thiếu đương gia, huyện lệnh đã tới bên ngoài hàng rào, còn mang theo rất nhiều binh mã, muốn gặp thiếu đương gia.” Người tới thông báo vẻ mặt hoảng loạn.
Tần Thì nghe xong vẻ mặt ngưng trọng, quan hệ của bọn họ cùng quan phủ luôn luôn rất tốt, huyện lệnh mất công đến đây như vậy, chỉ có một khả năng là vì Hạ Cơ. Huyện lệnh cũng thật buồn rầu, nếu là cô nương bình thường hắn có thể mắt nhắm mắt mở mà thuận nước đẩy thuyền.
Lần này Tần Thì bắt, lại chính là thiên kim nhà Tể tướng. Khi Hạ đại nhân từ kinh thành xa xôi đuổi lại đây, Tần Thì nếu không đem người thả ra thì e là không biết sẽ gặp phải chuyện gì nữa.
Hạ tể tướng từ khi nhận được tin nữ nhi mất tích lòng liền nóng như lửa đốt, rốt cược nhận được tin tức từ thuộc hạ báo là bị thổ phỉ của một cái sơn trại bắt. vừa vặn hiện tại hắn đang tìm con trai của cố nhân cũng đang ở gần đây, Hạ tể tướng ngựa không nghỉ liền đuổi tới nơi này.
Người là đương nhiên muốn đưa về, Tần Thì nói, chẳng qua là hắn muốn tự mình đưa Hạ Cơ về, cũng coi như là gặp mặt nhạc phụ tương lai.
“ Nghiệp chướng!” trước mặt nam nhi bảy thước cũng gọi là Tần Thì này,
trùng tên với tên con trai cố nhân. Diện mạo cũng có bảy phần tương tự bạn tốt, rất có phong phạm của bạn tốt năm đó. Chỉ là tên này trình độ không biết tốt xấu, cố nhân cũng là người tốt khó gặp. Hắn cư nhiên
không được sự đồng ý của mình liền cùng nữ nhi bảo bối thành thân,
trên bàn vừa mới để một chén trà ngon thượng hạng đã bị Hạ tể tướng
hất xuống mặt đất.
“ Mang theo lễ hỏi này của ngươi, cút cho ta.” Hạ tể tướng giận không
kiềm chế được.
“ Cha!” Hạ Cơ còn muốn thay Tần Thì nói chuyện, “ Người đâu, đưa tiểu thư vào trong cho ta.” Chính mình cực cực khổ khổ dưỡng mười mấy năm, mới hai ngày đã là của người khác rồi, là ai đi nữa cũng chịu không nổi.
Tần Thì thấy Hạ tể tướng tức sùi bọt mép, biết ông chỉ sợ là không tiếp
thu được sự thật này. Vẫn là đem lễ hỏi mang về. Ngày hôm sau, lại mang lễ hỏi đến Hạ phủ, Hạ tể tướng sai người hắt nước vào người hắn. Tần Thì dù quần áo ướt đẫm, nhưng khí độ vẫn không mất. Ngày thứ ba Hạ tể tướng đóng cửa thả chó, Tần Thì mang huynh đệ có võ công, bắt sống
tất cả chó mang treo ở trong viện. Làm Hạ tể tướng tức đến muốn đánh chửi người…. việc này nháo đến cả kinh đô đều biết, Hạ tể tướng biết cứ kéo dài như vậy cũng không có kết quả gì.
“ Tần Thì, không phải ta chướng mắt ngươi”. Hạ tể tướng vuốt vuốt râu “
Ngươi cùng Cơ Nhi nếu đã thân mật như phu thê, vậy thì thành thân đi.”
Tần Thì nghi hoặc mà nhìn Hạ tể tướng, hắn không tin có loại chuyện tốt này, đằng sau nhất định có điều kiện gì đó. “ Cảm tạ nhạc phụ.” Tần Thì trước cứ tỏ vẻ vui mừng cùng cảm tạ.
“ Có điều ngươi muốn cưới nữ nhi của ta cũng không đơn giản như vậy.” Hạ tể tướng mãn hàm thâm ý mà nhìn hắn, “ nếu trong vòng 3 năm, ngươi có thể lấy được vinh quang giống phụ thân ngươi năm xưa, ta liền đem nữ nhi gả cho ngươi. Nếu không được vậy chớ trách ta lấy gậy đánh uyên ương.”
“ Mọi việc xin nghe theo nhạc phụ dạy bảo.” Tần Thì đem lễ hỏi để lại, một mình một người đi ra ngoài. Bây giờ biên cương đại chiến chạm vào là nổ ngay, nam nhi yêu nước đều đi đến biên quan bảo vệ quốc gia, mong giúp một phần sức lực. Tần Thì có lý do gì để thoái thác?
Chuẩn bị tốt hành lý, mang theo lệnh bài mà nhạc phụ đưa ngày mai liền xuất phát đi biên quan.