Tác giả: Tưởng Cật Đa Đa Nhục
Editor: Thủy Lương
Beta: Cà Pháo
Hạ Cơ cảm thấy việc Khải Minh có đến nhà mình hay không cũng chẳng sao cả, thêm một chén cơm thôi mà cũng không có tổn thất gì. Cô tương đối để ý cái lu dấm nhỏ Bạch Triết có để ý hay không thôi.
"Vậy tôi gọi điện hỏi ban trai tôi đã." Hạ Cơ giơ giơ điện thoại di động.
Khải Minh mỉm cười gật đầu, hắn còn có thể nói gì sao? Hắn bây giờ rất hối hận lúc ấy vì quá xúc động mà ký tên vào giấy thỏa thuận ly hôn. Nếu không ly hôn, hắn còn phải khom lưng uốn gối cúi mặt đi xin một nữa cơm sao? Nếu lần này Hạ Cơ trở về bên cạnh hắn, thì có nói cái gì thì cũng không để cô đi nữa.
Hạ Cơ gọi điện thoại cách khá xa, Khải Minh không nghe được cô đang nói cái gì. Nhưng ý cười ngọt ngào trên mặt cô không lừa được ai cả, đầu bên kia điện thoại không biết nói cái gì, mặt Hạ Cơ đều ửng hồng, ở dưới hoàng hôn càng thêm mê người.
" Anh ấy đồng ý rồi." Hạ Cơ kéo cửa xe ngồi xuống.
Khoảng cách hai người rất gần, Khải Minh lúc này mới có thể thấy rõ Hạ Cơ. Trong trí nhớ của hắn vẫn là lúc cô rời đi, sắc mặt không tốt, tử khí nặng nề. Nơi nào so với bây giờ trên mặt mang theo phấn hồng, thanh xuân ánh mặt trời, giống như thiếu nữ mười tám mười chín. Ánh mắt Khải Minh đi xuống, vệt đỏ phía dưới cổ không thể qua khỏi đôi mắt hắn. Mắt Khải Minh đột nhiên băng lãnh đông cứng lại. Bọn họ đã thân mặt như vậy?
Bạch Triết đương nhiên sẽ không cự tuyệt, dù hiện tại người thắng là hắn. Trong tình yêu cái trò nhỏ này, cũng là thắng làm vua thua làm giặc. Người thất bại tự muốn đến tìm ngược. Hắn vì sao lại tốt bụng đuổi hắn đi nào.
Hạ Cơ tan ca tương đối sớm, nên về nhà khá nhanh. Đầu tiên Hạ Cơ pha cho Khải Minh ly trà, rồi xuống nấu cơm. Hai người còn chưa nói được mấy câu, cửa lớn liền mở ra.
Vừa nghe được thanh âm cửa mở, Hạ Cơ giống như con chim nhỏ bay nhanh về phía cửa.
" Anh đã về?" Hạ Cơ cười vui vẻ.
Khải Minh tận mắt nhìn thấy người đàn ông mặc vest một tay ôm lấy Hạ Cơ, lại cúi đầu hôn một cái hôn sâu. Hạ Cơ quay lại trong mắt đều mang theo mị sắc. Một đoạn thời gian trước bọn họ đã từng giống như vậy.
" Xin chào." Bạch Triết cùng Khải Minh chào hỏi.
Khải Minh gật gật đầu. Từ âm sắc có thể nhận ra đây là người đàn ông nghe điện thoại ngày đó.
" Anh là chồng cũ của Hạ Cơ?" Bạch Triết cười hỏi. Giống như không chút nào để ý.
Điều này làm cho Khải Minh có chút kinh ngạc.
"Tôi còn phải cảm ơn anh."
" Cảm ơn tôi làm gì?" Khải Minh không hiếu ý tứ trong lời nói của cậu.
" Cảm ơn anh đã ly hôn, nếu không sao tôi có thể có một bảo bối như vậy." Bạch Triết nhìn Hạ Cơ đang bận rộn trong phòng bếp cười nói.
Nói thật, nếu không phải quan hệ của cậu ta và Hạ Cơ tương đối vi diệu, Khải Minh đã sớm cho cậu ta một nắm đấm. Tên khốn này, đang nói tiếng người sao? Khải Minh đã sớm hối hận, vì bên ngoài oanh oanh yến mà đánh mất người mình yêu nhất.
Nhìn thấy hai người bọn họ ở chỗ này anh anh em em, Khải Minh tức giận đến độ đôi mắt đỏ lên, cố tình tên tiểu tử này còn không ngừng khiêu khích. Không phải là một kỹ sư thôi sao, ngày mai lão tử cho cậu phải cuốn gói chăn nệm cút đi.
"Ai, anh ngồi đây chờ trong chốc lắt, tôi đi giúp bảo bối nhà tôi làm việc." Bạch Triết liền đi vô phòng bếp.
"Anh sao không ở bên ngoài tiếp khách đi? Hạ Cơ hỏi. "Tới chỗ này cũng chỉ thêm trở ngại có giúp gì đươc đâu."
" Cái loại mặt dày như vậy, có chuyện gì để tiếp chứ?" Bạch Triết đầy vẻ khinh thường. " Còn không bằng xem người yêu của anh, tới, hôn một cái."
Khải Minh ở phòng khách nhìn hai người ân ân ái ái, Bạch Triết còn không ngừng đối với Hạ Cơ động tay động chân. Khải Minh nhiều lần rất muốn xông lên.