- Trang chủ
- Quý Phi Dậy Đi Học
- Chương 82: ta đã trưởng thành rồi
Tác giả: Ma An
Cuộc sống đại học của Tô Đường mở màn theo kiểu gà bay chó sủa như vậy.
Khóc xong thì học vẫn phải tiếp tục học, dù sao lúc trước cũng đã cố gắng chết đi sống lại mà thi vào, không thể tùy tùy tiện tiện mà từ bỏ.
Đầu Tống Hoành cũng to thêm, tưởng tượng đến ngành Tô Đường học chính là thuốc nổ, hắn thật sự không thể đem Tô Đường mềm nhũn này để cùng với những vũ khí quân sự cùng một chỗ, lỡ như tương lai thực nghiệm thất bại thì phải làm sao bây giờ, Tống Hoành không khỏi liên tưởng đến thảm trạng một ngày nào đó sau khi Tô Đường thực nghiệm thất bại, bị nổ đến máu thịt lẫn lộn, hít một ngụm khí lạnh.
Tống Hoành vốn muốn khuyên Tô Đường đổi chuyên ngành, nhưng hắn đến trường cô vài lần, lại ngoài ý muốn phát hiện Tô Đường học cũng không tệ lắm, tuy không tính là xuất sắc vượt trội, nhưng tuyệt đối không phải là đội sổ.
Tống Hoành nhìn thấy bộ dạng Tô Đường cầm trọn bộ công cụ vẽ chuyên nghiệp, hoảng hốt nhận ra chính mình có vẻ đã thật sự coi thường cô.
Nữ nhân của Tô gia, trước nay chưa từng ngốc.
Đại học bách khoa thứ không thiếu nhất chính là sinh vật giống đực, liền ngay cả cặp thiên nga đen ở bên hồ nhân tạo kia cũng đều là con đực, Tô Đường là một trong số ít những nữ sinh ở đây, hơn nữa bề ngoài lại xinh đẹp, rất dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của không ít nam thanh nhiên đang thời kì hormone bùng phát.
Tống Hoành nhìn thấy Weixin của Tô Đường thêm vào một đám bạn tốt, cùng với nói chuyện phiếm còn có vô số nội dung chào hỏi, huyệt Thái Dương giật giật liên hồi.
Tô Đường giống như một con dê béo thơm ngon hợp miệng, mỗi ngày đều đứng giữa đám sói đói đang chảy nước dãi rình mồi.
Tống Hoành đột nhiên có cảm giác khủng hoảng không nhỏ.
Vì muốn nói cho đám tiểu tử kia Tô Đường là hoa đã có chủ, loại người chưa bao giờ thích chụp ảnh như Tống Hoành, phá lệ bảo Tô Đường chụp cho hắn một bức ảnh, hắn tựa vào lang cang bên hồ nhân tạo ở trường đại học bách khoa, vẻ mặt nhìn ống kính vô cùng nghiêm túc. So với việc Tô Đường đã vô cùng thuần thục kỹ thuật tự sướng, lúc Tống Hoành đối mặt với máy ảnh có chút không được tự nhiên, nhưng đồ tốt thì làm gì cũng tốt, người cao chân dài mặt còn đẹp, bức ảnh này Tô Đường chụp tương đối thành công.
Tô Đường đưa cho Tống Hoành xem ảnh, tò mò hỏi: "Không phải ngươi không thích chụp ảnh sao?"
Tuy nói tùy ý lật xem ảnh của người khác là một hành vi không lịch sự, nhưng Tống Hoành cảm thấy ảnh của Tô Đường hắn có thể tùy tiện nhìn xem, Tống Hoành nhìn ảnh chụp của mình, lại lướt tới lướt lui xem cách ảnh chụp khác của Tô Đường.
Trừ những hình chụp bài giảng trên lớp còn lại đều là hình tự sướng, Tống Hoành nhìn thấy một bức ảnh Tô Đường tự sướng trên mặt còn có lỗ tai và chòm râu của con mèo nhỏ, tò mò hỏi: "Làm sao lại được như thế này?"
Tô Đường vô cùng ghét bỏ sự lạc hậu của Tống Hoành: "Camera 360 có hiểu không hả?"
Tống Hoành: "Không biết, chưa từng dùng qua."
Tô Đường vốn định phản bác hai câu, kết quả nhìn thấy đường cong sườn mặt hoàn mỹ của Tống Hoành, chịu khuất phục.
Được rồi, đối với một số người mà nói, camera 360 ngược lại lại là thứ làm giảm giá trị của người ta.
Tống Hoành có chút đăm chiêu gật đầu, hắn thích bức ảnh này của Tô Đường, dùng di động của Tô Đường gửi qua cho hắn, sau đó đem tấm hình này cài cặt thành ảnh màn hình.
Đem ảnh của đối phương cài đặt làm ảnh màn hình của mình là một chuyện hết sức lãng mạn, Tô Đường nhìn thấy, trong lòng ngọt đến cháy khét, vì thế lúc Tống Hoành đem hình của hắn cài đặt làm ảnh màn hình của cô Tô Đường cũng không phản đối, Tống Hoành cài đặt xong, lại trở lại Weixin của Tô Đường, đăng lên vòng bạn bè của cô một bức ảnh.
Chính là ảnh chụp hắn, ý tứ đây là bạn trai của tôi.
"Xong rồi." Làm xong chuyện này, Tống Hoành mới bình thản mà đem di động trả lại cho Tô Đường.
Giống như hắn không ghen một chút nào, không có cảm giác khủng hoảng một chút nào, bức ảnh vừa rồi Tô Đường đăng trong vòng bạn bè, chỉ là hắn tùy tay mà đăng lên như vậy thôi.
Tô Đường nhận lại di động của mình, nhìn thấy thông báo trong vòng bạn bè, giật giật khóe miệng.
Tống Hoành ở bên cạnh giống như người không biết gì.
Cho tới bây giờ Tô Đường chưa từng nhận ra Tống Hoành lại là người thích thể hiện như vậy, không phục hừ một tiếng, ở mục bình luận trả lời một câu: "Xin chào mọi người, giới thiệu với mọi người một chút, vị trên ảnh đây là anh trai của tôi : )"
***
Quan hệ giữa Tống Hoành với bạn cùng phòng cũng không tệ lắm, ký túc xá nam, lúc mới bắt đầu còn có chút ngại ngùng, ở chung với nhau sau một khoảng thời gian, sở thích lớn nhất sau giờ học chính là tụm lại cùng nhau xem phim người lớn.
Tống Hoành vừa về đến ký túc xá, liền nghe được thanh âm không thể miêu tả được từ trong máy tính phát ra.
Ba bạn cùng phòng đều đang ngồi cùng nhau, đối diện với màn hình máy tính tập trung tinh thần, nhìn thấy Tống Hoành đã quay về, nhiệt tình ngoắc mời hắn cùng gia nhập.
Tống Hoành không có ghế, trực tiếp đứng ở phía sau ba người, nhíu mày, con ngươi tối đen nhìn nội dung trên màn hình máy tính.
Ba người đều cùng lúc nhìn ra sau lưng, không khỏi ngồi thẳng sống lưng, chuyên chú nhìn chòng chọc màn hình máy tính.
Vì thế xem một bộ phim người lớn mà có cảm giác trang trọng như đang xem một bộ phim khoa học giáo dục.
Cuối cùng ba người nhất trí cho rằng loại người như Tống Hoành nhất định là không có hứng thú với nữ nhân, một khoảng thời gian mỗi người đều cảm thấy bất an, mãi cho đến khi ngẫu nhiên phát hiện hình nền điện thoại của Tống Hoành là một bức ảnh của một nữ sinh.
Ba người nhất thời tỉnh ngộ, trách không được không có hứng thú với mấy mộ phim người lớn này, bạn gái xinh đẹp như vậy, còn xem phim người lớn cái rắm.
Phim người lớn đã được sao chép vào trong máy tính của hắn rồi.
***
Có một “anh trai” học máy tính thật là tốt, chính là máy tính hư hỏng có thể nhờ hắn sửa giúp.
Máy tính của Tô Đường tắt đen không mở lên được, vì thế liền ôm máy tính đến cho Tống Hoành sửa giúp cô.
Tô Đường có một bài tập phải làm gấp, cho nên tạm thời mượn máy tính của Tống Hoành.
Tống Hoành vừa mở ổ cứng của máy tính Tô Đường liền vô cùng nhức đầu, bên trong đều là đủ loại tài liệu lộn xộn cả lên, không hề có sắp xếp, cũng không biết lúc bình thường cô làm thế nào thu dọn.
Tống Hoành quyết định dạy cho Tô Đường một khóa học, nói cho cô tầm quan trọng của việc phân loại tài liệu, như vậy vừa tiện lợi vừa dễ xem, làm mẫu tốt nhất cho khóa học này, đó là chính là máy tính của hắn.
Tô Đường ngồi ở ghế trên, Tống Hoành một tay cầm chuột, một tay chống trên bàn đứng ở bên cạnh cô, chỉ dẫn: "Nàng xem ta phân loại tài liệu như vậy rất rõ ràng, ảnh chụp không đặt chung với văn bản, bài tập mỗi loại lưu vào một mục rất khó hay sao?"
Tô Đường vừa bĩu môi, vừa nhìn phần cứng của Tống Hoành từng mục từng mục chia ra rõ ràng, mặc cảm.
Tống Hoành muốn cho Tô Đường nhìn thấy hấn phân chia tài liệu như vậy tốt bao nhiêu, Tô Đường nhàm chán nhấp chuột vào phần cứng, đột nhiên phát hiện một mục tên là "Các sư phụ".
Tô Đường mở mục đó ra, bên trong có rất nhiều video, phân biệt bằng tên "Thầy giáo già nua", "Thầy giáo dạy võ", "Ba lão sư".
Tô Đường không nhớ rõ giáo viên của cô và Tống Hoành lúc trung học lại có mấy cái tên này, tùy tiện mở một cái.
Ba phút sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đường ửng hồng, nhưng mà mặt tuy rằng đã hồng, nhưng ánh mắt nhìn màn hình lại tràn ngập tò mò.
Tống Hoành đi rửa trái cây trở về, nhìn thấy ánh mắt Tô Đường nhìn màn hình máy tính đã thay đổi. Tống Hoành hồ nghi đi qua, phát hiện trên máy tính đang mở bộ phim người lớn mà đám bạn cùng phòng của hắn xem.
Tống Hoành: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Tuy rằng Tô Đường chỉ ngẫu nhiên chọn một bộ, nhưng hình ảnh vẫn vô cùng kích thích.
Trên mặt Tống Hoành trắng xanh một trận, cuối cùng cảm nhận được trên đời này cái gì gọi là hết đường chối cãi.
Hắn cũng không biết tại sao “tài nguyên” của bạn cùng phòng lại chạy đến máy tính của hắn!
Tống Hoành chạy đến tắt video, sau đó che ánh mắt tò mò của Tô Đường lại: "Không được xem!"
Tô Đường cầm lấy cánh tay Tống Hoành che mất mắt cô giãy dụa, không phục nói: "Dựa vào cái gì, ngươi có thể xem vì sao ta không thể?"
Tống Hoành cắn răng: "Ta không xem!"
Tô Đường mới không tin: "Ngươi không xem, mấy cái này có chân chạy đến máy tính của ngươi sao?"
Tống Hoành đau đầu: "Ta nói không có chính là không có!!!"
Tô Đường vẫn không phục như trước, giơ chân nói: "Ta đã trưởng thành rồi! Là người lớn rồi! Ngươi thế này gọi là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa lại không cho dân chúng đốt đèn!"
"Nàng. . . . . . người lớn?. . . . . . Được!" Tống Hoành nghẹn lời, không ngờ tới lâu nay vẫn xem Tô Đường như là một đứa trẻ, kết quả không biết người ta đã sớm trường thành, vì thế ngang ngược, đem khóa Tô Đường trong phòng.
Tô Đường có dự cảm không tốt, gọi điện thoại cho cùng bạn cùng phòng xin giúp đỡ.
Bạn cùng phòng mở video call, nhìn thấy Tống Hoành bên người Tô Đường, nhất thời vô cùng yên tâm: "Đây không phải là anh trai của cậu sao? Cậu ở chung với anh trai, có anh trai bảo vệ chúng tớ đều yên tâm rồi~"
"Chờ. . . . . ." Tô Đường nói còn nói xong, bạn cùng phòng an tâm thoải mái tắt điện thoại.
Đây là một câu chuyện cổ về sói, Tô Đường buông điện thoại, vừa lui ra sau, vừa nhìn Tống Hoành không ngừng tới gần, bối rối lắc đầu.
Tô Đường được dạy cho một khóa học vô cùng "sinh động".
Hôm sau, Tô Đường trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng đều quan tâm hỏi cô tối hôm qua chơi có vui không.
Tô Đường không nói được một lời, nằm sấp trên bàn, thất thiểu hơn nữa ngày mới ngẩng đầu.
Cô cùng "anh trai" cô loạn luân.
Tô Đường đấm một quyền trên mặt bàn.
Cô phải cố gắng mà học tập, tương lai phải nổ chết “anh trai”.