Tác giả: Yêu Tinh Zombie
Thời gian săn thú đã tới, hoàng đế hạ lệnh cho những người tham gia, cuộc thi sẽ kéo dài từ giờ đến xế chiều của ngày kia, tức là khoảng 3 ngày. Sau đó xem số lượng thú và mức độ quý hiếm mà mỗi người săn được để phân định thắng thua, phần thưởng là viên dạ minh châu hôm nay vua Cát Nhĩ Tân tiến cống, cùng một ngàn lượng tiền thưởng. Để đảm bảo an toàn có thể mang theo thị vệ đi cùng, nhưng không được để thị vệ thay thế bắn con mồi. Những người tham gia nghe thấy phần thưởng liền hào hứng thêm mấy phần, chính thức bước vào thi đấu.
Các tiểu thư đợi mọi người xuất hành liền tụm năm tụm ba nói chuyện, bỗng nhiên có một cung nữ đến truyền lời, nói rằng Diệp Quý phi muốn gặp mặt hai vị tiểu thư - An Nguyệt Lan và Phạm Uyển Lâm. Hai người nhìn nhau, sau khi thưa lại với An Quốc Công phu nhân một tiếng liền theo cung nữ rời đi.
Vừa vào nơi ở của Diệp Quý phi, hai người đã bị sự xa hoa làm cho choáng ngợp. Tuy rằng chỉ là lều trại dựng bên ngoài, nhưng Diệp Quý phi lại bày trí rất nhiều vật phẩm tinh xảo, quý giá. Nghe nói trong hậu cung, bà ta và hoàng hậu không ai nhường ai, luôn thích thể hiện mình là người cao quý, nhưng cao quý cũng không có nghĩa phải bày biện nhiều thứ thế này, ngược lại chỉ khiến người ngoài cảm thấy họ đang khoe khoang.
“Tiểu nữ Nguyệt Lan, tiểu nữ Uyển Lâm, thỉnh an Quý phi nương nương, thỉnh an Nhị công chúa.”
“Đứng lên đi.”
Giọng nói mềm mại vang lên, xem ra Diệp Quý phi này dung mạo xinh đẹp, giọng nói cũng thanh thúy dễ nghe, khó trách hoàng đế lại sủng ái đến như vậy.
“Hai người các ngươi ngẩng mặt lên cho bổn cung xem.”
“Tuân lệnh nương nương.”
Uyển Lâm và Nguyệt Lan ngẩng đầu, đây là lần thứ hai các nàng nhìn thấy Diệp Quý phi. Trên đầu cài trâm phượng, đeo vòng tay trân châu đen, trên cổ mang một chiếc vòng kim cương nạm bảo thạch, các nàng không phải vì sự quý giá của những món trang sức làm khiếp sợ, mà là vì cân nặng của chúng. Tất cả cộng lại cũng phải vài cân, vậy mà nương nương vẫn phong thái ung dung ngồi ở trên kia.
“Lâm tỷ tỷ, Nguyệt Lan tỷ tỷ, mẫu phi cứ nói muốn gặp các tỷ, các tỷ đừng lo, mẫu phi rất hoà ái.”
Nhị công chúa chạy xuống, lôi kéo tay hai người đi đến gần hơn.
“Uhm, ta cứ nghe nhắc về hai người các con mãi mà không có dịp gặp mặt. Ngồi xuống đi, cứ xem như ở nhà là được. Lần trước các con cứu Quế Chi một mạng ta còn chưa đích thân cảm ơn, lần này các con đừng từ chối chút tâm ý của ta. Người đâu, mang tất cả lên cho hai vị tiểu thư xem qua.”
Diệp Quý phi cười hiền lành, nhưng trong mắt loé lên vẻ tính toán.
Rất nhanh có các cung nhân bê từng tráp vào đây, bên trong toàn là vải vóc, tơ lụa xinh đẹp, trang sức quý giá, tất cả đều để ban thưởng cho các nàng.
Uyển Lâm và Nguyệt Lan vội vàng từ chối, những thứ này quá quý giá, các nàng không dám nhận. Diệp Quý phi cười nói so với việc các nàng cứu Nhị công chúa, những thứ này chẳng đáng là gì.
Hàn huyên tiếp mấy câu, Diệp Quý phi thân thiết hỏi chuyện của Uyển Lâm và Nguyệt Lan, nói đến một canh giờ mới để hai người mang theo những thứ nàng tặng trở về.
“Lâm nhi, muội có thấy Diệp Quý phi này có gì lạ hay không? Rõ ràng là muội cứu Nhị công chúa, lại ban thưởng cho cả ta, quá mức không bình thường rồi.”
Nguyệt Lan nghĩ mãi không thông.
Uyển Lâm bật cười:
“Sợ rằng lần này chính là nhắm vào tỷ.”
Vị Quý phi nương nương này có lẽ muốn lấy Nguyệt Lan tỷ cho Lục hoàng tử, cũng đúng thôi, An Quốc Công phủ chỉ có một đích nữ, lấy Nguyệt Lan tỷ còn không phải nhận được trợ lực của An Quốc Công phủ hay sao.
An Quốc Công phu nhân nghe hai người trở về vội đến xem tình hình, nghe Uyển Lâm và Nguyệt Lan kể lại có chút bất đắc dĩ. Lúc này bà mới tiết lộ một bí mật lớn:
“Lan nhi, Lâm nhi, hai con sau này tốt nhất nên tránh xa Diệp Quý phi này một chút. Thật ra các con làm bằng hữu với Lục hoàng tử và Nhị công chúa thì không sao, nhưng ta không muốn các con bị người khác lợi dụng. Quý phi nương nương này có khả năng không phải mẫu thân ruột của Nhị công chúa. Diệp quý phi và một vị phi tần khác cùng lúc sinh hài tử, con của Diệp quý phi sinh ra đã là tử thai, mà phi tần kia vì sinh Nhị công chúa mà sức khỏe yếu dần, không lâu sau liền qua đời. Quý phi lấy cớ đau lòng cho hài tử, cầu xin hoàng thượng cho nàng mang Nhị công chúa về nuôi, hoàng thượng còn hạ lệnh không để mọi người tiết lộ chuyện này. Nhưng mà chuyện như vậy có không ít người biết, nhưng cũng không ai dám nói với Nhị công chúa, ngoài mặt Diệp Quý phi đối với Nhị công chúa thương yêu có thừa, cho nên đến giờ Nhị công chúa vẫn tưởng Diệp Quý phi là mẫu thân thân sinh của nàng.”
“Nương, vậy Lục hoàng tử có biết không?”
“Ta nghĩ hẳn là biết, nhưng Lục hoàng tử vẫn yêu thương Nhị công chúa như muội muội ruột thịt, thực sự đáng quý.”
Hoàng gia quả nhiên phức tạp, cũng không biết trong đó còn bao nhiêu bí mật che mắt người ngoài. Nhị công chúa đáng thương, tuy bề ngoài được sủng ái nhưng lại không biết đến mẫu thân ruột thịt. Diệp Quý phi kia nhìn qua thì ôn nhu, thiện lương, nhưng người có thể đứng vững trong cung, lại cùng hoàng hậu đấu bao nhiêu năm không suy, há nào lại là người lương thiện.