Tác giả: Mèo Con Ki Bo
Chương trước ta đã kể cho các người nghe rồi đúng không ?
Chưa kể à ? Thế bây giờ kể vậy.
Bắt đầu từ lần mở mắt thứ một trăm hai mươi lăm của ta, ta liền bi thương thừa nhận, đời thật không như mơ.
Hu hu hu, không có nhà trạm trổ rồng phượng thì thôi, ta có thể an ủi là vị trưởng lão này sống giản dị, nhưng cái nhà có nhất thiết phải đơn sơ thế này không ?
Trần nhà bằng gỗ, kiến trúc cũng không phải đặc biệt gì, đồ vật quanh nhà cũng không có gì giá trị, có bàn có ghế, đây chính là một nhà dân tiêu chuẩn trong tiểu thuyết.
Đánh giá nhà một lượt, ta không khỏi đau thương, có khi nào ta lại là một trường hợp xuyên không thất bại ? Trong đầu ta lúc này hiện lên đủ thứ ảo tưởng tồi tệ, nào là ngược tâm rồi ngược thân, ta rùng mình, không, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.
- L-liên nhi ? Con không sao chứ ?
A ?
Bây giờ mới nhớ ra, vẫn còn 2 người đang ngồi đây.
Nhìn nữ nhân vô cùng xinh đẹp ngồi đầu giường, vẻ mặt tột cùng lo lắng nhìn ta, tim ta lại không kiềm chế được nảy lên một nhịp. Mỹ nữ lão nương có khác, cuối cùng cũng có một cái trong dự đoán của ta, ta lại không ngừng hi vọng, vẻ đẹp khuynh thành như vậy, ta nhất định cũng xinh đẹp không kém, muahahaha, còn đẹp là còn cơm ăn, khoai to không lo chết đói.
Nhìn sang bên cạnh một chút, ừm…..Cosplayer?
Ha ha, quả thực con mẹ nó cá tính.
CÁ TÍNH CÁI MÔNG ẤY!
Ai đó làm ơn nói với ta là ta không phải đi lạc vào anime đi!
Ta cảm thấy rất ╰(‵□′)╯, nhóc con trước mặt đôi má hồng hồng phúng phính, cảm tưởng như có thể búng ra sữa, đôi mắt to cỡ hai trái dưa ngập nước nhìn ta rất đáng thương.
Được rồi, ta thừa nhận là cũng không to đến mức ấy, nhưng cũng phải cỡ hai quả táo đó !
Đừng có bắt bẻ ta, nói chung là rất to được chưa ? Nhìn rất chibi, rất dễ thương và cũng rất …đáng sợ nữa. Hu hu, đừng có nhìn ta chằm chằm như vậy mà!
Đã vậy trên đầu còn thêm hai cái tai nữa.
Kinh dị hơn, hai cái tai còn động đậy.
H-ha ha, công nghệ ở thế giới này thật sự quá tiên tiến rồi.
Ta_Một người tự hào có khả năng nắm bắt tình huống và điều khiển tâm trạng tốt nhất từ trước đến nay, đang hoảng loạn. Tâm trạng đi xuống, ta vô thức siết chặt chiếc chăn lông mềm mại hơn một chút.
Mắt Quả Dưa vốn đang kiềm chế bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa, nàng đáng thương nhìn ta ai oán :
- T-tiểu thư, đừng có nắm đuôi của ta m-mạnh như vậy mà… A Lam đau~~
Hu hu hu, số ta thực con mợ nó xui xẻo mà !
Bất quá….
Đó dường như vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất.