- Trang chủ
- Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!
- Chương 41: Đỏ mặt
Tác giả: Diệp Linh
Xe ngựa lộc cộc hướng Hoàng cung đi tới. Bên trong xe ngựa, Mặc Viên có chút hối hận khi cài mấy cái của nợ này lên đầu. A…. thật là nặng chết nàng mà.
Lúc nãy nàng đã chọn y phục đơn giản nhất trong đám y phục rườm rà đó, trang sức phối cũng là bộ có ít trâm cài nhất. Nhưng mà thiên ơi vẫn rất nặng nha…. Nàng muốn trở mặt…. Thật sự rất muốn đem hết mấy thứ lủng lẳng lấp lánh này vứt xuống hết. A…. a…. a…. Điên mất thôi!!!
Bạch Nhất Quân ngồi bên cạnh thu hết nhăn nhó của nàng vào mắt, cưng chiều xuất hiện nơi đáy mắt. Hắn nhẹ giọng lên tiếng:
“Tới đây.”
“Hả???” Mặc Viên lúc này đang chìm trong vô vàn đau đớn nhất thời không phản ứng kịp.
“Hả gì mà hả, mau tới đây.” Hắn nhìn biểu tình ngơ ngác của nàng cảm thấy thật buồn cười nhưng cũng rất đáng yêu. (Linh Linh: thiết nghĩ vế sau mới là chính đi!!!:v)
Mặc Viên thật sự rất mệt vì mớ trâm trên đầu nên chẳng còn hơi sức so đo với hắn, ngoan ngoãn dịch người qua. Nhưng khi nàng mới xê dịch được một chút thì cơ thể bỗng bị nhấc lên. Theo bản năng nàng nhắm mắt lại, hoảng hồn kêu một tiếng, tay cố bấu víu vào cái gì đó trước mặt.
Bạch Nhất Quân buồn cười nhìn tiểu nhân nhi trong ngực giọng nói mang chút dịu dàng: “Mở mắt ra.”
“A…” Mặc Viên mở mắt ra liền thấy mình ngồi trên đùi Bạch đầu gỗ nào đấy thì mặt già lập tức xuất hiện hai rặng mây đỏ.
Thứ lỗi cho nàng, tuy bình thường nàng quả thật mặt có dày “một chút” nhưng dù gì thì nàng vẫn là một cô gái, đây là lần đầu trong hai kiếp nàng trắng trợn ngồi lên chân một nam nhân như vậy, vấn đề lớn hơn là tư thế này quá thân mật. >o<
Lúc trước dám ôm hắn, dám hôn hắn là đều có chuẩn bị tinh thần từ trước nên thấy không sao cả. Nhưng hôm nay nàng rơi vào thế bị động, tay chân bắt đầu luống cuống, nói chuyện cũng lắp bắp:
“Ngươ…i… ngươi…. Là…m…. làm… gì… vậy…?”
Bạch Nhất Quân thấy nàng đỏ mặt, tay chân không biết để đâu, nhìn cực đáng yêu, đẹp đến động lòng người, trong đầu liền xuất hiện một suy nghĩ muốn đem nàng giấu đi không cho bất kì nam nhân nào thấy, chỉ có hắn mới được nhìn.
Nghĩ xong thì thấy thật giật mình, hắn cảm thấy ý muốn muốn giữ lấy nàng của bản thân dường như càng ngày càng lớn rồi. Nhưng hắn không muốn nàng biết, hắn sợ, sợ nàng biết sẽ rời khỏi hắn. Hắn cảm thấy rất loạn….
Nhưng rất nhanh hắn liền không loạn nữa bởi vì hắn quyết định…… biến giả thành thật, nhất định phải lừa được nàng về làm thê tử… Như vậy sẽ không còn vấn đề gì nữa… ừm… vậy đi….
“Này… đầu gỗ…” Mặc Viên thấy hắn im lặng liền ngập ngừng lên tiếng, bắt đầu ngọ nguậy.
Bạch Nhất Quân đen mặt. Nàng không biết làm như thế là đang cho hắn ăn hành sao. Nhưng ai đó vẫn hồn nhiên không hề hay biết vẫn tiếp tục ngọ nguậy làm mặt Bạch nào đấy đen hơn cả đít nồi:
“Ngồi im!”
Mặc Viên vị hắn nạt liền trưng bộ mặt đáng thương: “Ngươi hung dữ với ta…”
Bạch Nhất Quân lập tức dịu giọng: “Được rồi, ngoan, đừng làm loạn…”
Nói rồi đưa tay qua gỡ bớt trâm cài cho nàng. Hắn sợ làm nàng đau, gỡ cực kì cẩn thận.
Mặc Viên thấy Bạch Nhất Quân lấy trâm cài xuống lòng vui như vạn hoa đua nở, ngoan ngoãn ngồi im để hắn gỡ. Nàng buồn chán liền đưa mắt lên nhìn hắn. Thấy hắn rất chăm chú cẩn thận lấy trâm xuống tự nhiên cảm thấy hắn rất soái nha!!!
Gương mặt góc cạnh, ngũ quan rõ ràng, mũi cao, môi mỏng. Mắt hắn rất đẹp, là một đôi mắt sâu, nhìn vào đó có khi lại bị cuốn vào cũng không chừng…… Tóm lại chính là cực phẩm trong cực phẩm.
Bạch Nhất Quân gỡ trâm lớn xuống, chỉ để lại vài cái có hình hoa hải đường nho nhỏ. Lại nhìn nhìn một chút… Ừm… bớt đi vẻ thùy mị, yểu điệu nhưng lại khiến nàng trông linh động, tinh nghịch hơn hẳn… Không tồi….
“Xong rồi…”
“Hả… à…”Mặc Viên đang ngắm mĩ nhân, lấy sắc thay cơm có chút không phản ứng kịp.
Vỗ vỗ mặt mình, khẽ lắc đầu… òa… nhẹ hơn nhiều rồi. Trên đầu được giải phóng nàng cười hướng hắn nói:
“Cảm ơn…”
Bạch Nhất Quân nhìn nàng tươi cười nhìn mình, tận lực kìm nén ý nghĩ muốn hôn nàng xuống, ho một cái: “Khụ… không có gì.”
Nói rồi nhanh chóng để nàng ngồi lại chỗ cũ. Hắn không phải Liễu Hạ Huệ, hắn sợ nếu cứ để nàng ngồi trên chân mình thì hắn không chắc bản thân có thể kìm chế nổi không nữa.