- Trang chủ
- Bần Hàn Tức Phụ
- Chương 15
Tác giả: Vọng Giang Ảnh
Nấm mèo đã có đường giây tiêu thụ, bây giờ La Tố mới dám buông tay buông
chân đi làm. Nhóm nấm mèo thứ hai trong nhà đã mọc lên, nàng chuẩn bị mở rộng vườn rau xanh trong sân.
Triệu mẫu có chút lo lắng: “Có thể bị người nhìn thấy hay không.”
”Chúng ta không cần lo lắng chuyện này, trước cứ mở rộng đất để trồng nấm mèo. Nếu có người đến nhìn, ta đã có an bài.”
Hiện tại nấm mèo đã có chỗ tiêu thụ, đương nhiên bán được nhiều thì có lợi nhuận nhiều.
Nếu người trong thôn có ý muốn loại nấm mèo, nàng cũng có thể dạy bọn họ
loại, nhưng trước tiên phải lập ra cái khế ước, sau này bọn họ loại ra
nấm mèo, đều phải bán cho nàng.
Ít lãi tiêu thụ mạnh, cũng có thể kiếm không ít.
Đương nhiên, chuyện này phải làm cho người trong thôn tìm đến nàng, chứ không phải nàng đi tìm người khác, bằng không lúc nói những điều kiện này sẽ
không dễ dàng.
Thừa dịp Triệu mẫu lo mở rộng vườn rau xanh, La Tố xin phép về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Đến Triệu gia thời gian dài như vậy, cho tới bây giờ nàng còn chưa có trở lại nhà mẹ đẻ, cũng không biết La gia ra sao rồi.
Nàng biết La gia thôn cũng là thôn khốn cùng, La gia lại là nghèo leng keng
vang lên. Trước đó lo lắng người La gia phát hiện mình có điểm bất
thường, sẽ mang đến phiền toái. Hơn nữa Triệu gia bên này cũng là rối
loạn, nên mấy ngày này không có đi trở về.
Hiện giờ Triệu gia bên này đều sắp xếp xong xuôi, nàng cũng không thể lại trốn tránh.
Được mệnh khuê nữ nhà người ta, nên hoàn lại thì phải hảo hảo hoàn lại.
Triệu mẫu nghe nói đại tức phụ muốn về nhà mẹ đẻ, cũng không phản cảm giống
trước, ngược lại giúp nàng thu xếp đồ đạc mang về, “Mang thêm một chút
lương thực trở về. Đầu năm nay cái gì cũng không đẹp mắt bằng lương
thực.”
Bà nói, lại đi vào trong bếp lấy thịt khô ra.
La Tố khách khí một cái rồi nhận lấy: “Còn là nương nghĩ chu đáo đâu.”
”Cái gì chu đáo, nhà ta không phải đều dựa vào ngươi mới có những thứ này?
Ta cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, ngươi đối tốt với Triệu
gia chúng ta, trong lòng ta đều ghi nhớ cả.”
Mặt La Tố đỏ lên: “Đều nhờ phúc phận của nương.”
Tức phụ về nhà, tất nhiên không thể để nàng một người đơn độc lên đường.
Bình thường đều là cùng nam nhân nhà mình trở về. Bất quá Triệu Thành đã mất, chuyện này chỉ có thể rơi vào trên người Triệu Từ.
Về nhà mẹ đẻ cùng tiểu thúc, rất dễ bị soi mói, La Tố chủ động gọi Triệu Lâm đi cùng.
Làm vậy, người khác sẽ không có gì để bát quái.
Triệu gia thôn và La gia thôn vẫn còn có chút khoảng cách, Triệu mẫu với
Triệu nhị nương lên tiếng chào, buộc con bò già vào xe giúp họ, để Triệu Từ đánh xe bò đưa La Tố về nhà mẹ đẻ.
Dọc theo đường đi, Triệu Từ đều không lên tiếng, chỉ chăm chú nghiêm túc quăng roi đánh xe.
La Tố không nghĩ tới tú tài tiểu thúc không chỉ biết dùng bút lông viết
chữ, ngay cả tay nghề đánh xe cũng không kém. Phá phá xe bò chạy băng
băng trên đường.
”Nhị ca rất có bản lãnh, còn có thể cưỡi ngựa đấy.” Triệu Lâm ngồi cạnh vừa cắn hạt dẻ, vừa nói.
Hắn khó có cơ hội được đi thăm thân thích một chuyến, trong lòng rất là hưng phấn.
La Tố nghe vậy, kỳ quái nói: “Ta đến đây lâu như vậy, đâu có thấy trong
thôn có con ngựa nào.” Không dừng lại trong thôn, ngay cả thị trấn đều
không có mấy thớt ngựa. Trung Nguyên nội loạn thời gian dài, tiêu hao
quá lớn, ngựa sử dụng trong chiến tranh bị hao tổn lớn nhất. Nghe nói
hiện tại có nhiều chỗ quan đều là ngồi xe lừa. Làm nàng thật tò mò không biết Triệu Từ học cưỡi ngựa lúc nào.
”Đệ nói là sự thật, Nhị ca thực sự biết cưỡi ngựa. Trước kia đại ca đưa cỏ khô tới chuồng ngựa,
Nhị ca cũng đi theo. Chủ nhân chuồng ngựa tổ chức cuộc thi thuần mã, nói sẽ ban tiền thưởng, Nhị ca giành được giải nhất.”
Triệu Lâm kích động nói, rồi hướng Triệu Từ nói: “Có phải hay không a, Nhị ca?”
Triệu Từ quay đầu lại nhẹ nhàng cười cười “Đó là do đại ca thuần.”
”Đại ca nói là huynh thuần, huynh ấy nói huynh nói chuyện với con ngựa, con
ngựa liền nghe lời huynh nói trở nên ôn thuận.” Triệu Lâm nói ra chân
tướng.
Triệu Từ không có phản bác, chỉ lo đánh xe.
La Tố nhíu mày, thầm nói tiểu thúc của nàng không phải là người đơn giản.
Ba người ngồi xe bò mới vừa vào La gia thôn, bị người trong thôn nhìn chằm chằm.
Dù sao ở Triệu gia đã xảy ra quá nhiều chuyện, nên có chút tiếng tăm. Mà
La Đại Nha bị đụng bể đầu, còn bị cha nàng đưa về nhà chồng, chuyện này ở trong thôn ai cũng biết.
Người La gia thấy có người đưa La Đại Nha về trong thôn, liền rối rít đoán có phải La Đại Nha bị đuổi về hay không.
Chẳng lẽ lần này Triệu gia thực sự muốn hưu La Đại Nha?
Những người này ôm tâm tư xem náo nhiệt đoán.
Có mấy hài tử vừa đuổi theo phía sau xe bò vừa cười thét to. Đệ đệ La Đại
Nha La Tiểu Hổ nghe tin tức từ tiểu đồng bọn, co chân một đường chạy
nhanh tới, leo lên trên xe bò, “Tỷ, ngươi đã trở về.”
Nhìn La
Tiểu Hổ nhỏ gầy, mũi La Tố đau xót, đây là tình cảm trong trí nhớ La Đại Nha. Nàng cười sờ sờ đầu La Tiểu Hổ: “Cha nương có ở nhà không?”
”Ở nhà đâu, vài ngày nay cha không thoải mái, nương ở nhà xem. Đợi ăn cơm trưa xong mới đi ra ruộng làm việc.”
Vừa nghe tin La Lão Căn không thoải mái, trong lòng La Tố cũng có chút lo
lắng. Lúc này điều kiện chữa bệnh yếu kém, một chứng bệnh nhỏ cũng có
thể cướp đi tính mạng của một con người.
Triệu Từ cũng nghe được lời La Tiểu Hổ nói, roi trong tay quất ra, tốc độ xe bò chạy nhanh hơn.
La gia bên này, La mẫu đang ở trong phòng bếp vừa lựa hạt đậu vừa than thở.
”Cũng không biết đại nha ở Triệu gia sống thế nào, ngươi cái người nhẫn tâm
này lại không tới nhìn nàng. Nếu nàng ăn không đủ no phải làm sao? Mặc
dù nhà chúng ta ngày qua không dễ chịu, dầu gì còn có thể uống vài ngụm
cháo gạo kê.”
Nhớ tới khuê nữ nhà mình còn trẻ tuổi đã phải thủ
tiết, lúc trở về nhà chồng còn bị thương ở đầu, cũng không biết đã lành
chưa.
Mấy tháng không gặp, trong lòng bà càng thấy lo lắng.
La Lão Căn đang sửa sang lại nông cụ, đợi lát nữa đi thăm ruộng, nghe tức
phụ nhà mình oán giận, trong lòng cũng không dễ chịu. Mặc dù ông tính
tình không tốt, nhưng cũng là thật lòng yêu thương hai hài tử.
Những ngày này ông không phải không muốn đi thăm khuê nữ. Chỉ là hiểu rõ tính tình khuê nữ nhà mình, nếu người nhà mẹ đẻ đến thăm nàng, không thiếu
được lại có chút tâm tư, đến lúc đó nàng lại chạy về thì phải làm sao.
Cho nên ông chỉ có thể ngoan tâm, làm cho nàng có thói quen ngây ngốc ở bên kia rồi tính sau.
Còn chuyện bị đói bụng, ông biết khuê nữ mình không đến mức ngốc như vậy.
Nếu thật sự không có lương thực, bị đói, đã sớm chạy về rồi.
Nhớ tới trong túi còn có vài cái tiền đồng, ông nghĩ nghĩ, có nên quay đầu đi mua vài món đồ qua đó nhìn nàng một chút.
”Cha nương, tỷ tỷ trở về.”
Phu thê hai người đều có tâm sự, nghe thấy tiếng tiểu nhi tử kêu to thì giật mình.
Hai người vui mừng, đều đứng dậy. Chỉ thấy trên đường vào thôn, có một
chiếc xe bò đang từ xa đi đến, người trẻ tuổi đánh xe trông thập phần
quen mắt, đúng là Triệu gia lão Nhị.
Trên xe bò còn có hai nam
hài đang ngồi, một người trong đó là nhi tử La Tiểu Hổ nhà mình. Ngồi
sau lưng nhi tử đúng là khuê nữ mà bọn họ tâm tâm niệm niệm.
”Đại nha trở về.”
La mẫu kích động, vội vàng đem cửa sân nhỏ mở rộng ra, đứng ở cửa vẫy vẫy
bọn họ. La Lão Căn cũng để nông cụ xuống đi ra cổng.
Trên xe bò, La Tố cũng nhìn hai phu thê La gia. Nhớ tới La mẫu ở trong tình huống
khó khắn đưa cho nàng mười văn tiền bà giành dụm được, có thể thấy được
bà thật tâm yêu thương khuê nữ. Ở trong trí nhớ người La gia xác thực
đối với nữ nhi La Đại Nha hết sức yêu thương. Bằng không lúc trước La
Đại Nha cũng không dám sau khi Triệu gia gặp chuyện không may thì không
quan tâm gì hết đi về nhà mẹ đẻ.
”Cha nương, ta đã trở về.” La Tố xuống xe, chủ động đế cầm tay La mẫu, trên mặt mang theo vài phần cảm động.
La mẫu kéo nàng tay, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, kích động nói: “Trở về là tốt rồi, trở về thì tốt rồi.”
La Lão Căn đứng bên cạnh xoa xoa đôi bàn tay, không lên tiếng, thấy Triệu Từ và Triệu Lâm đứng ở một bên, vội vàng chào hỏi: “Mau vào phòng
ngồi.” Rồi sai La Tiểu Hổ đi nấu nước nóng.
La Tiểu Hổ vội vàng chạy vào trong phòng bếp đi rót nước.
Mấy người này đi vào trong nhà, La mẫu để La Lão Căn bồi Triệu Từ Triệu Lâm nói chuyện, bà dẫn La Tố vào trong phòng mình.
”Ngươi thành thật nói cho nương biết, ngươi ở Triệu gia sống tốt không? Ta
thấy khí sắc ngươi tốt hơn so với lúc trước rất nhiều.”
La Tố
cười nói: “Những này qua sống cũng không tệ lắm. Hiện thời bệnh của tiểu thúc đã khỏi, trong nhà sống tốt hơn trước rất nhiều.”
La mẫu
đã sớm quan sát Triệu Từ, thấy sắc mặt hắn không giống với người có
bệnh, trong lòng cũng yên tâm không ít. Lại nhìn khuê nữ mình, không
khỏi thấy lòng chua xót, nếu Triệu Từ là con rể bà thì tốt biết mấy. Như vậy hôm nay chính là con rể đến cửa.
”Chao ôi, đây là chuyện
tốt. Sau này tiểu thúc ngươi có được công danh, Triệu gia cũng sẽ nhớ
tới ngươi hảo. Ngươi ở thời điểm bọn họ gian nan như vậy cũng không có
ruồng bỏ bọn họ. Sau này người khác cũng phải nhìn ngươi bằng một ánh
mắt kính nể. Nếu muốn tìm một gia đình tốt, cũng là chuyện hết sức dễ
dàng.”
Nghe La mẫu lại nhắc tới chuyện tái giá, La Tố chỉ muốn
vò đầu. Bất quá nàng cũng biết nàng có nói cái gì thì cũng không thể
khiến La mẫu thay đổi ý định, nên cũng không giải thích gì thêm, chuyển
đề tài nói: “Nương, lúc trước ta đi theo một lão đại phu tha phương học
được cái cách loại nấm mèo. Vốn tưởng rằng không được, không nghĩ tới
mấy ngày trước cùng đường, thử dùng đến biện pháp này, thật sự loại ra
được nấm mèo. Hiện nay trong nhà chính là dựa vào nấm mèo này mới có thể duy trì cuộc sống.”
La mẫu vừa nghe, lập tức mừng rỡ: “Thực, nhà mình có thể loại nấm mèo?”
Tuy bà không hiểu y thuật, bất quá cũng biết nấm mèo có thể làm thuốc.
Tiệm thuốc trên trấn hình như cũng thu, thường ngày có vài người hái lấy mang bán, còn có thể đổi được vài văn tiền.
”Nương, ta hôm nay
đến đây thứ nhất là để thăm các người, thứ hai là muốn dạy các người
phương pháp loại nấm mèo. Như vậy nhà chúng ta cũng có thêm một nguồn
thu, qua một thời gian ngắn sẽ được sống những ngày khá giả.”