- Trang chủ
- Bất Tiếu Phù Đồ
- Quyển 1 – Chương 4: Trên đường gặp nạn
Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh
Ngày hôm sau, vừa tờ mờ sáng, mọi người đã lần lượt tỉnh lại.
Mặc Phi thuận tay sửa sang lại tóc, sau đó lấy khăn mặt từ trong ba lô ra bờ sông rửa mặt.
Lúc này, bên bờ sông đã có rất nhiều người, Mặc Phi cũng không để ý, dùng nước súc miệng, sau đó thấm ướt khăn bông, cẩn thận rửa mặt và cánh tay. Chuyên tâm làm việc của mình, Mặc Phi không chú ý tới có không ít người xung quanh đang vụng trộm nhìn nàng, cánh tay trắng noãn trơn bóng với đường cong tuyệt đẹp kia vô ý để lộ ra, ẩn hiện như ngọc trong nắng sớm chiếu rọi, hết sức mê người.
Nhìn thấy quang cảnh như vậy, những nam nhân đã lâu không được ôm nữ nhân đều không nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng, ngay cả người không có xu hướng nam phong* cũng có tâm tư xa gần, động tác vừa rồi còn “Phóng khoáng” cũng không khỏi “Nhã nhặn” lại.
* Nam phong: có khuynh hướng nam với nam.
Mọi người cũng không bởi vậy mà hoài nghi giới tính của nàng, thứ nhất là động tác của nàng quá tự nhiên, vẻ mặt quá bình tĩnh, thứ hai là cũng chẳng ai nghĩ có nữ tử nào lại lộ cánh tay của mình ra một cách hào phóng như vậy.
Lúc Mặc Phi rửa mặt xong chuẩn bị đứng dậy, một hòn đá nhỏ đột nhiên bị ném vào trong nước, làm bọt nước bắn lên tung tóe.
Mặc Phi quay đầu nhìn lại, Cô Hạc đang khoanh tay đứng ở phía sau nàng, vẻ mặt như cười như không nói: “Thiếu niên, ngươi thực sự rất động lòng người, ta rất hâm mộ, ngươi có bằng lòng cho ta theo đuổi không?”
Mặc Phi thầm nghĩ, đây là công khai biểu lộ tình yêu sao? Nàng rũ mắt xuống, đứng dậy thản nhiên nói: “Xin lỗi, ta không phải loại người này.”
Cô Hạc đi đến bên người nàng, ghé vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng bó buộc vui thích của mình, chỉ cần ngươi muốn thử là sẽ biết được tư vị trong đó.”
Dừng bước lại, Mặc Phi liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Xin công tử đừng đùa giỡn ta nữa, cho dù ta có thiếu thốn cũng không cho người khác khi nhục ta.”
Cô Hạc nhếch mép cười tà tà, không cản “Hắn” rời đi, vừa rồi, hắn cảm thấy đôi mắt phượng kia, khi nhìn lại lộ ra một phong tình khác, còn về phần lời nói của “Hắn”, hắn tự động lướt qua. Lấy cá tính của hắn, làm sao có thể bỏ cuộc chỉ vì vài câu nói được?
“Cô Hạc, lại thất bại à?” Bên cạnh truyền đến âm thanh ồn ào.
Cô Hạc vẫn còn đắc ý, bắt bẻ nói: “Hoa trên núi cao sao có thể dễ dàng hái xuống như vậy được?”
“Ha ha, thế thì cũng đừng có bị té xuống đấy.”
Cô Hạc nhún vai, không để ý mọi người cười đùa mà trực tiếp bỏ đi.
“Thế nào? Cô Hạc tìm công tử à?” Vệ Tuyên nhìn xe ngựa cách đó không xa, hỏi.
Mặc Phi gật đầu, không nói gì.
“Võ giả đều là người kiêu ngạo mà tùy tiện, công tử phải trăm ngàn lần để mắt tới hắn, chỉ cần đến thành Viêm Trúc là có thể mỗi người đi một ngả rồi.”
“Ta biết.” Người của thời đại này không bị bó buộc câu thúc, chưa từng có nhiều quy tắc thế tục, lời nói lớn mật, cười đùa tùy tâm. Nàng không chán ghét người như vậy, chỉ là thấy ham mê nam nữ của bọn họ thật phức tạp.
Xem ra sau này càng phải làm việc cẩn thận, nàng không thể để cho thời đại này biết giới tính chân thực của nàng được, cho dù là dung mạo nam tử cũng vẫn sẽ đưa tới rắc rối.
Đoàn xe chạy chậm rãi, Mặc Phi tiếp tục theo Vệ Tuyên luyện tập nói chuyện, thuận tiện nghe hắn đàm luận thời sự.
Lộ trình buồn tẻ mà dài dòng, dưới ánh mặt trời chói chang, mọi người đều nhễ nhại mồ hôi, động tác chậm chạp, tinh thần cũng có vẻ uể oải.
Mặc Phi nhìn xung quanh, bên trái là vách núi đá cao, dây leo đan xen trên vách đá; bên phải là một mảnh rừng rậm rạp, xanh biếc.
Thật là một phong cảnh khó gặp trên đời, núi xanh nước biếc, vô cùng thích hợp đi dạo chơi. Đang nghĩ như vậy, ngực đột nhiên nóng lên, nàng lấy ngọc phù đang đeo trên cổ ra, nắm vào tay cảm thấy nóng, còn mơ mồ lóe ra ánh sáng nhạt.
Chuyện gì thế này? Sao Ngọc Phù lại nóng lên? Đây là tình huống chưa từng xảy ra trước đó.
Lúc nàng đang mờ mịt khó hiểu, ở cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm.
“Có mai phục! Mọi người cẩn thận!” Vừa có tiếng cảnh báo, bên phải khu rừng lao ra một đám nam nhân hùng hổ, trên tay cầm đao, cầm búa kêu giết.
“Là sơn tặc.” Vệ Tuyên khẽ hô lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
Nhàn Tử đứng một bên cũng ôm bọc y phục run rẩy.
Trong lòng Mặc Phi run lên, nhanh chóng lấy chuôi dao quân dụng của mình ra khỏi ba lô, nắm chặt trong tay, ánh mắt cảnh giác nhìn chăm chú tình thế giữa trận đấu.
Đội sơn tặc vây giết có khoảng hơn bảy mươi người, mà thương đội, ngoại trừ năm võ sĩ được thuê ra, những người có sức lực chiến đấu cùng lắm chỉ có mười người, còn lại đều chỉ là những người bình thường, những người này chỉ một hai chiêu đã không chịu nổi, bị sơn tặc giết chết hoặc là đánh cho trọng thương.
Chỉ mới mấy phút đồng hồ, thương đội đã người chết người bị thương, tiếng hét thảm bên tai không dứt. Năm võ giả kia tuy rằng thân thủ bất phàm, thế nhưng cũng không có cách nào chú ý được hết mọi người, chỉ có thể ưu tiên bảo vệ đội trưởng Hứa và một vài nhân vật quan trọng.
Lúc này, có một tên sơn tặc giơ đao vọt tới đám người Mặc Phi, mấy người lập tức xuống xe tránh né.
Một đao chém thẳng xuống phía trước, Mặc Phi nghiêng người né tránh, mắt thấy thân đao xẹt qua trước mũi, nàng giơ chủy thủ lên chém vào cánh tay cầm đao của sơn tặc, khi hắn còn chưa kịp kêu đau, nàng lại duỗi chân đá vào phía bụng dưới của hắn. Mặc dù động tác cũng coi là nhanh nhẹn, đáng tiếc sức lực không đủ, chỉ có thể đá lui tên kia lại mấy bước mà thôi.
“NND* nhà ngươi!” Sơn tặc lau máu trên cánh tay, sắc mặt dữ tợn bổ tới phía nàng.
* NND: câu chửi tiếng Trung.
Nguy rồi! Mặc Phi căng thẳng, lúc này tránh không thoát.
Mắt thấy ánh đao xuất hiện, nàng chỉ có thể nín thở, đứng thẳng không nhúc nhích, đang lúc nguy cơ, chỉ nghe thấy “Keng” một tiếng, bên cạnh nàng đột nhiên vươn ra một thanh kiếm, bổ về phía đao đang chém tới Mặc Phi.
“Này, thiếu niên, không sao chứ?” Cô Hạc giơ kiếm, cười sáng lạn với Mặc Phi.
Sắc mặt Mặc Phi không chút thay đổi, chỉ có ánh mắt mơ hồ lộ ra vẻ yên lòng.
Sơn tặc đương nhiên không phải đối thủ của Cô Hạc, vài hiệp đã bị chém giết, máu tươi đầy đất, Mặc Phi cảm thấy hơi buồn nôn.
“Thiếu niên, tốt lắm, lâm nguy không sợ hãi, rất có khí phách gan dạ.” Cô Hạc thu lại kiếm, nói.
Nàng đâu phải lâm nguy không sợ? Chẳng qua trời sinh mặt than mà thôi… Nàng vẫn sinh sống trong hoàn cảnh an nhàn, đâu đã gặp phải tràng diện giết chóc như vậy? Bàn tay dưới tay áo của nàng còn đang run nhè nhẹ.
“Cẩn thận một chút.” Sau khi dặn dò một tiếng, Cô Hạc lại lao về phía những sơn tặc khác.
Lúc này người trong thương đội đã chết hơn một nửa, mà sơn tặc thì vẫn còn hơn mười người, vài tên võ giả cũng bắt đầu mệt mỏi, không biết còn có thể kiên trì bao lâu.
Đang lúc tình thế nguy ngập, phía sau mơ hồ vang đến âm thanh ầm ầm.
Mặc Phi quay đầu nhìn lại, xa xa trên đường đột nhiên xuất hiện một đội kỵ binh, khí thế như hồng triều, rất nhanh chóng đã băng băng đến.
Hai phe đang đánh nhau kịch liệt không hẹn mà cùng dừng lại, nhìn thẳng vào đội kỵ binh đang tiếng đến ngày càng gần.
Đây là một đội kỵ binh toàn thân áo giáp đen, đội hình chỉnh tề, cả người tỏa ra sát khí, bọn họ giống như một trận gió lướt qua trước mặt Mặc Phi, làm cuộn lên một trận bụi mù.
Ngay sau đó, bên tai nàng liên tiếp truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, đến khi cát bụi tản đi, Mặc Phi kinh ngạc phát hiện hơn mười tên sơn tặc lúc đầu đã bị chém giết toàn bộ, đứng phía trước chỉ có những người sống sót còn lại của thương đội cùng với đội kỵ binh uy phong kia.
Mặc Phi thấy tất cả mọi người trong thương đội đều tự hành lễ với đội kỵ binh, đội kỵ binh làm như không thấy bọn họ, ngựa cũng không xuống, chỉ có vài tên kỵ binh chạy đến giữa những thi thể, gặp được những sơn tặc chưa chết thì bổ một đao, cho đến khi xác định đã chết hết mới xoay người rời đi.
Giữa tràng hoàn toàn yên tĩnh.
Mặc Phi không khỏi cảm thấy lạnh run, đội ngũ này thật là tàn nhẫn!
Không chỉ có nàng, mấy tên võ giả kia cũng đều không dám thở mạnh, đội trưởng thương đội, ngay cả dũng khí tiến lên nói lời cảm tạ cũng không có, chỉ chắp tay thi lễ.
Mặc Phi đứng ở gần cuối, cũng không thành lễ theo, nàng ngẩng đầu thì thấy được nam nhân lãnh đạo nhóm kỵ binh, cũng mặc áo giáp đen, nhưng không giống với kỵ sỹ của hắn, trên áo giáp điêu khắc hoa văn tráng lệ màu vàng sậm, khoác áo choàng đỏ, tóc dài búi chặt phía sau đầu, khuôn mặt nhìn không rõ lắm, cả người lạnh lẽo nghiêm nghị, chỉ ngồi trên ngựa cũng khiến người ta có cảm giác bị áp bách.
Bỗng nhiên cảm thấy tầm mắt đối phương quét tới trên người nàng, khi nàng chợt rét run, nam nhân kia đã thu hồi ánh mắt, mang theo người ngựa rầm rầm chạy đi, chỉ để lại một mảnh bụi đất.
“Trời, làm ta sợ muốn chết!” Đột nhiên có người thở ra một hơi.
“Đúng vậy! Không ngờ lại gặp được hắc thiết kỵ Chiếu Quốc ở chỗ này, nhờ bọn họ đi ngang qua cứu chúng ta một mạng.”
“Vạn hạnh vạn hạnh! May mà đây là kỵ binh nước ta, nếu là địch nhân, ta đây thà bị sơn tặc giết chết còn hơn.”
“Nói gì mà xui xẻo thế! Còn chê số người thiệt mạng của đội chúng ta chưa đủ nhiều à.”
Quả nhiên nhìn lại, thương đội chỉ còn sống có mười bốn người, trong đó còn bao gồm ba người Mặc Phi.
“Phù Đồ, có bị thương không?” Vệ Tuyên không biết chạy tới từ nơi nào, quan tâm hỏi.
Mặc Phi lắc đầu: “Không sao.”
“Vậy là tốt rồi.” Vệ Tuyên yên tâm cười cười, sau lại thở dài, “Không thể ngờ, vừa vặn gặp được hắc thiết kỵ.”
“Kỵ binh này rất lợi hại.” Đội hình chỉnh tề, tràn ngập sát khí, mà kỹ thuật cưỡi ngựa lại cao, Mặc Phi chú ý tới tọa kỵ của bọn họ đều không có yên cương, có lẽ yên cương vẫn chưa được sử dụng rộng rãi ở thời đại này, nhưng mà dù không có yên, những kỵ binh đó vẫn có thể khống chế chiến mã linh hoạt tự nhiên, có thể nói người người đều thân thủ bất phàm.
“Đương nhiên là lợi hại!” Vệ Tuyên có phần tự hào nói, “Công tử biết vì sao Chiếu Quốc có thể an ổn trong khi các quốc gia đang hỗn chiến không? Đó là vì sự tồn tại của hắc thiết kỵ, bọn họ được xưng là đội kỵ binh mạnh nhất năm nước, hành động như gió, sát phạt quả quyết, không ai có thể xúc phạm.”
Mặc dù Mặc Phi tỏ ra hăng hái nghe, chỉ có điều trong bụng lại nói thầm, không phải Vệ Tuyên lưu vong từ Ngu quốc đến Chiếu Quốc sao? Sao lại tôn sùng kỵ binh Chiếu Quốc như vậy?
Vệ Tuyên phấn chấn tiếp tục nói: “Hắc thiết kỵ là do lão tướng quân Hách Liên sáng lập ba mươi năm trước, nhưng uy thế biểu hiện chân chính hiện nay là nhờ đại tướng quân Vu Việt, người này năm nay hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, thông hiểu binh pháp, trị quân nghiêm cẩn, lúc hơn mười tuổi đã dẫn dắt hắc thiết kỵ san bằng Du tộc phía tây, mở rộng quốc thổ Chiếu Quốc gấp hơn hai lần. Mấy năm nay, chống đỡ kẻ thù bên ngoài, chinh phạt nơi trọng yếu, không người dám làm, uy danh hiển hách khắp các nước, trở thành quỷ tướng bất bại.”
“Quỷ tướng?”
“Đúng vậy! Nói đến Vu Việt, người này trác tuyệt, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn, rất hiếm khi lưu lại mạng sống cho địch nhân, cho nên cả hung danh lẫn oai danh đều vang dội. Công tử không thấy vừa rồi khi hắc thiết kỵ tiến tới, không ai dám nói một lời sao.”
Mặc Phi hiểu rõ gật gật đầu.
Lúc này, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, đội trưởng Hứa khôi phục lại, thét to mọi người đi chôn cất thi thể, sau đó chỉnh đốn đội ngũ chuẩn bị rời đi.
Lúc này Mặc Phi mới chú ý tới cảnh tượng xác chết đầy rẫy trên mặt đất xung quanh, cố áp chế cảm giác buồn nôn xuống.
“Ai, hiện nay chiến hỏa không ngừng, cường đạo hung hăng ngang ngược khắp nơi, dân chúng bình thường, thực sự ngày càng khó sinh tồn.” Vệ Tuyên thở dài, “Khi nào thì mới xuất hiện một vị thánh chủ có thể bình ổn họa loạn chiến tranh…”
Nói đến phần sau, âm thanh đã nhỏ không thể nghe thấy. Lúc này Mặc Phi cũng không chú ý, trong lòng nàng vừa vì có thể do thám diện mạo thời đại này mà vui sướng, lại vừa lo sợ cho con đường không thể đoán được trước mắt.