Tác giả: Mạch Yên
Phanh!
Lạc Thanh Đồng đột nhiên ngã sang bên cạnh, đứa nhỏ trong lòng ngực cũng ngã trên mặt đất theo cô, tránh thoát được một đòn hung hiểm.
Cũng may đồng thuật của nàng tính toán thích đáng, chỗ nàng ngã qua chính là nơi yếu nhất của đạo công kích, cho dù có bị đánh trúng cũng sẽ không chịu trọng thương.
"Cái đầu heo chết tiệt này, ngươi rốt cuộc lại làm cái gì?"
Lạc Thanh Đồng cắn răng nhìn mảnh rừng trước mặt mình đã bị đánh thành một cái hố sâu gần trăm mét.
Suýt chút nữa thì nàng đã bị đánh cho thịt nát xương tan.
Lạc Thanh Đồng nhìn về phía lực công kích truyền tới.
Một đôi mắt con ngươi màu vàng kim, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của nàng.
Ánh sáng lưu chuyển trong đó giống như ánh sao, sáng lạn tới cực điểm, nhưng cũng đáng sợ tới cực điểm.
Lạc Thanh Đồng nhìn cái đuôi dài của con quái vật đang múa may, hận không thể bóp chết cái đầu heo trong tay.
"Rốt cuộc là ngươi chọc phải yêu quái phương nào?".
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Là Tiếp Thiên thần thú!".
Con heo nhỏ trong tay nàng lúc này bốn cái chân đạp lung tung, một bên ngao ngao kêu la, giống như tiếng kêu trước khi bị làm thịt.
" Thực lực chỉ xếp sau thần thú thượng cổ! Ngươi còn không mau chạy! Không chạy thì chết chắc đó, nó đang hướng về phía chúng ta kìa!"
"Rõ ràng là hướng về phía ngươi mà tới!"
Cái con lợn chết bầm này, ký kết khế ước với nàng, làm hại nàng bị liên lụy.
Chờ nàng an toàn đi ra ngoài, xem nàng thu thập nó thế nào.
Lạc Thanh Đồng tức giận đến nghiến răng.
Mắt thấy con quái vật khổng lồ kia động, nàng đột nhiên hướng về phía trước, bắt đầu chạy trốn.
Võ sư liên tiếp gặp thần thú! Ông trời cũng thật để mắt đến nàng, muốn chơi đùa nàng tới chết sao!
Lạc Thanh Đồng lúc này căn bản không rảnh lo cho đứa nhỏ trong lòng ngực.
Nàng cũng không đảm bảo được bản thân nàng cuối cùng có kết cục gì, trước khi đi liền dùng đồng thuật tìm tòi một góc an toàn, đem đứa nhỏ giấu ở đó.
Sau đó lại dùng sức phẩy tay một cái, vô số lá rơi xuống, che kín mít đứa nhỏ đang hôn mê.
Xoát xoát xoát!
Làm xong hết thảy, Lạc Thanh Đồng cơ hồ dùng hết sức lực chạy ra bên ngoài.
Mà ở phía sau nàng, con quái vật khổng lồ rốt cuộc cũng hiện rõ hình dáng.
Lạc Thanh Đồng quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Tiếp Thiên thần thú này bộ dáng hoa mỹ bất phàm.
Lông trắng như tuyết từ đầu đến đuôi, phiêu dật như vạn dặm tơ lụa.
Chín cái đuôi tuyết trắng tung bay giữa trời đất, cơ hồ muốn bao phủ hết toàn bộ sơn mạch Cửu Vu Sơn.
Phần đầu của Tiếp Thiên thần thú, vừa giống hổ báo lại vừa giống miêu, còn có chút gì đó giống hồ ly.
Lạc Thanh Đồng không nhìn ra nó là loài gì.
Còn có một đơi con ngươi màu vàng kim thể hiện sự uy nghiêm thuộc về thần thú.
ngôn tình sủng
Ầm ầm ầm!
Mỗi bước chân nện trên mặt đất đều có thể làm cho mặt đất chấn động nứt ra giống như những khe hở vực sâu.
Khe hở không ngừng nứt toạc về phía trước, Lạc Thanh Đồng nếu không có đồng thuật phụ trợ đã sớm rơi xuống vực sâu bên trong ngay khi con thần thú này nhảy xuống núi.
Ầm ầm ầm!
Một người một thú truy đuổi.
Mà ở nơi xa, động tĩnh bên này thu hút mọi người điên cuồng kéo tới, nhìn thấy Tiếp Thiên thần thú, sắc mặt tức khắc biến đổi.
"Thần thú! Thế nhưng lại là thần thú!"
Hơn nữa thực lực của nó còn thập phần cường hãn.
Nhìn thấy thực lực của thần thú, hai mắt mọi người kịch liệt co rút, theo bản năng liền chạy trở về.
Thần thú a! Bọn họ muốn chết mới có thể tiếp tục hướng lên trên.
Mấy tên xông vào đầu tiên đều là cường giả Hồn sư cùng Võ hoàng, lúc này mặt cũng tái.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy Tiếp Thiên thần thú đang hướng bọn họ bên này xông tới....Không có biện pháp! Ai bảo bọn họ bay đến cao như vậy, này không phải trở thành bia ngắm sao?
Lạc Thanh Đồng vừa quay đầu liền thấy một đám người đang ở trên không trung, đương nhiên là xông về hướng bên này!.