Tác giả: Mạch Yên
Lạc Tâm Ngưng đứng ở chỗ này tiết lộ tu vi chính mình là muốn kích thích Lạc Thanh Đồng, để cho nàng ta biết, nàng ta không còn là đệ nhất thiên tài của Lạc gia nữa.
Thực lực cùng thiên phú của chính mình đều mạnh hơn nàng ta nhiều.
Mấy thứ của phụ mẫu nàng ta để lại, cũng chỉ có thể ở trong tay chính mình mới có thể phát huy hết khả năng của chúng!
Lạc Thanh Đồng cũng không nhìn ra ý đồ của Lạc Tâm Ngưng, lúc này nàng còn đang nghiền ngẫm: "Muội muội thân ái!"
Lạc Tâm Ngưng không biết rằng cho dù mắt có bị mù thì Lạc Thanh Đồng vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ, bởi vậy cũng không thèm che đậy cảm xúc nơi đáy mắt.
Lạc Thanh Đồng nhìn không sót cảm xúc đắc chí cùng kiêu ngạo kia của nàng ta, bỗng nhiên cảm thấy đôi mắt này lúc trước chưa trị xong cũng có chỗ lợi.
Ít nhất là có vài người cho rằng nàng mù không nhìn thấy gì, ở trước mặt nàng diễn xiếc như khỉ.
"Ồ...".
Thanh âm nàng kéo dài một tiếng.
"Võ sư tứ đoạn a! Rất lợi hại đó! Nhưng mà muội muội đúng thật là nên cảm tạ ta! Bao nhiêu năm trời, tài nguyên mà Thiên Vũ hoàng thất cùng gia gia đưa qua, ta đều chia cho muội hơn phân nửa!"
"Tài nguyên như vậy cũng đủ cho các gia tộc bồi dưỡng ra một vị Võ tướng rồi, còn muội muội sao lại mới là Võ sư tứ đoạn? Vẫn cần phải nỗ lực nhiều hơn, bằng không người khác còn cho rằng mấy cái tài nguyên đó ta đem cho cẩu ăn đó!"
Lạc Thanh Đồng vừa nói, xác định nơi phát ra thanh âm của Lạc Tâm Ngưng, tiến lên vỗ vỗ bả vai nàng.
Một luồng lực lượng làm người ta vô pháp phát hiện, từ bàn tay của nàng tiến vào trong cơ thể của Lạc Tâm Ngưng.
Nàng không có nói cho Lạc Tâm Ngưng biết, chính mình là là Võ sư cửu đoạn.
Cửu Vu Sơn đại loạn, truyền thừa Lục Tiên Cung xuất thế, nàng có thể ở trong đó may mắn sống sót còn chưa tính! Thực lực còn tăng lên nhiều như vậy, đây là sợ người khác không biết nàng nhận được truyền thừa của di tích Tiên Tông sao? Lạc Thanh Đồng mới không có ngốc như vậy! Lạc Tâm Ngưng muốn khoe khoang thì để cho nàng ta khoe khoang.
Sớm hay muộn gì nàng ta sẽ biết, những thứ nàng ta đoạt được cùng tu vi gì đó, đối với nàng căn bản không đáng nhắc tới.
Trên mặt Lạc Thanh Đồng đầy ý cười lướt qua bên người Lạc Tâm Ngưng.
Nàng đánh vào trong cơ thể Lạc Tâm Ngưng một đạo lực lượng cũng không phải mang tính hủy diệt gì, chỉ là đem nhưng tai họa ngầm trong cơ thể kể từ khi đột phá đến nay dẫn ra.
Lạc Tâm Ngưng nếu không xuất toàn lực đánh nhau thì còn tốt, một khi cùng người khác toàn lực giao chiến, tai họa ngầm trong cơ thể nàng ta liền bùng nổ.
Đến lúc đó, lực lượng hiện có trong cơ thể nàng ta sẽ nhanh chóng tiêu tán.
Lạc Thanh Đồng sẽ không để cho Lạc Tâm Ngưng chết dễ dàng như vậy.
Muốn làm cho một người thống khổ cùng hối hận không ngừng, biện pháp quá nhiều.
Lạc Tâm Ngưng cứ từ từ chuẩn bị sẵn sàng hưởng thụ đi!
Bằng không làm sao xứng đáng với những gì mà nguyên chủ đã từng chịu đựng?
Cầm một thanh kiếm giết người không đáng sợ, thủ đoạn mềm dẻo giết được người mới đáng sợ!
Nhanh như vậy liền đùa giỡn chết Lạc Tâm Ngưng, nàng làm sao còn tung hoành trong bể cá lớn về sau được nữa?
--Editor: Autumnnolove--
Lạc Thanh Đồng thong thả ung dung tiến vào cửa lớn Hầu phủ, bỏ lại Lạc Tâm Ngưng còn đang đứng yên bất động ở phía sau nàng.
Người ở bốn phía sớm đã sợ ngây người.
Vừa rồi bọn họ không có nghe lầm chứ?
Đại tiểu thư mắng Tam tiểu thư là cẩu?!
Ánh mắt mọi người chấn động nhìn Lạc Thanh Đồng cùng Lạc Tâm ngưng giao phong, bỗng nhiên cảm thấy Đại tiểu thư gặp nạn không chết, trở về còn trở nên khí phách hơn a!
Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Đại tiểu thưa xinh đẹp đến chói sáng như vậy!
Trước kia Đại tiểu thư đẹp thì có đẹp, nhưng thoạt nhìn giống như một bông hoa giấy không có sức sống.
Tuy rằng nhìn thì thấy vui tai vui mắt, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.
Hiện tại nhìn Đại tiểu thư lại giống như trăm hoa đua nở cũng trở nên ảm đạm trước mặt nàng!
Khí phách! Linh động! Cuốn hút!
Mọi người cũng không biết nên dùng lời gì để hình dụng được một khắc tuyệt mỹ vừa rồi kia!.