- Trang chủ
- Cực Phẩm Nữ Tiên
- Chương 14: Đấu
Tác giả: Kim Linh Động
Mấy đệ tử này vốn tưởng rằng giao tiền sẽ không có chuyện gì nữa, thật không ngờ bây giờ lại bị mấy đệ tử cũ vô cớ đánh. Trong đó có đệ tử không nhịn nổi chuyện này, trong lòng vô cùng oán hận, thầm nghĩ bọn họ đã giao tiền, cớ sao còn đánh nhóm bọn họ? Lúc này bọn họ đã bị đánh ngã trên mặt đất, lại còn bị mấy tên đệ tử cũ kia đá tiếp. Trong lòng càng nghĩ càng ấm ức, rốt cuộc lớn tiếng hô: “Chúng ta đã giao tiền, cớ sao còn đánh nhóm chúng ta?”
“Ha ha ha…”
Mấy đệ tử cũ phá cười ra tiếng, dưới chân đá càng thêm hăng say. Mà lúc này trên một tòa lầu các ở gần đại điện, mấy lão sư đang ngồi bên cửa sổ uống trà quan sát tình hình ngay cửa đại điện. Trong đó còn có vị lão sư trung niên vừa rồi lên lớp cho đám Hứa Tử Yên.
“Dân Ca, xem ra ngày hôm nay tân đệ tử phải lột một lớp da rồi!” Một người trẻ tuổi nói với vị lão sư lên lớp cho Hứa Tử Yên.
“Việc này cũng không có gì không tốt, để cho bọn họ biết nhục mà cố gắng.”
“Ồ?” Người trẻ tuổi kia nghe vậy sửng sốt, tiếp đó khẽ cười nói: “Dân Ca, hôm nay thái độ của huynh hình như không giống bình thường nha! Chẳng phải lúc trước huynh rất không thích nhìn đám đệ tử cũ ăn hiếp đệ tử mới à?”
“Hừ, đệ tử cũ khi dễ đệ tử mới đương nhiên không đúng. Nhưng nếu đệ tử mới không chịu cầu tiến, vậy giáo huấn nàng một trận, cũng không phải chuyện không tốt.”
“Hử?”
Lần này người khác cũng dâng lên hứng thú, có người liền cướp lời mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ có ai chọc tới huynh?”
“Hừ, một tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng.” Vẻ mặt vị Dân Ca kia lúc này sa sầm, cả khuôn mặt âm u nói: “Lúc ta giảng bài hết nhìn đông tới nhìn tây, đến khi ta giảng xong rồi, các đệ tử khác đều đang suy tư lĩnh ngộ, mỗi mình nàng dòm trái ngó phải, đệ tử như vậy không giáo huấn nàng một trận, làm sao có thể tiến bộ được?”
“Người huynh nói là ai đâu?”
“Chính là nha đầu mặc quần áo màu lam đứng ở trên bậc thềm đại điện.”
Tất cả mọi người trên lầu các đều tập trung ánh nhìn về phía Hứa Tử Yên, mà lúc này ở phía trước đại điện, sau khi mấy đệ tử cũ nghe được lời kêu oan của đám tân đệ tử liền cười to, lại hung hăng trừng trị mấy đệ tử giao tiền này thêm một trận nữa, rồi ngẩng đầu nhìn phía những tân đệ tử không giao tiền, ngông cuồng quát: “Nói cho các ngươi biết, hôm nay nhóm đệ tử cũ bọn ta sẽ cho đám đệ tử mới các ngươi một bài học, bọn ta chẳng những muốn tiền của các ngươi, mà còn muốn hung hăng đánh các ngươi một trận, để các ngươi hiểu rõ quy tắc. Đến đây, chủ động đi tới, một đám quỳ xuống vểnh mông lên cho bọn ta.”
Trên mặt những tân đệ tử đều vô cùng hoảng loạn, mấy tân đệ tử giao tiền trước đều là một vài người có gia thế tương đối tốt, có thể bỏ ra chút tiền. Mà những đệ tử còn lại này đều là con nhà nghèo khổ trong gia tộc. Làm sao có tiền giao cho đệ tử cũ? Cho dù trong nhà có cho một chút tiền, nhưng cũng đều là một ít tiền dành dụm của bọn họ, vì thế ban đầu bọn họ cũng rất do dự, không có giao số tiền này cho đệ tử cũ.
Hiện tại nhìn thấy cho dù giao tiền cũng sẽ bị đánh, do đó lại càng không muốn giao số tiền dành dụm của mình ra. Bọn họ cũng không phải không nổi lên lòng phản kháng, nhưng nhìn thấy tu vi của đối phương, bản thân rõ ràng không phải đối thủ của người ta. Nghĩ đến việc sẽ bị đối phương mặc sức nhục nhã, trên mặt liền hiện lên vẻ sợ hãi. Đám đệ tử cũ này thấy trên mặt bọn họ xuất hiện vẻ sợ hãi, trong lòng càng thêm khoan khoái, không khỏi cười càng thêm lớn tiếng.
Hứa Lệ, Hứa Thiết Ngưu, Hứa Lăng và Hứa Đức Chí đứng ở bên cạnh Hứa Tử Yên cũng có vẻ mặt khủng hoảng, nhất là Hứa Lệ, nghĩ đến một cô gái như mình phải quỳ trên mặt đất, hơn nữa còn vểnh cao mông lên, trong lòng đến cả ý nghĩ muốn chết cũng có, trên mặt đã tái nhợt hoàn toàn. Chỉ có trên mặt Hứa Tử Yên và Hứa Thanh Tuyết là vô cùng bình tĩnh.
Hứa Tử Yên bình tĩnh là vì tu vi của nàng cao hơn những đệ tử cũ này, nên không sợ bọn họ, điểm lo lắng duy nhất chính là bại lộ tu vi chân thật của mình. Mà Hứa Thanh Tuyết là do tính cách vốn như thế, lạnh băng trước sau như một, trên mặt không chút biến hóa. Nhưng trên mặt không có không chút biến hóa, không có nghĩa là trong lòng không tức giận. Nghe thấy đối phương bắt bản thân quỳ xuống, lại còn bắt vểnh mông lên, Hứa Thanh Tuyết liền không kiềm chế được cơn phẫn nộ trong lòng, khẽ mắng một tiếng: “Cầm thú!”
“Hả?”
Tất cả người ở đây đều quay đầu lại, khiếp sợ nhìn về phương hướng cửa đại điện, đều muốn xem thử rốt cuộc là ai hô lên tiếng ‘cầm thú’ này.
Mọi người đều nghe được là giọng của một nữ tử, nên ánh mắt mọi người đều quét tới quét lui trên người Hứa Tử Yên, Hứa Thanh Tuyết và Hứa Lệ.
“Ha!” Một tên đệ tử cũ cười khinh một tiếng, mê đắm nhìn ba người Hứa Tử Yên nói: “Thì ra nơi đó có ba muội muội à, tới đây, mau tới đây vểnh mông lên nào, để ca ca sờ hai cái, sẽ không lấy tiền của các muội nữa.”
“Ha ha ha…” Một đám đệ tử cũ cười suồng sã, còn có người hô: “Nào, đến chỗ ca ca nào, ca ca sẽ không đánh mông muội, chỉ cần để ca ca sờ ngực một cái là được.”
“Ha ha ha…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Thanh Tuyết vốn đã lạnh lẽo như băng, lúc này càng thêm trắng bệch. Bước chân khẽ động, đã muốn bất chấp tất cả tiến lên. Hứa Tử Yên đứng bên cạnh thở dài trong lòng, thầm nghĩ, ngươi đi qua đó chẳng phải là chịu nhục à? Sau khi Hứa Tử Yên giao đấu một trận với Hứa Thanh Tuyết, trong lòng cũng có một chút thiện cảm với cô gái bề ngoài lạnh như băng, nội tâm lại kiêu ngạo quật cường này. Huống hồ trong lòng Hứa Tử Yên cũng hiểu rõ, hôm nay mình nhất định tránh không khỏi, ngoại trừ ra tay thì không còn cách nào khác. Cho nên vừa thấy thân hình Hứa Thanh Tuyết hơi động, liền vươn tay túm cánh tay nàng ấy, kéo nàng ấy về phía sau.
Hứa Thanh Tuyết bị Hứa Tử Yên kéo về phía sau một phen, vẻ mặt sửng sốt, tiếp đó trong hai mắt lộ ra vẻ hưng phấn. Lần trước trong quá trình giao thủ cùng Hứa Tử Yên, nàng nhìn ra Hứa Tử Yên vẫn chưa xuất hết toàn lực, nên không thử ra được trình độ của Hứa Tử Yên, hiện tại nhìn thấy Hứa Tử Yên muốn ra tay, trong lòng không khỏi hưng phấn lên.
Hứa Tử Yên chậm rãi đi xuống bậc thềm, nhằm hướng phía trước mà đi. Hứa Thanh Tuyết không chút do dự theo sát sau người. Hứa Lệ, Hứa Thiết Ngưu, Hứa Lăng và Hứa Đức Chí hơi do dự chốc lát, rồi cũng nhắm mắt theo đuôi phía sau Hứa Tử Yên đi xuống bậc thềm. Hiện tại trong lòng mấy người này đã bình tĩnh lại. Bọn họ nhìn thấy Hứa Tử Yên dũng cảm đứng ra, bọn họ cũng cảm thấy việc hôm nay đã không tránh khỏi, đã thế dù sao cũng không thể nhục nhã chịu đòn, ngay cả đánh không lại đệ tử cũ cũng phải phản kháng một phen.
“Ủa? Dân Ca, huynh nói tiểu nha đầu kia tính đi ra làm gì?”
“Hừ, không biết sống chết!” Dân Ca lạnh lùng hừ một tiếng.
Hứa Tử Yên chậm rãi đi về phía trước, những tân đệ tử đứng ở phía trước nàng tản ra hai bên, đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên bình tĩnh xuyên qua nhóm tân đệ tử, đi tới phía trước đám đệ tử cũ, vẫn không dừng lại, tiếp tục duy trì tốc độ chậm rãi này tiến về phía trước, trong miệng lạnh lùng phun ra hai tiếng: “Tránh ra!”
“Tiểu muội muội…”
“Chát!”
Một cái tát vang dội, gã đệ tử cũ chắn ở phía trước Hứa Tử Yên kêu ‘tiểu muội muội’ kia bị Hứa Tử Yên tát một bạt tai trên mặt, thân thể nhanh chóng quay vòng tại chỗ, sau đó thân thể lung la lung lay, vậy mà ngửa về phía sau, ‘rầm’ một tiếng té ngã trên đất, cứ như vậy bất tỉnh.
“Hít ~~”
Bên trong đám người phát ra một trận tiếng hít hơi lạnh. Những đệ tử mới thì không nói, nhưng mấy đệ tử cũ đều biết tên bị Hứa Tử Yên tát một bạt tai ngất xỉu tại chỗ có tu vi gì, tu vi của hắn chính là Hậu Thiên tầng thứ tám, lại bị Hứa Tử Yên tát một phát bất tỉnh luôn.
Nhưng khi bọn họ mở linh nhãn ra xem, phát hiện Hứa Tử Yên chỉ có Hậu Thiên tầng thứ sáu, liền yên lòng, trong đầu nghĩ rằng gã đệ tử kia chưa kịp phòng bị, nên bị Hứa Tử Yên đánh lén thành công. Vì thế liền có một thiếu niên đồng dạng là Hậu Thiên tầng thứ tám bước lên nghênh đón trước mặt Hứa Tử Yên.
Kỳ thực, vừa rồi ở trên bậc thềm, Hứa Tử Yên đã nhìn rõ tu vi của những đệ tử cũ trước mắt này, cũng không có người nào rất cao cường. Lợi hại lắm cũng chỉ là tu vi Hậu Thiên tầng thứ chín, thấp nhất lại là tu vi Hậu Thiên tầng thứ sáu. Trong lòng Hứa Tử Yên bỗng hoài nghi, chẳng lẽ tu vi cao nhất của đệ tử trong ngoại đường gia tộc mới là Hậu Thiên tầng thứ chín thôi sao?
Mắt thấy thiếu niên kia tiến lên trên, bước chân Hứa Tử Yên cũng không dừng lại, vẫn chậm rãi đi về phía trước như cũ. Nàng biết lần này nhóm đệ tử đối diện nhất định đã làm tốt công tác chuẩn bị, sẽ không để mình tát một bạt tai liền bất tỉnh, trừ phi mình dùng tới thực lực chân chính của bản thân.
Nhưng mà, đây không phải là việc Hứa Tử Yên muốn làm, huống hồ nàng cũng muốn kiểm nghiệm thử đạo lý và kiến thức cơ bản vừa hiểu được bên trong đại điện một chút. Vì thế, Hứa Tử Yên điều chỉnh tu vi của mình đến trạng thái Hậu Thiên tầng thứ sáu đỉnh, rồi lao về hướng thiếu niên phía đối diện.
Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng thu hẹp lại, thân hình thiếu niên phía đối diện đột nhiên nhảy lên, bay thẳng hướng không trung. Thân hình ở không trung cấp tốc xoay tròn, một chân vụt ngang quất về phía ngực Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên bước sang ngang một bước, vươn một ngón tay, nhằm vào mắt cá chân thiếu niên kia mà điểm. Cái chân vừa vụt ngang của thiếu niên cấp tốc thu trở về, thân hình nhào lộn giữa không trung, vươn thẳng tay, tạo thành một thủ thế từa tựa ưng trảo, chộp tới mặt Hứa Tử Yên.
Tay phải Hứa Tử Yên vừa lật, tơ vàng quanh cổ tay liền quấn tới hướng cổ tay thiếu niên. Thiếu niên đổi trảo thành quyền, một quyền lao về phía Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên đồng thời lật bàn tay, biến thành nắm tay, đón lấy nắm đấm thiếu niên đánh tới.
“Oành!”
Nắm tay hai người va chạm vào nhau, thân hình thiếu niên khựng lại, từ không trung rơi xuống. Mà Hứa Tử Yên lại lảo đảo lui về phía sau hai bước, nhưng rất nhanh liền ngừng lại, hơn nữa trên mặt không có chút biến sắc.
Tuy Hứa Tử Yên áp chế tu vi của mình xuống Hậu Thiên tầng thứ sáu, nhưng nàng dù sao cũng là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, chân khí trong cơ thể đương nhiên bảo vệ tốt Hứa Tử Yên. Cho nên tu vi Hậu Thiên tầng thứ sáu của nàng tuy rằng không thể đánh lui thiếu niên Hậu Thiên tầng thứ tám kia, nhưng bản thân cũng sẽ không có chút tổn thương.
Thiếu niên kia nhìn thấy Hứa Tử Yên chỉ thoáng rút lui hai bước, có vẻ không nhận đến chút tổn thương nào, ánh mắt co rụt lại, trong lòng liền cảnh giác lên. Chẳng lẽ nàng không phải tu vi Hậu Thiên tầng thứ sáu? Không đúng, nàng chính là tu vi Hậu Thiên tầng thứ sáu! Nhưng tu vi Hậu Thiên tầng thứ sáu làm sao có thể ngăn cản một kích tu vi Hậu Thiên tầng thứ tám của mình cơ chứ?
Sau khi hắn cảm giác được ánh mắt chung quanh, trong lòng không khỏi dâng lên một trận xấu hổ và giận dữ, một kích toàn lực của mình vậy mà không thể đánh bại một tân đệ tử Hậu Thiên tầng thứ sáu, về sau mình làm sao có thể lăn lộn ở ngoại đường được nữa? Vì thế, không tiếp tục do dự, chân phải đạp một phát trên mặt đất, thân hình giống như mũi tên nhọn rời cung bắn về phía Hứa Tử Yên.