Tác giả: Hổ Cáp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tắm rửa thay y phục xong Tiêu Đình nhanh chóng đi tới phòng Huân Nhi. Lúc nắm tay nàng bước ra khỏi phòng Huân Nhi kéo Tiêu Đình lại.
" Tỷ chưa ăn gì hay là đến phòng ăn cùng dùng bữa tối với mọi người? "
Tiêu Đình cười xòa xoa đầu nàng:
" Không cần, lần này về là để thăm muội, không nên kinh động mọi người, đi... tỷ dẫn muội ra ngoài. "
" Nhưng chúng ta đi bằng cách nào? "
Huân Nhi chớp đôi mắt to tròn nhìn Tiêu Đình, Tiêu Đình cũng không nói chỉ cười cười nháy mắt với nàng.
" Muội đừng la thất thanh lên nhé. "
Sau đó hơi cúi xuống bế thốc Huân Nhi lên ôm trọn vào lòng, Huân Nhi còn chưa biết chuyện gì chỉ cảm thấy một trận chao đảo đã bị Tiêu Đình bế lên, nàng theo bản năng hai tay ôm chặt lấy cổ Tiêu Đình khiến cho mặt hai người khoảng cách lại càng gần.
Tiêu Đình vừa mới tắm rửa tẩy trần xong, cả người thuần thanh khí sảng kề bên, Huân Nhi ngửi được khí tức cùng mùi hương thanh mát quen thuộc trên người Tiêu Đình, lại thêm khoảng cách cùng tư thế ái muội của hai người lúc này, khiến nàng xấu hổ chôn mặt vào vai Tiêu Đình.
" Muội ở yên đừng nháo, chúng ta sẽ bay ra ngoài. "
Tiêu Đình nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng cũng không nỡ trêu chọc, bắt đầu vận khí lăng không bay đi.
" Muội mau nhìn, nhìn xem... phong cảnh về đêm ở Ô Thản thành thật sự rất đẹp. "
Huân Nhi lúc đầu vì có chút không quen cùng xấu hổ, chỉ vùi mặt vào lòng Tiêu Đình nào có tâm tình thưởng lãm phong cảnh. Sau một giây lát định thần lại, nàng cũng mở mắt ra cùng Tiêu Đình ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Cảm nhận từng luồng gió mát lạnh thổi qua, tâm tình Huân Nhi thư thái thả lỏng không ít.
Cả hai đến tửu lâu quen thuộc thường đến, chọn một nhã gian ở lầu trên để có thể an tĩnh cùng nhau dùng bữa, Tiêu Đình thì gọi một loạt những món Huân Nhi thích, Huân Nhi lại muốn chọn những món Tiêu Đình thích, khiến tiểu nhị một phen bối rối không biết nghe ai.
Sau một hồi thảo luận Tiêu Đình quyết định gọi vài món cả hai yêu thích còn thêm rất nhiều cao điểm bánh ngọt.
" Tỷ có thể ăn hết sao. "
" Đừng lo, tỷ hôm nay rất đói có thể ăn cả thế giới. "
Huân Nhi nghe thế không khỏi nheo mắt nguýt Tiêu Đình một cái, cả hai vừa trò chuyện vừa chờ món ăn dọn lên.
" Để tỷ giới thiệu với muội một "người ".
Huân Nhi bị dáng vẻ thần bí của Tiêu Đình làm cho tò mò cũng chuyên chú nhìn cô.
" Tiểu Hỏa ra đi. "
" Nha!"
Một vật thể màu hồng với những hoa văn đỏ tươi rực rỡ trên người, từ trong lồng ngực Tiêu Đình bay ra lượn quanh Tiêu Đình một vòng liền đáp lên vai cô, vừa cọ mặt vào vai Tiêu Đình lại quay sang nhìn Huân Nhi dò xét.
Huân Nhi thì không cần phải nói, nàng có chút bất ngờ đưa tay lên che lại cái miệng nhỏ nhắn đang thất thố há to của mình, hai mắt sáng rở mở to nhìn Tiểu Hỏa.
Phụ nữ luôn bị những thứ nhỏ nhắn đáng yêu thu hút, Huân Nhi cũng không ngoại lệ, đã sớm bị vẻ ngoài tròn trịa đáng yêu của Tiêu Hỏa đốn ngã.
" Đáng yêu quá, tỷ... đây là gì? "
" Đây là con của tỷ. "
Lời vừa nói ra khiến Huân Nhi cả người như hóa đá, nhìn Tiêu Đình với ánh mắt không mấy thân thiện, Tiêu Đình thấy thế vội dùng truyền âm nhập mật, kể lại quá trình ra đời của Tiểu Hỏa.
Sau này Tiểu Hỏa lớn hơn một chút tự sẽ tự biết thân thế của mình, đó là một chuyện nhưng hiện tại Tiểu Hỏa từ khi vừa mở mắt ra, đã xem Tiêu Đình như thân mẫu của mình, nếu nói ra sẽ khiến đứa nhỏ này thương tâm, nên Tiêu Đình cùng Huân Nhi kín đáo trao đổi với nhau.
" Tiểu Hỏa giới thiệu với con, đây là Huân Nhi tỷ tỷ, cũng giống như Tiểu Hỏa, Huân Nhi tỷ tỷ là người rất rất quan trọng với mama, là người mama nguyện dùng hết cả đời này để bồi bên cạnh chăm sóc cho muội ấy. "
Tiêu Đình vừa bế Tiểu Hỏa đưa lại gần cho Huân Nhi, không quên lấy lòng người đẹp, Huân Nhi lườm Tiêu Đình xong cũng không thèm để ý đến cô, nàng thích thú đưa tay nhẹ vuốt ve đầu của Tiểu Hỏa.
Tiểu Hỏa là lần đầu gặp Huân Nhi, nên khi bị nàng vuốt ve dù có Tiêu Đình bên cạnh cũng nhát thít nhắm tịt mắt lại, biểu cảm đáng yêu như thế chọc cho Huân Nhi khanh khách bật cười, dứt khoát ôm lấy Tiểu Hỏa từ trong tay Tiêu Đình, yêu thích vuốt ve.
Tiểu Hỏa lúc đầu có chút không quen nhưng lát sau trên mặt hiện ra nét mặt hưởng thụ, so với mama bạo lực của nó, vị tỷ tỷ này rất ôn nhu dịu dàng. Tiêu Đình ngẫu nhiên xuất sắc trong vai quần chúng, cảm giác bị bỏ quên thật sự vô cùng thương tâm.
" Huân Nhi, Tiểu Hỏa mau mau dùng bữa, để lâu sẽ nguội."
Huân Nhi như chợt nhớ ra gì đó hai mắt sáng lên, cầm lấy một miếng bánh ngọt đút cho Tiểu Hỏa. Tiểu Hỏa sau sự việc lần trước vẫn rất nghe lời Tiêu Đình, cảnh giác với người lạ, nên quay sang nhìn Tiêu Đình.
" Tiểu Hỏa ngoan, Huân Nhi tỷ tỷ là người tốt nhất trên đời, không phải lo."
Tiểu Hỏa nghe vậy liền há miệng ngậm lấy bánh ngọt trên tay Huân Nhi, phồng má nhai bánh lại càng khiến Huân Nhi kinh hô yêu thích, càng thêm gắp lấy thức ăn uy cho Tiểu Hỏa.
" Khụ... Huân Nhi, chúng ta cũng nên ăn đi thô ... "
" Ân, tỷ cũng ăn đi kẻo đói. "
Huân Nhi vẫn như cũ vừa ăn vừa chuyên chú nhìn Tiểu Hỏa, nàng cũng không quên gắp đầy thức ăn vào dĩa đặt trước mặt cho Tiểu Hỏa, Tiêu Đình nhìn một màn này khóc không ra nước mắt.
" Huân Nhi, tỷ cũng muốn ăn... "
Huân Nhi chớp đôi mắt to tròn nhìn bộ dạng có chút đáng thương... hại của Tiêu Đình, nàng có chút khó hiểu lên tiếng.
" Không phải tỷ bảo đói sao, tỷ còn không ăn, thức ăn nguội sẽ không ngon." Nói rồi lại quay sang gắp thức ăn cho Tiểu Hỏa.
" Tiểu Hỏa... ăn thử cái này xem ngon không? "
" Nha."
Nhìn Tiểu Hỏa ăn ngấu nghiến một dĩa đầy thức ăn, cái miệng nhỏ nhắn trơn bóng dính đầy dầu mỡ, lại nhìn biểu tình vui thích hồ hởi của Huân Nhi, Tiêu Đình không khỏi mỉm cười rồi lại thở dài , tự gắp thứ ăn an ủi nội tâm có chút trống trải của mình.
Ăn xong cả ba vừa ăn các món cao điểm vừa uống trà nói chuyện. Huân Nhi luôn miệng hỏi Tiêu Đình những chuyện liên quan tới Tiểu Hỏa, cả hai dùng truyền âm để trao đổi. Tiêu Đình không quên kể ra một vài thói hư tật xấu của Tiểu Hỏa, khiến Huân Nhi liên tiếp phì cười lắc đầu nhìn đứa nhỏ ăn no xong ngủ gà ngủ gật trong lòng mình.
" Tiểu Hỏa, đi ngủ thôi. "
" Oa... nha ... "
Tiểu Hỏa mở miệng ngáp một cái lảo đảo bay đến chui vào ngực Tiêu Đình biến mất tăm. Huân Nhi còn tưởng mình nhìn lầm, dụi mắt nhìn Tiêu Đình muốn nghe cô giải thích.
" Tiểu Hỏa có thuộc tình không gian, sớm đã mở một khoảng không trong ngực tỷ làm chỗ ngủ, nhờ vậy tỷ đi đâu vẫn luôn có Tiểu Hỏa bên cạnh. "
Tiêu Đình cười cười nhìn nàng lại vòng tay qua eo nhỏ kéo Huân Nhi lại gần, cằm tựa vào trán nàng ai oán.
" Muội đi dùng bữa với tỷ rốt cuộc lại vì Tiểu Hỏa mà bỏ rơi tỷ. "
Huân Nhi đang tựa đầu vào vai Tiêu Đình nghe cô ai oán như vậy, không khỏi bật cười ngước lên nhìn Tiêu Đình.
" Ha, không ngờ tỷ lại đi ganh tị với con của mình, lòng dạ tỷ cũng thật hẹp hòi. "
Huân Nhi không quên tặng thêm cho Tiêu Đình vài cái cấu véo vào eo.
" Ai ui... Không có không có, Huân Nhi, đã lâu chúng ta không cùng ra ngoài, hay là tỷ đưa muội đi dạo một vòng ngắm cảnh đêm, muội thấy có được không? "
" Ân, lúc nãy ở trên cao muội còn chưa kịp hết nhìn cảnh đẹp về đêm của Ô Thản thành. "
Cả hai dừng lại trên một vách núi cao cùng ngồi xuống ngắm bầu trời đêm. Tiêu Đình vẫn như cũ không biết xấu hổ, điềm nhiên đến không thể điềm nhiên hơn, tự nhiên ôm Huân Nhi vào lòng, đầu hơi nghiêng tựa vào trán nàng.
Huân Nhi cũng nhu thuận tựa vào vai Tiêu Đình, cảm thụ hơi ấm và lắng nghe tiếng tim đập của cô. Cả hai đều an tĩnh tận hưởng giây phút bình yên bên nhau này.
Không kềm được cảm xúc trong lòng, Tiêu Đình bất giác thủ thỉ bên tai Huân Nhi một bản tình ca, Huân Nhi nhắm mắt tựa vai Tiêu Đình nghe cô hát xong, cũng không có mở mắt ra, chỉ nhẹ giọng hỏi .
" Đã lâu không gặp, tỷ tiến bộ không ít. Là do thường xuyên tập luyện hay là... do hát nhiều quá? "
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Huân Nhi nhẹ nhàng di chuyển, đặt lên vòng eo thon gọn rắn chắc của Tiêu Đình, Tiêu Đình cảm nhận nhiệt khí ấm nóng từ eo truyền đến không khỏi rùng mình.
" Nào có... Tỷ chỉ hát khi ở bên muội thôi! "
" Mong là vậy... "
Huân Nhi sâu kín nhủ thầm trong lòng, cũng không thèm đôi co với Tiêu Đình, vẫn tựa vào vai Tiêu Đình trông như đang ngủ. Tiêu Đình có chút mệt mỏi muốn ngủ liền lên tiếng gọi Huân Nhi.
" Huân Nhi à... "
" Ân ... "
Huân Nhi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Đình, đôi mắt linh động đen láy đẹp hơn cả bầu trời đầy sao đêm nay, khiến Tiêu Đình nhìn đến ngây ngốc xuất thần.
" Huân Nhi à, tối nay... tỷ có thể ngủ cùng muội không? "
.....
.....
.....
Sau một vài giây im lặng để tiêu hóa hiểu hết những gì Tiêu Đình nói, bất giác gương mặt Huân Nhi nổi lên từng rặng mây đỏ, lan đến tận mang tai, nàng đẩy Tiêu Đình ra lấy tay che mặt mình lại, một tay không ngừng đánh vào vai Tiêu Đình, vùng vằng bất mãn lên tiếng.
" Tỷ thật xấu... muội... muội chưa nghĩ đến chuyện này... chúng ta có thể chờ đến sau này... "
Tiêu Đình ngơ ngác nhìn biểu hiện của Huân Nhi, như chợt hiểu ra gì đó, Tiêu Đình không nhịn được bật cười, bất chấp sự kháng cự của Huân Nhi dứt khoát ôm nàng vào lòng, véo mũi nàng một cái.
" Tiểu ny tử*, muội đang nghĩ gì trong đầu vậy? Tỷ nói là... muốn ngủ cùng muội giống như trước đây lúc chúng ta còn nhỏ, được chứ? "
(*Tiểu ny tử: cô gái nhỏ.)
Huân Nhi nghe vậy lại càng xấu hổ muốn tìm chỗ trốn, thẹn quá thành nộ, nàng đánh vào vai Tiêu Đình phồng má trách móc.
" Giờ tỷ mới chịu thừa nhận, người trước đây lẻn vào phòng muội sờ soạng lung tung là tỷ. "
" Cái gì mà sờ soạng, là truyền đấu khí , muội nói tỷ sờ sọang phải không? Nếu đã mang tiếng xấu rồi thì tỷ cũng không ngại sờ thêm đâu. "
Nói rồi liền giả vờ làm ra bộ dáng như muốn khinh bạc Huân Nhi, khiến nàng hét toáng lên, Tiêu Đình bị chọc cho cười nắc nẻ không dứt. Huân Nhi bặm môi trừng mắt lườm Tiêu Đình, khiến Tiêu Đình cảm thấy có chút hít thở không thông nhìn nàng.
Đây là đang trắng trợn câu tâm đoạt phách người khác. Có lẽ Huân Nhi cũng không biết được, lúc nàng trừng mất hờn dỗi nhìn Tiêu Đình như thế, lại mang theo vạn vạn phong tình, mị hoặc tới cỡ nào.
Ánh mắt Tiêu Đình có phần si dại khóa chặt lên đôi mắt Huân Nhi, không rời đi một phút nào, Tiêu Đình đưa tay áp lên mặt Huân Nhi, ngón tay nhẹ sờ lên môi nàng. Hành động này của Tiêu Đình khiến cả hai đều khẩn trương, gương mặt đều ửng đỏ, hô hấp có chút đình trệ nặng nề, đầu cô cúi xuống càng gần... gần thêm chút nữa...
Tiêu Đình có thể ngửi thấy hương sen thơm ngát tự nhiên trên người Huân Nhi, còn nhìn thấy gương mặt nàng vì xấu hổ mà khẽ đỏ ửng, bộ dáng thẹn thùng của nàng lúc này trông vô cùng đáng yêu.
Tiêu Đình lại càng tiến đến gần gương mặt của Huân Nhi, nàng có thể cảm nhận được từng trận nhiệt khí trong từng hơi thở của Tiêu Đình phả vào mặt mình. Huân Nhi không tránh né ánh mắt nóng chảy của Tiêu Đình, nàng ngồi nghiêm chỉnh không dám động đậy, nín thở nhìn Tiêu Đình.
Chóp mũi hai người đã muốn chạm vào nhau, Tiêu Đình hơi nâng mặt Huân Nhi lên, nhìn vào đôi môi nàng trong chốc lát, lại dời tầm mắt nhìn vào đôi mắt đẹp của nàng, như đang tỏ bày nữa như dọ ý, thiên ngôn vạn ngữ đều không bằng ánh mắt cả hai trao nhau lúc này.
Khoảng cách thu hẹp dần khi môi của hai người sắp chạm vào nhau, cả hai đều đồng loạt nhắm mắt lại, cùng cảm nhận bốn cánh môi mềm mại không ngừng ma sát, quấn quít bao bọc lấy nhau.
Cảm nhận người trong lòng khẽ run rẩy, cô càng thêm ôn nhu yêu thương nàng. Ngậm môi dưới của nàng vào nhẹ nhàng mút mát, đầu lưỡi vươn ra phát thảo từng đường nét tinh tế trên môi nàng. Hơi thở càng lúc càng nặng nề, nóng bỏng.
Nụ hôn càng lúc lại càng thêm sâu sắc hơn, khi Tiêu Đình vươn đầu lưỡi xuyên qua hai cánh môi, trượt vào khoang miệng nàng, tách mở khớp hàm, công thành đoạt đất , tìm đến cái lưỡi nhút nhát thơm mềm bên trong, không ngừng vũ lộng khiêu khích.
Tiêu Đình gắt gao ôm Huân Nhi vào lòng, chiếm hữu đôi môi thơm mềm cùng mật ngọt trong đó, khiến môi nàng cũng có chút sưng đỏ. Huân Nhi toàn thân vô lực cứ tưởng chừng như nếu không được Tiêu Đình ôm lấy, sẽ ngã bất cứ lúc nào, đôi tay không biết từ lúc nào đã vòng qua ôm lấy cổ Tiêu Đình.
Mãi đến khi nhận thấy buồng phổi kiệt khí cả hai mới lưu luyến rời nhau, kéo theo một sợi tơ bạc kiều mị nơi khóe môi.
Tiêu Đình tham luyến hôn lên khóe môi nàng, mang đi chút ẩm ướt còn vương nơi khóe môi Huân Nhi, cả hai cùng nhắm mắt tựa trán vào nhau ổn định lại hơi thở, cùng tận hưởng khoảnh khắc ấm áp hạnh phúc này.
Mãi khi thấy trời đã khuya Tiêu Đình mới lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh.
" Đã trễ rồi, để tỷ đưa muội về, muội lạnh không? "
Tiêu Đình vứa nói vừa cởi ngoại bào bọc Huân Nhi lại bế nàng lên, không còn xấu hổ mất tự nhiên như trước, rất tự nhiên Huân Nhi vòng tay ôm cổ Tiêu Đình, ngữ khí mềm mại ôn luyến.
" Ân, nhưng muội muốn trước khi về phải đi một vòng quanh Ô Thản thành. "
" Ưhm, theo ý muội."
Tiêu Đình mỉm cười gật đầu, hôn hôn lên má nàng liền bay đi. Cô cũng không vì hôm nay đã trễ ai cũng mệt mỏi mà quên đi chính sự, sau khi đưa Huân Nhi về phòng, cô cũng mặt dày theo vào.
Huân Nhi có đuổi thế nào Tiêu Đình cũng không nghe, cứ thế kéo ghế ngồi chờ Huân Nhi lên giường trước rồi mình mới lên.
" Tỷ quay lưng lại... muội muốn thay y phục... "
Trăm phương ngàn kế đuổi đi cũng không được nàng chỉ có thể mặc kệ Tiêu Đình, chỉ ngủ thôi thì có thể chấp nhận được. Nhưng Huân Nhi cũng không khỏi khẩn trương cùng không được tự nhiên, thật ngượng ngùng xấu hổ.
Tiêu Đình trợn mắt nhìn Huân Nhi, cô mới không phải là sắc lang. Chỉ cởi ngoại y mặc trung y đi ngủ thôi mà, nhưng Tiêu Đình cũng thành thật quay lưng lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không có bất kỳ tâm tư loạn động gì.
Huân Nhi thay y phục xong leo lên giường nằm sát vào tận vách, hai tay ôm gối che trước ngực, nhìn tư thái có chút ngượng ngùng, lại giống như liệt nữ bảo vệ danh tiết không bị khi nhờn, Tiêu Đình không khỏi cười khổ.
Cô cởi ngoại bào treo lên giá, thổi bớt đèn xong tiến tới cởi giày leo lên nằm.
Nằm trên giường Huân Nhi, chăn gối giường đệm đều phảng phất hương khí đặc trưng của nàng, người thương lại kề bên cạnh, nếu nói tâm tư không xúc động thì là giả, nhưng khi yêu một người, đôi khi chỉ là một cái nắm tay, một nụ cười của người đó hay một cái ôm ấm áp cùng nhau đi vào giấc ngủ, là đã vô cùng đủ đầy thỏa mãn.
Tiêu Đình cũng không ngoại lệ, đối với cô những điều giản đơn bình dị như thế, mới chính là những thứ cô khát cầu.
Tiêu Đình từ đầu đến giờ cứ tủm tỉm cười mãi nhìn Huân Nhi, cô biết nàng đang rất căng thẳng khẩn trương. Nằm trong ổ chăn Tiêu Đình khẽ nhích tới gần Huân Nhi, luồn tay qua gáy nàng, tay còn lại vòng qua eo kéo nàng vào lòng. Cảm nhận người trong lòng vẫn cứng đờ như tượng đá, Tiêu Đình khẽ hôn lên trán nàng.
" Huân Nhi... ngủ ngon."
.....
" Tỷ ng.. ngủ ngon... "
Huân Nhi lí nhí đáp lại, một tay ôm gối, một tay nắm lấy cố áo Tiêu Đình, chôn mặt vào vai cô, tim đập loạn nhịp, khô nóng khó tả.
Không gian bất giác rơi vào trầm lặng. Cả hai cùng điều chỉnh một chút tìm tư thế thoải mái, cố vỗ về bản thân tiến vào giấc ngủ, Huân Nhi nép mình vào lồng ngực Tiêu Đình, cảm thụ ấm áp từ cô, tâm tình cùng thân thể nàng cũng dần thả lỏng.
Tiếng hít thờ đều đều trầm ổn của Tiêu Đình vang đến bên tai, nàng ngước lên nhìn phát hiện Tiêu Đình đã ngủ tự bao giờ, cô thật sự đã rất mệt mỏi vì một ngày dài.
Hơi khẽ nhích người lên để nhìn kỹ hơn gương mặt lúc ngủ của Tiêu Đình, khóe môi nàng vẽ cong lên thành hình bán nguyệt, khẽ đưa tay chạm vào chóp mũi cô.
Còn đâu vẻ mặt âm trầm xa cách với người lạ, sát khí lăng lệ khi đối với địch nhân, người trước mặt nàng bây giờ hai mắt nhắm lại, mày giãn ra vô ưu, phảng phất chút trẻ con. Huân Nhi nhìn mãi như muốn khắc sâu hình ảnh của người trước mặt vào lòng, cho đến khi mí mắt nặng dần, nàng vùi mặt vào ngực Tiêu Đình thiếp đi lúc nào không hay biết.
Sáng hôm sau Tiêu Đình vẫn là người thức dậy đầu tiên, nhìn Huân Nhi đang nằm trong lòng còn đang ngủ say, cô có chút không đành lòng. Tiêu Đình nhẹ rút ra cánh tay dưới gáy Huân Nhi, khiến Huân Nhi đang ngủ bị làm cho tỉnh giấc. Nàng mơ hồ mở mắt thấy Tiêu Đình muốn ngồi dậy liền ôm lấy cánh tay cô, giọng nói còn mang theo vẻ lười biếng làm nũng.
" Tỷ định đi đâu... định bỏ lại muội nữa sao?... "
Huân Nhi hiện tại chỉ mặc trung y, cổ áo hỗn độn, để lộ cái cổ cao cùng một mảng da thịt trắng như tuyết, nàng vừa mới tỉnh giấc ánh mắt mơ màng ướŧ áŧ khép hờ, tạo nên một vẻ đẹp biếng nhát kiều mị khác thường, hai tay lại ôm chặt lấy cánh tay Tiêu Đình, vô tình chạm vào một mảng mềm mại trước ngực nàng khiến Tiêu Đình cảm thấy trên người nổi lên từng trận nhiệt ý, vội rút tay ra khỏi cái ôm của nàng.
Những lời sắp nói đều phải nuốt xuống, Tiêu Đình vội ôm nàng vào lòng hôn hôn lên khóe môi nàng.
" Muội còn muốn ngủ? "
" Ân... "
Huân Nhi rúc đầu vào hỏm cổ Tiêu Đình cuộn lại như con mèo nhỏ, tiếp tục tiến vào mộng đẹp, Tiêu Đình khẽ cười vuốt má nàng, áp môi lên cánh môi nàng, nhẹ nhàng mơn trớn, gặm nhấm trêu đùa.
" Hưmm... "
Mí mắt Huân Nhi rung rung nhíu lại, từ trong cổ phát ra tiếng ngâm khẽ bất mãn, Tiêu Đình biết nếu còn trêu chọc làm nàng thức giấc, sẽ lại nổi giận. Cô nhắm mắt lại định ngủ, chỉ chốc lát không nhịn được phải mở mắt ra nhìn nàng, lại nhắm mắt rồi mở ra, cứ thế vài ba lần mới cam tâm, thành thật ôm nàng ngủ.
Đến khi Huân Nhi cựa mình tỉnh dậy một lần nữa, đưa tay sang phía bên cạnh chỉ thấy khoảng trống lạnh lẽo, nàng thảng thốt ngồi dậy tìm kiếm thân ảnh Tiêu Đình.
Trong phòng không còn ai khác, nhưng từ bên ngoài sân ở biệt viện của nàng lại đều đều phát ra từng tiếng choang choang do kim loại va đập gây ra.
Tinh thần lực của nàng tuy không mạnh bằng Tiêu Đình, nhưng cũng đủ để khi vừa quét qua nàng biết là ai ở bên ngoài. Huân Nhi khẽ mỉm tươi tắn bước xuống giường, tự mình chải đầu rửa mặt, thay xong y phục mở cửa bước ra tìm Tiêu Đình.
" Choang.... choang... "
" Aizz... xấu tệ..."
Chỉ thấy Tiêu Đình đầu đầy mồ hôi đang ở trong sân rèn đúc tinh thiết, Tiểu Hỏa thì phun hỏa diễm nung chảy tinh thiết, cô thì gõ búa tạo hình một vật vừa tựa như chảo vừa lại như nồi, bên cạnh là hơn mười vật thể gần giống như vậy bị vứt vung vãi ra xung quanh. Hình dạng móp méo xấu xí không ra hình dáng gì. Luyện đan thì Tiêu Đình vô cùng có thiên phú, nhưng về luyện khí thì có hơi tệ một chút.
**********************
Huân Nhi yên lặng ngồi chồm hổm bên cạnh Tiêu Đình, chuyên chú nhìn Tiêu Đình " luyện khí". Ngửi được mùi hương quen thuộc nhàn nhạt theo gió truyền đến, Tiêu Đình đã biết là ai liền ngừng, lại trưng ra một nụ cười không thể tươi hơn nhìn nàng.
" Chờ tỷ, tối nay sẽ có bất ngờ cho muội. "
" Tỷ đây là đang định làm gì? "
Huân Nhi lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán Tiêu Đình, tò mò nhìn vật thể nồi không ra nồi, chảo không ra chảo.
" Làm nồi lẩu. "
" Nồi lẩu? "
Huân Nhi tròn mắt nhìn Tiêu Đình, nàng nhíu mày nghĩ ngợi, cố vận dụng hết những gì mình đã từng nghe từng biết, vẫn không biết cái gọi là lẩu kia là cái gì, nàng lúc này như con mèo nhỏ hiếu kỳ với những điều mới lạ xung quanh mình, nào còn đâu bộ dáng thanh lãnh tâm cơ khi ở một mình trước đây.
" Tối nay muội sẽ biết, tỷ sẽ làm một món thật ngon cho muội."
Tiêu Đình cười ra vẻ bí mật không nói gì thêm chuyên chú chế tác. Nửa giờ sau cái nồi tròn độc đáo, với một miếng tinh thiết chia cắt cái nồi thành hai nửa cũng hoàn thành, chỉ cần đánh bóng cọ rửa nữa là xong. Huân Nhi khấp khởi mong chờ buổi tối mau đến, không phải vì món gọi là lẩu kia mà là đã lâu rồi cả hai mới được dịp quây quần bên nhau như vậy, nên dù ăn gì nàng cũng thấy ngon, sẽ vô cùng đợi mong.
Buổi chiều Tiêu Đình đã bắt đầu chuẩn bị, cô cũng không quên tạo ra một lớp màn kết giới bao lấy biệt viện của Huân Nhi, không gian riêng tư của hai người không nên bị quấy rầy. Huân Nhi là được gia tộc gửi đến đây " ở nhờ", với lý do trong nội tộc đấu đá lẫn nhau, vì sự an toàn của nàng nên được gửi tới đây, Tiêu gia trước giờ vẫn luôn ưu ái nàng, dành hẳn một biệt viện tốt nhất cho nàng.
Ở đây cũng có phòng bếp, nhưng Huân Nhi từ nhỏ đến lớn nào có tự mình xuống bếp. Tiêu Đình lấy ra một cái nồi to bỏ xương ma thú vào hầm nước dùng, việc canh lửa đã có Tiểu Hỏa đảm nhiệm. Tiêu Đình bắt đầu tất bật chuẩn bị nguyên liệu cho món lẩu đặc biệt này, Huân Nhi cũng muốn vào phụ giúp một tay liền bị Tiêu Đình đuổi ra ngoài.
" Không phải tỷ nói có dịp sẽ cùng nấu ăn, làm bánh với muội sao? "
Huân Nhi giả vờ cau có, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thoáng ủ dột, cắn môi nhìn Tiêu Đình, cứ vô tình bày phong tình vạn chủng như vậy, thật sự khiến Tiêu Đình nghẹn chết. Cô cười cười véo má Huân Nhi cầm tay nàng dẫn vào bếp, giao việc đơn giản nhất ở đây là nhặt rau và gọt nấm.
" Muội cẩn thận, coi chừng đứt tay. "
Tiêu Đình vừa thái thịt vừa lo lắng cho Huân Nhi, nàng là lần đầu vào bếp cô có chút hơi lo cho nàng.
" Muội mới không bất cẩn vụng về như tỷ. "
Huân Nhi vừa nói vừa ra sức gọt nấm cứ như có thù với chúng, Tiêu Đình đầu đầy mồ hôi nhìn nàng âm thầm lo lắng.
" Ah..."
Ngón tay bị cắt một đường khiến máu ra khá nhiều, Huân Nhi vội vàng lấy ra khăn tay quấn lại vết thương cầm máu cho... Tiêu Đình.
" Tỷ vừa mới nói muội... tỷ chê thức ăn không đủ hay sao mà còn tự cắt vào tay mình. "
Huân Nhi vừa bịt khăn cầm máu vừa lấy ra lọ thuốc trị thương giúp Tiêu Đình bôi thuốc, nhìn bộ dáng chuyên chú ôn nhu của nàng, lòng Tiêu Đình ấm áp đến nở hoa. Cô chờ nàng bôi thuốc xong liền rụt tay lại, hôn hôn lên má nàng.
" Được muội quan tâm lo lắng như vậy, dù bị hơn thế tỷ cũng vui. "
Bất ngờ bị tập kích như vậy Huân Nhi thẹn thùng đẩy Tiêu Đình qua một bên, tiếp tục công việc còn dang dở, mặc kệ Tiêu Đình, dù được mái tóc đen dài rũ xuống che lại, vẫn không giấu được vành tai ửng đỏ.
Lam Thiên Tuyết thì suýt buồn nôn đến muốn gϊếŧ người, vì nghe phải những câu nói ớn lạnh nổi gai óc.
Một chiếc lò nhỏ đốt bằng than hồng được đặt ở giữa bàn, Tiêu Đình bắt cái nồi kỳ lạ bị chia làm hai lên, xung quanh là mười mấy dĩa thịt các loại của ma thú cùng rất nhiều nấm và rau rừng.
Nhìn nước dùng ở hai bên trái phải trong nồi, một bên màu đỏ một bên màu trắng, Huân Nhi tò mò nhìn Tiêu Đình đang lần lượt cho rau, thịt vào nồi, chờ cô giới thiệu về món ăn lạ lẫm này.
" Phần đỏ là có ớt, khá cay, bên đây là nước ngọt từ xương và thịt. Cho thịt và rau vào đợi chín chúng ta gắp ra ăn. Muội cứ thử sẽ biết, muội ăn thử xem... "
Vừa nói Tiêu Đình liên tục gắp thịt rau đầy ú ụ vào bát của Huân Nhi. Nước lẩu ngoài ninh xương thịt để tạo vị ngọt ra còn là sự kết hợp của hơn ba mươi loại gia vị, đặc biệt là ớt và hạt tiêu, làm cho món ăn đậm vị, cay nồng đặc trưng chỉ ăn một lần là nhớ mãi không quên.
Phần nước lẩu màu trắng ngà là xương thịt ma thú hầm hạt sen, không cay để trung hòa lại với bên cay nồng. Huân Nhi vừa ăn vào đã tấm tắc khen ngon, gương mặt đỏ bừng hốc mắt ngập nước vì cay nóng.
" Ưhmm, thật sự rất ngon... muội muốn ăn không cay... "
" Ngon thì ăn nhiều một chút, muội thích ăn gì cứ bỏ vào thêm... "
Tiêu Đình luân phiên cho các thứ vào nồi lại gắp vào chén cho Huân Nhi và Tiểu Hỏa ăn, nhìn cả hai ăn ngon lành trong lòng cô cũng thập phần hoan hỷ ấm áp. Huân Nhi sau khi quen với cách ăn mới này cũng đứng dậy, tự mình trổ tài gắp món cho Tiêu Đình và Tiểu Hỏa.
" Tỷ, đây là... lẩu, sao trước giờ muội chưa từng biết món này? "
" Khụ, lúc ở sa mạc tỷ có gặp qua vài tộc người sống trong sa mạc, đây là món ăn rất nổi tiếng của họ. Muội biết lẩu nay gọi là gì không? "
Tiêu Đình cười đầy thâm ý nhìn Huân Nhi, nhìn vẻ mặt đó của Tiêu Đình, Huân Nhi không khỏi dâng lên một tầng cảnh giới, không biết cô lại sắp bày trò gì.
" Là gì tỷ nói đi. "
Tuy vậy nàng cũng rất tò mò muốn biết, đôi mắt không giấu được mong chờ.
" Đây còn gọi là lẩu Uyên Ương, từ khi biết món này, tỷ đã rất muốn được cùng ăn với muội. "
Tiêu Đình nhẹ nắm tay Huân Nhi nghiêm túc nhìn vào mắt nàng. Huân Nhi không biết vì do ăn cay hay vì ngượng ngùng, mà mặt lại càng thêm đỏ, nàng vội lên tiếng chuyển đề tài.
" Sao muội chưa từng nghe nói tới cái tên này. "
" Là một nơi rất... xa xôi trong sa mạc, đây là món ăn truyền thống của họ. "
Tiêu Đình láo không chớp mắt bất đắc dĩ kể cho nàng nghe về món ăn này, thật khó để nói với nàng mình là từ Địa Cầu xuyên tới đây.
" Nga... muội thấy món cay nóng này rất thích hợp để ăn lúc trời lạnh, người ở sa mạc luôn khô nóng như vậy lại thích ăn món truyền thống này sao? "
Huân Nhi là người rất tinh ý, tuy lần đầu ăn món này, nhưng nàng đã thấy có rất nhiều khía cạnh trong đó.
" Muội có điểm không biết, chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm ở sa mạc rất lớn, ban đêm ở sa mạc rất lạnh, muội nghĩ xem cả gia đình cùng ngồi bên bếp lửa vừa ăn món này vừa ca hát uống rượu, thật sự là việc vô cùng vui vẻ khoái hoạt mà không phải ai cũng có được. "
" Ân, muội cũng muốn cùng ăn với tỷ. "
Huân Nhi ôm lấy cánh tay Tiêu Đình tựa đầu vao vai cô mỉm cười, đây thật sự là một việc vô cùng hạnh phúc. Tiêu Đình gật đầu, các ngón tay luồn qua tóc nàng nhẹ vuốt , bất đắc dĩ lên tiếng.
" Sau khi xong việc ở sa mạc, bất cứ khi nào muội muốn, chúng ta đều có thể cùng ăn với nhau. "
Bầu không khí vốn đang vui vẻ thoáng chốc lại chùng xuống, Huân Nhi buông cánh tay Tiêu Đình ra, quay sang gắp thức ăn đút cho Tiểu Hỏa, không nói câu nào. Tiêu Đình biết mình lỡ lời, không dám lên tiếng, im lặng ăn hết các món trên bàn.
Một bữa ăn tưởng như vui vẻ, cuối cùng nghẹn đắng đến đáng sợ.
Buổi tối đi ngủ Huân Nhi nằm quay lưng sát vào vách, kéo dài khoảng cách với Tiêu Đình, từ lúc ăn xong đến giờ dù Tiêu Đình có nói gì nàng cũng lặng im không buồn đếm xỉa đến.
Tiêu Đình cởi giày leo lên giường, nằm nghiêng qua nhìn bóng lưng của Huân Nhi đưa về phía mình, trong lòng ngũ vị tạp trần, cảm giác áy náy có lỗi trong lòng dâng lên khiến cô không biết phải mở lời như thế nào.
" Huân Nhi à... "
............
" Huân Nhi... ngày mai tỷ phải trở lại sa mạc, để tránh dây dưa không hết việc ở đó, nên tỷ muốn mau chóng giải quyết cho xong để... còn về. "
.............
Huân Nhi vẫn nằm yên không hề có bất kỳ cử động hay lên tiếng nhưng Tiêu Đình biết nàng vẫn chưa ngủ, hơn nữa trong lòng rất buồn và giận mình.
Cô luồn một tay qua gáy nàng một tay vịn vai muốn kéo nàng quay lại đối diện mình. Huân Nhi lập tức gồng mình phản kháng lại, không muốn xoay người, Tiêu Đình chỉ có thể bá đạo dùng sức làm cho nàng quay lại đối diện mình.
Huân Nhi nếu so về sức mạnh hiển nhiên còn kém Tiêu Đình một bậc, nên chỉ giằng co một lúc liền lép vế bị Tiêu Đình kéo lại ôm vào lòng. Nàng đưa tay đánh vào người Tiêu Đình.
" Tỷ đã thay đổi... không còn giống như trước... có phải hay không sau này tỷ cũng không cần muội ?! "
Huân Nhi khuôn mặt đỏ bừng mày liễu cau lại, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất, đôi mắt long lanh được một tầng hơi nước bao quanh, toát lên vẻ đau xót động lòng người.
Tiêu Đình đau lòng người trong lòng, cánh tay phủ qua eo nàng càng thêm dùng sức ôm nàng vào lòng, nghiêm túc sâu sắc nhìn vào đôi mắt trong veo thoáng bi thương của Huân Nhi, nhẹ lắc đầu.
Đưa tay vuốt lấy suối tóc đen huyền có chút hỗn độn của nàng, bàn tay luồn ra sau gáy kéo nàng về phía trước, áp môi mình lên môi nàng, sâu sắc hôn xuống. Tiêu Đình dùng môi và lưỡi mình ôn nhu săn sóc vũ lộng môi trên của Huân Nhi, nhận thấy nàng không có phản ứng gì, cô thử lại một lần nữa với môi dưới của nàng, động tác lại càng thêm nhẹ nhàng ôn nhu.
" Hưʍ.. ưʍ.. "
Huân Nhi đang định hé môi tránh né thì Tiêu Đình nhanh như chớp tận dụng cơ hội, cái lưỡi như độc xà vươn ra cạy mở răng ngọc, tách mở khớp hàm tiến vào chiếm hữu càn quét bên trong, cuối cùng câu cái lưỡi rụt rè nhút nhát của Huân Nhi, không ngừng vũ lộng khiêu khích.
Huân Nhi bất mãn không muốn ở thế bị động mặc cho Tiêu Đình tác quái, nàng rất nhanh học theo động tác của Tiêu Đình, đầu lưỡi vươn ra bắt đầu đáp trả, đẩy ra đầu lưỡi của Tiêu Đình, một màn đấu võ mồm theo đúng nghĩa đen, dây dưa triền miên không dứt.
Động thái của Huân Nhi khiến Tiêu Đình có chút ngạc nhiên, cô vui mừng nghênh hợp cùng nàng, môi lưỡi dây dưa trúc trắc làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc mãnh liệt.
Huân Nhi lúc đầu là cường ngạnh không chịu thua kém lép vế trước Tiêu Đình, nhưng càng về sau càng luân hãm vào trong nụ hôn nồng nhiệt này. Hai cái lưỡi không xương như rắn nước không ngừng giao triền quấn lấy nhau, xúc cảm tuyệt vời truyền đến khiến cả hai như quên hết tất cả mọi thứ trên đời, vì đối phương cam nguyện luân nhập.
Mãi cho đến khi cả hai hít thở không thông mới tách nhau ra, Tiêu Đình và Huân Nhi đều đỏ mặt tía tai tựa vào nhau thở dốc, cố gắng điều hòa lại hơi thở. Tiêu Đình đưa tay áp lên mặt nàng nhẹ vuốt ve dỗ dành.
" Ngốc, tỷ sao có thể không cần muội, muội có thể đánh tỷ mắng tỷ, muội bất mãn hay không hài lòng việc gì, cứ nói ra để tỷ biết mình sai ở đâu, nhưng xin muội đừng im lặng như vậy. Tỷ rất sợ. Tỷ sẽ cố gắng hoàn thành mọi việc sớm nhất có thể để về bên muội. Đừng mặc kệ không để ý đến tỷ, được không... Huân Nhi? "
Tiêu đình tựa trán vào trán nàng, cọ cọ mũi vào mũi nàng, thanh âm trầm thấp ôn nhu cầu tình.
" Huân Nhi đừng giận, đừng buồn nữa, xin muội đừng giận nữa... "
" Ân... "
Huân Nhi hai tay nắm lấy ngực áo Tiêu Đình, gương mặt ửng hồng vùi vai Tiêu Đình khe khẽ gật đầu, sau khi phát tiết tâm tình, lửa giận và bất mãn trong nàng đã sớm bốc hơi.
Tiêu Đình phất tay thổi tắt đèn trong phòng, kéo chăn phủ lên đắp cho cả hai, kéo Huân Nhi lại gần đến không một kẽ hở gắt gao ôm nàng vào lòng, cổ họng liên tiếp nuốt xuống vài lần áp chế chút nghèn nghẹn đang dâng lên. Đây là người Tiêu Đình yêu thương sâu sắc, cô rất sợ sẽ đánh mất nàng.
Nhẹ hôn lên trán lên đôi má phiếm hồng còn nhiệt lưu, bàn tay vòng qua lưng nàng ôn nhu vỗ về. Môi mấy máy bên tai nàng thả ra từng trận nhiệt khí , giọng nói nhỏ nhẹ như tơ chìm lặng vào hư không.
" Huân Nhi, ngủ ngon... yêu muội... "
" Tỷ... ngủ ngon ... "
Huân Nhi vòng tay ôm lấy eo Tiêu Đình rúc vào lòng cô, trong bóng tối không thể thấy được biểu cảm của nàng, nhưng trong lòng nàng vô cùng vui vẻ thỏa mãn, từng trận ngọt ngào ấm áp lan tỏa tận tâm can như vừa được nếm mật. Cả hai an yên nhẹ nhàng ôm lấy ái nhân chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng Tiêu Đình thức dậy thật sớm chuẩn bị lên đường, cẩn cẩn dực dực ngồi dậy rời giường để không làm Huân Nhi thức giấc, Tiêu Đình hôn trán nàng sau đó mỉm cười nhắm hướng nhà bếp đi tới.
Huân Nhi khi mở mắt ra đã không thấy bóng dáng Tiêu Đình, thầm nghĩ có lẽ Tiêu Đình đã bỏ đi, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát trống trải. Nàng đang ngồi thất thần trên giường thì cửa phòng hé mở, Tiêu Đình tay bưng chậu nước và khăn sạch bước vào, thấy nàng đã thức dậy liền nở nụ cười sáng lạng đến ngồi cạnh nàng.
" Tỉnh? "
Huân Nhi gật đầu ôm lấy Tiêu Đình. " Muội cứ nghĩ là tỷ đã đi rồi. "
Tiêu Đình đưa tay xoa đầu nàng cười nói. " Ngốc, tỷ sao có thể không đợi muội mà bỏ đi được chứ. "
Nói xong kéo Huân Nhi đứng dậy giúp nàng rửa mặt chải đầu, còn giúp nàng chải một kiểu tóc đơn giản nhưng không kém phần tinh tế xinh đẹp. Tiêu Đình kiếp trước từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, lớn hơn một chút đã cùng với các mẹ các cô trong cô nhi viện chăm sóc cho những đứa trẻ nhỏ hơn, nên những việc như chải đầu, tết tóc cho các bé gái cô rất thành thục.
" Thật đẹp! Sao tỷ lại biết cả những việc này? "
Huân Nhi không ngừng quay trái quay phải ngắm tóc mình trong gương, khóe miệng cong lên doanh doanh cười, khóe mắt cong lên thành hình bán nguyệt. Tiêu Đình khom người tựa cằm lên vai nàng, nhìn thân ảnh nàng trong gương cười yêu thương âu yếm.
" Chỉ cần muội thích là được, muội nhanh thay y phục, tỷ ra phòng ngoài chờ muội. "
" Ân. "
Tiêu Đình biết nàng da mặt mỏng rất hay xấu hổ nên chủ động rời đi để cho nàng có không gian riêng, cô đi ra sảnh trước dọn thức ăn lên bàn ngồi chờ Huân Nhi. Huân Nhi thay y phục xong đi ra sảnh trước, thấy Tiêu Đình ngồi trên bàn chống cằm mỉm cười nhìn mình, tâm tình không khỏi vui vẻ, nàng cười tươi đến vô cùng chói mắt, khiến Tiêu Đình còn tưởng mình bị ảo giác phải chớp mắt đến hai lần.
" Đây là cơm chiên thập cẩm muội ăn thử xem. "
" Tỷ cũng ăn đi kẻo nguội, đừng... nhìn muội mãi thế."
Huân Nhi không có can đảm đối diện ánh mắt yêu thương sũng nịnh, cùng một chút tư vị khác rất khó nói nên lời của Tiêu Đình, mỗi khi nhìn vào ánh mắt đó tim nàng lại đập nhanh hơn bình thường, mặt sẽ nóng lên. Nàng chuyển đề tài, cúi đầu đánh giá dĩa cơm trước mặt.
" Ai bảo muội xinh đẹp đáng yêu quá mức cho phép như vậy, muội ăn thử xem vừa miệng không. "
Tiêu Đình liên tục đảo trộn dĩa cơm của mình bỏ đậu ra chén nhỏ bên cạnh, vừa nhìn Huân Nhi ăn, Huân Nhi sau khi ăn muỗng đầu tiên lại nhìn Tiêu Đình bằng ánh mắt còn long lanh hơn cả nước, thấp giọng nỉ non như đang làm nũng.
" Ngon lắm... nhưng mà muội không muốn ăn đậu. "
" Phì... tỷ cũng vậy, nhưng món này người ta thường cho đậu vào nên tỷ..."
Nói rồi liền bưng dĩa của nàng lại tỉ mỉ dùng muỗng đảo trộn một hồi, lựa gắp hết đậu ra, Huân Nhi nhìn bộ dáng chuyên chú của Tiêu Đình, không khỏi cười ngọt ngào, trong ánh mắt đều tràn ngập nhu tình nhìn người trước mặt.
Huân Nhi cũng không biết, khi nàng nhìn Tiêu Đình thì biểu cảm của mình lại như vậy, người may mắn có được diễm phúc đó vì mảy mê nhặt đậu, cũng không có cơ hội được nhìn thấy ánh nhìn nhu tình xinh đẹp động lòng người đó.
---------------------
" Được rồi, muội vào phòng đi. Ở ngoài này nắng gay gắt, không tốt. "
" Muội muốn nhìn tỷ, muội sẽ vào phòng sau khi tỷ đi. "
Tiêu Đình thật hết cách với Huân Nhi, cô mỉm cười nhẹ gật đầu kéo nàng ôm vào lòng.
" Ngoan, tỷ rất nhanh sẽ trở về, muội phải chăm sóc tốt cho mình."
" Tỷ cũng vậy, đừng để bản thân lao lực quá. " Huân Nhi thay Tiêu Đình sửa lại nếp cổ áo cho cô, ân cần nhắc nhở.
"Tỷ sẽ, vì tỷ biết tỷ còn người rất quan trọng đang đợi mình ở nhà . "
" Dẻo miệng! "
Huân Nhi lườm Tiêu Đình chu môi chê bai, cả hai đều nhìn nhau bật cười.
Cả hai lưu luyến rời khỏi cái ôm, Tiêu Đình vừa nhìn Huân Nhi vừa chậm rãi bay lên, cả hai cứ thế duy trì tư thế này nhìn nhau thật lâu, sau cùng Tiêu Đình dứt khoát quay đi, nhắm hướng sa mạc tăng tốc bay đi.
Huân Nhi đứng nhìn Tiêu Đình cho đến khi thân ảnh cô khuất dạng ở chân trời, lát sau mới thở dài đi vào phòng đóng cửa lại, nằm trên giường ôm vào lòng chiếc gối Tiêu Đình đã nằm qua, cảm nhận hơi ấm và mùi hương nhàn nhạt còn sót lại của Tiêu Đình, trong lòng nổi lên một tia phiền muộn trống trải.
Vì không còn lo lắng như lúc về, nên Tiêu Đình cũng không gấp gáp đi đến quên ăn quên nghỉ, đi đến chiều đã tới Nham thành ở gần sa mạc, cô dừng lại vào thành thuê một phòng trong khách điếm nghỉ qua đêm, ngày mai sẽ đi tiếp. Sau khi thanh toán trước tiền phòng và gọi một bàn thức ăn lên phòng, cô đóng cửa ở yên trong phòng không hề ra ngoài.
Tắm rửa ăn uống xong Tiêu Đình ngồi thổ nạp tu luyện hai giờ liền đi ngủ, đến nữa đêm cô mới an tĩnh thức dậy, khoác áo choàng lên chuẩn bị đi sa mạc. Hành động hôm trước của a di dù không nói rõ ràng nhưng cô cũng biết, hẳn là có người đang theo dõi mình. Có thể vì người đó vẫn không có ác ý nên a di mới không thẳng thắn vạch trần.
Tiêu Đình mở cửa sổ lao về phía khu ổ chuột trong thành, đi vòng vèo qua các con phố chằng chịt trong đây để chắc rằng không ai có thể theo sau mình. Mặc dù đã có áo choàng đặc chế giúp che giấu khí tức nhưng cẩn thận vẫn hơn, sau hơn nửa giờ cô mới bắt đầu tiến nhập sa mạc.
Phi hành đến giờ Tỵ (từ chín~ mười một giờ trưa) đã có thể thấy thần Điện Mỹ Đổ Toa thấp thoáng từ xa, khi còn cách khoảng mười dặm Tiêu Đình đáp xuống đi bộ. Đây là cách thể hiện thiện ý, không phi hành trong lãnh địa của người khác, dù có hơi muộn màng.
Tại cổng thành người ra kẻ vào khá đông, có thể thấy rất nhiều binh lính canh giữ cổng thành, Tiêu Đình đi tới cổng thành chắp tay khách sáo với thị vệ trưởng ở đây.
" Vị huynh đài đây, phiền huynh vào thông tri một tiếng với nữ hoàng bệ hạ, Tiêu Đình của Giaa Mã đế quốc xin diện kiến. "
Vì đi quá gấp không báo với ba vị trưởng lão, nên giờ cô không thể tùy ý tiến nhập lại thần điện Mỹ Đổ Toa, đây là nơi không phải ai cũng có thể muốn đi thì đi muốn về thì về. Cô tự biết mình có chỗ sai nên chỉ có thể dùng cách này để quay trở lại.
" Bất kỳ ai nếu muốn tiến nhập vào thành, phải có lệnh bài chứng minh thân phận, nếu tiểu thư không có hoặc không có xà nhân đứng ra bảo lãnh, thì chúng ta không thể cho vào. "
Thị vệ trưởng nhìn Tiêu Đình mặt không đổi sắc ngữ khí bình đạm không nóng không lạnh trả lời, Tiêu Đình không khỏi cười khổ, giờ mới biết mình ở đây mấy tháng trời vẫn không có được cái lệnh bài đó, rõ ràng nữ vương và ba trưởng lão kia cố tình chơi mình mà.
" Vậy phiền huynh thông tri tới ba vị trưởng lão có Tiêu Đình muốn gặp. "
" Thật không giấu gì tiểu thư, ba vị trưởng lão có việc bận đã rời thành từ mấy hôm trước. "
Ta ghim, rõ ràng là cố tình làm khó mình mà. Nhất định là bọn họ muốn trừng phạt mình vì tự ý bỏ đi, Tiêu Đình cười khổ định quay đi thì thị vệ trưởng lại lên tiếng.
" Bất quá tam vị trưởng lão theo dự kiến có thể chiều nay sẽ về, nếu tiểu thư có việc cần tìm họ, chiều hẳn ghé lại. "
" Đã biết, đa tạ huynh. "
Tiêu Đình chắp tay với người nọ xong đi về bên cánh trái của tòa thành, nơi đây khuất bóng mặt trời, cô ngồi dựa vào tường thành dưỡng thần chờ đến chiều. Từ phía bên trong cách cổng thành không xa, có một xà nữ từ đầu đến giờ vẫn đứng ở một góc kín đáo quan sát hết thảy mọi việc diễn ra.
Ngay khi Tiêu Đình quay đi thì nàng cũng rời đi, xà nữ này chỉ tầm hai mươi như thực lực đã là Đấu Vương, một thân ngân giáp không ai khác chính là Hoa Xà Nhi, Đội trưởng đội xà vệ, thân vệ bên cạnh Mỹ Đổ Toa. Đúng như dự đoán của Tiêu Đình, nàng đã đem sự việc vừa rồi bẩm báo lại cho nữ vương Mỹ Đổ Toa, đây chính là trừng phạt nho nhỏ mà Mỹ Đổ Toa dành cho Tiêu Đình.
Mỹ Đổ Toa đang ngồi trên bàn xem tài liệu, không ngẩng đầu lên nhìn Hoa Xà Nhi đang đứng bên dưới, chỉ nhàn nhạt ra lệnh.
" Nếu cô ta có thành ý đợi đến chiều, lúc đó hẳn cho vào. "
" Vâng. "
*************************************