- Trang chủ
- Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc
- Chương 2: Nhặt Được Nam Nhân Bí Ẩn
Tác giả: Vân Phong Nam Thiên
Trời tối dần, Tống Tương vẫn còn trong rừng rậm, thỉnh thoảng nàng vẫn nghe thấy tiếng sói tru, tiếng chim kêu. Đột nhiên có thứ gì đó vọt qua trước mặt, Tông Tương nắm chắc dao trong tay nâng cao cảnh giác.
"Cạch"
Nghe thấy trong bụi cây có tiếng động, Tống Tương nín thở bước tới, con dao trên tay chuẩn bị chém xuống thì nàng thấy một nam nhân cao lớn đang nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Trâm cài tóc của nam nhân đổi qua một bên, mái tóc đen dài che hết khuôn mặt, chỉ lộ ra xương quai hàm nhưng cũng đủ thấy là một nam nhân tuấn tú có khí chất cao quý. Hắn một thân cẩm y có thêu hoa văn phong vân bằng chỉ màu vàng. Tống Tương đoán người này tuyệt đối không phải là người bình thường, nàng cúi xuống kiểm tra rồi tìm thấy túi tiền từ trong ngực áo của hắn, túi tiền trong nháy mắt rơi vào tay của Tống Tương:
"Lưu lại túi tiền này cho ngươi cũng không ích gì, với ta lại hữu ích"
Nói xong Tống Tương cài túi tiền vào bên hông chuẩn bị rời đi thì bị ba con sói bao vây:
"Oh"
Trời nhá nhem tối, anh mắt của ba con sói phát sáng màu lục, chúng đều nhe răng nanh hung ác nhìn Tống Tương. Nàng biết khó rút lui an toàn, ánh mắt thâm trầm nhìn ba con sói trước mắt rồi giữ chặt con dao chuẩn bị ra tay.
"Tiểu dã thú, hôm nay ta phải cho các ngươi nếm sự lợi hại của ta"
Vừa nói nàng vừa vung tay chém vào một con sói phía trước, một dao hạ xuống con sói chỉ kịp kêu một tiếng thảm khốc rồi tắt thở. Hai con còn lại thấy đồng loại bị một dao chém chết, trong mắt càng nổi lên sự phẫn nộ, hung ác. Nó há miệng to định cắn vào cổ tay Tống Tương. Đoán được suy nghĩ của con sói, nàng lựa tránh qua một bên thoát khỏi cái vồ của sói. Đồng thời Tống Tương tóm luôn lấy cổ nó, dao lần nữa vung lên một tia lạnh leo loé sáng xoẹt qua khiến dòng máu đỏ tươi bắn tung toé lên mặt Tống Tương.
Tương tư phun ra ngụm máu sói bắn vào trong miệng, nhìn lướt qua con sói bị giết rồi nhìn thẳng vào con cuối cùng bằng ánh mắt khát máu. Con sói còn lại nhỏ hơn hai con sói đã chết, thấy đồng loại bị giết lại còn bị cái nhìn khát máu của Tống Tương khiến nó run lên sợ hai mà quay đầu bỏ chạy.
Ngay sau khi con sói dời đi, nàng vô lực ngã uống, vần nhau mội hồi với sói khiến nàng cạn kiệt sức lực, tất cả cũng là tại cái thân thể quá yếu ớt này. Nếu là kiếp trước thì việc xuống tay với ba con sói này không mất quá nhiều sức lực. Sau lần này nàng phải thường xuyên tập luyện để có sức mạnh như kiếp trước.
Một thân dính đầy máu, Tống Tương không cho phép bản thân chậm trễ nàng gồng mình dùng chút sức lực còn lại mau chóng rời khỏi đây càng nhanh cành tốt. Nếu không đi nhanh thì chờ đợi nàng là cả đàn sói kéo đến.
Nàng rời đi thì đá phải nam nhân nằm bất tỉnh trên đất, không đành lòng bỏ lại hắn, nàng cố sức lôi hắn ra khỏi rừng rậm.
* * *
Về đến nhà thì trời cũng đã tối hẳn, Tống Tương ném người lên đống cỏ khô trong nhà củi, rồi thở phào vì trút được gánh nặng. Tống Hoa đang ngủ say vì bị cơn buồn tiểu đánh thức, hắn đi xong quay lại thì gặp Tống Tương trở về trên lưng còn cõng theo một nam nhân. Tống Hoa không nhịn được tò mò mà đi theo, rồi không khỏi khiếp sợ:
"Tỷ tỷ! Huynh ấy bị làm sao vậy? Trên người toàn là máu!"
Tống Tương thấy trên ngực của nam nhân bị ướt đẫm, nàng lấy tay sờ lên thấy dính dính ấm ấm thì giật mình. Còn Tống Hoa lại càng khiếp sợ, Tống Tương không quan tâm đến vẻ mặt khiếp sợ của Tống Hoa, nàng cởi hết áo của nam nhân. Dưới lớp áo của đại nam nhân dần dần lộ ra bộ ngực săn chắc và cường tráng, cơ bắp rắn chắc căng tràn sức sống. Nhìn miệng vết thương đang rỉ máu trông rất kinh khủng nên Tống Tương cũng không còn tâm trạng thưởng thức, đánh giá nữa.
"Tỷ tỷ! Huynh ấy sẽ không chết phải không?"
Tống Hoa lo lắng hỏi, đây là lần đầu tiên cậu nhóc này nhìn thấy cảnh tượng máu me kinh khủng như vậy.
"Không sao, đừng sợ, đệ mau đi nấu nước nóng giúp tỷ!"
Vết thương này đối với Tống Tương không có gì đáng nói, kiếp trước nàng từng bị thương trong một lần làm nhiệm vụ khi đối đầu với một tổ chức khủng bố. Nàng không lạ gì những ngày tiếp theo luôn ở tình trạng dao liếm vết thương, rồi vài ngày sau đó nàng cũng bị bỏ mạng trong vụ nổ. Nghĩ đến kiếp trước mà nàng không khỏi cảm khái trong lòng.
"Vâng!"
Tống Hoa tuy còn sợ nhưng vẫn đi nấu nước nóng cho Tống Tương. Khi cửa kho củi đóng lại, Tống Tương liền lấy hộp thuốc trong không gian ra chuẩn bị sát khuẩn và khâu vết thương cho nam nhân kia. Nàng lại càng bất ngờ hơn nữa khi những vật dụng được nàng lấy đi khi trị thương cho Lý thị đã tự bổ sung lại như cũ. Nam nhân này đang ngất đột nhiên tỉnh lại, mở mắt ra mơ màng hỏi:
"Ngươi là ai? Ngươi đã làm gì quần áo của ta?"
Nam nhân lật nghiêng người, mái tóc che kín khuôn mặt giờ được gạt sang một bên, để lộ ra dưới ánh nến một khuôn mặt tuấn tú, sắc mặt có chút tái nhợt cũng không làm giảm đi khí chất cao ngạo của nam nhân này; chỉ là ánh mắt hiện lên tia bối rối hụt hẫng:
Sau những giây phút thẫn thờ vì dung nhan của nam nhân trước mắt, Tống Tương lắc đầu hoàn hồn; thấy hắn có ý đề phòng mình nàng hờ hững nói:
"Ngươi bị thương, là ta đã cứu ngươi về!"
Nghe xong Chu Tiêu cúi đầu xuống nhìn vết thương trên ngực, vết thương còn đang rỉ máu xem ra rất nghiêm trọng. Hắn không biết vì sao hắn lại bị thương nặng như vậy, là vị cô nương này đã cứu hắn ư? Không cho hắn tiếp tục ngồi ngây người ở đó nữa, Tống Tương ấn hắn nằm xuống rồi xử lý vết thương.
"Ngươi!"
Thấy động tác thuần thục của Tống Tương thoăn thoắt trên ngực mình, Chu Tiêu thoáng xấu hổ vành tai cũng đỏ ửng lên.
"Không muốn chết thì câm miệng lại!"
Tống Tương cầm khăn trắng cúi người xuống tiếp tục lau vết thương. Chu Tiêu nhìn nàng không rời, bị người khác nhìn chằm chằm Tống Tương thấy không thoải mái. Nàng quát:
"Nhìn cái gì mà nhìn?"
Nàng quát xong lấy thuốc mê bôi lên vết thương, qua một thời gian ngắn Chu Tiêu cảm thấy cơ thể nhẹ hẳn đi, rồi hắn bị cơn buồn ngủ đánh úp, thuốc ngấm khiến hắn ngất đi. Thấy thuốc mê phát huy tác dụng, Tống Tương cẩn thận xử lý vết thương từng chút từng chút một. Qua nửa giờ mũi khâu cuối cùng cũng xong, lúc này Tống Tương mới lau mồ hôi dã lạnh trên trán. Ngoài cửa Tống Hoa gọi:
"Tỷ tỷ, nước nóng đệ nấu xong rồi, để đệ mang vào nhé!"
Cất hộp thuốc vào không gian xong thì nàng gọi Tống Hoa mang nước vào. Bước vào trong Tống Hoa trợn tròn mắt nhìn vết thương không còn chảy máu nữa:
"Tỷ tỷ, tốt quá rồi, huynh ấy không còn chảy máu nữa!"
Tống Hoa nhìn Tống Tương bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
"Tống Hoa, đệ mang nước nóng lại đây giúp tỷ tỷ lau sạch vết máu trên người hắn."
Trong rừng nàng vật lộn với bầy sói, sau đó lại cõng một đại nam nhân bị thương trở về, rồi mất thời gian hai khắc xử lý vết thương cho hắn. Nàng thật sự thấm mệt, toàn thân bóc lên mùi máu tanh tưởi. Nàng muốn được tắm rửa và nằm ngủ một lát.
Tống Hoa tuy còn nhỏ nhưng lại nhanh nhẹn hoạt bát, quan sát thấy sắc mặt mệt mỏi của Tống Tương. Cậu nói:
"Tỷ về nghỉ ngơi đi, việc còn lại để cho đệ!"
Tống Hoa hiểu chuyện như vậy khiến Tống Tương thấy xót xa, nàng không biết dây là tình cảm nguyên chủ còn sót lại hay là tình cảm thật tâm của nàng. Nàng mỉm cười xoa đầu Tống Hoa mà không biết phải nói với cậu bé như thế nào. Kiếp trước nàng là lính đặc công được rèn luyện đặc biệt, để hoàn thành nhiệm vụ tốt chỉ có biến bản thân thành kẻ máu lạnh, nhất nhất nghe theo mệnh lệnh của tổ chức. Giờ đây, trong hoàn cảnh này nàng không biết phải nói lại với cậu bé này như thế nào, lại càng không biết phản ứng lại như thế nào trước sự quan tâm của Tống Hoa. Tống Tương chỉ có thể mỉm cười, xoay người dời khỏi kho chứa củi.
Trong nhà không có thùng tắm, cũng không có chỗ để tắm; Tống Tương đi đến con sông nhỏ ở đầu thôn. Con sông nhỏ, nước trong vắt. Trong đêm tối ngoài đôi ba tiếng chó sủa và tiếng dế kêu râm ran thì xung quanh không một bóng người. Tống Tương cởi bỏ y phục trên người rồi hòa mình vào dòng chảy êm đềm của con sông.
Đang là giữa hè, ban đêm nước mát mẻ nàng gột rửa hết vết máu dính lên người; được ngâm mình trong nước bao nhiêu mệt mỏi dần được thay thế bằng cảm giác thư thái dễ chịu. Tống Tương giặt sạch y phục bị bẩn, đem hong khô rồi mới mặc vào. Tiếng ve kêu ong ong khiến cho đêm hè càng trở lên oi bức.
Trăng sáng trải dài trên bãi cỏ xanh mướt. Mệt mỏi lại ập đến, Tống Tương không còn tâm trạng ngắm cảnh, nàng nằm trên tảng đá lớn ven sông rồi chìm vào giấc ngủ. Đây là lần đầu tiên nàng an tâm ngủ mà không thấp thỏm phòng bị.