- Trang chủ
- Đào Hoa Tới Số
- Chương 39: 39: Chuyển Biến Tích Cực
Tác giả: Hồng Trà Thượng Hạng
Theo lời đại phu cho Cố Thanh Ca ăn cháo và uống thuốc đều đặn, ngày ngày thay băng, thì thấy có những chuyển biến tích cực, vết thương dần khép lại không còn đỏ rát như trước nữa, đúng là thương tích nhanh lành hay không đa phần là nhờ vào ăn uống và chăm sóc.
Ánh nắng bình minh chiếu vào trong sân, những tia nắng xuyên qua những đám lá in hình thù kì dị lên mắt đất, trước sân là tiểu hài tử ngoan ngoãn đang quét lá, chiếc đầu bóng loáng lúc trước đã không còn, bây giờ là những sợi tóc nhô lên, tiểu hài tử từ lâu đã không ăn chay, Diêu Diêu ăn gì thì cậu ăn cái đó, dinh dưỡng đầy đủ kiến cơ thể nhỏ bé dần dần cao lên, từ trong nhà bưng bát cháo ra thấy Thích Trang đang lúi húi quét dọn, cô vui vẻ đáp.
“Đệ ra ngoài kia chơi, để đó tỷ quét”.
Giọng nói vừa cất lên thì tiếng đập cửa từ ngoài truyền vào, vội thả bát cháo xuống ghế đá đi ra mở cửa, thì đập vào mắt là một nam nhân trạc tuổi tứ tuần, dáng dấp gao gầy, khuôn mặt dài in lên những vết nhăn nơi khóe mắt.
“Xin hỏi là người nào đến ở ngôi nhà này vậy?”.
Lời vừa dứt thì Thích Trang nhanh nhẹn từ trong nhà đi ra đáp.
“Là hài tử hộ dân Minh Đại trở về”.
Liếc nhìn tiểu hài tử ra hiệu im lặng, cô vội vàng đon đả chào hỏi.
“Ngài là ai, có việc gì tới đây! mời ngài vào nhà nói chuyện”.
Nam nhân thấy thiếu phụ xinh đẹp như hoa, tim đập bang bang, ngần ngừ một lát sau đó bước vào, ba người đến bên cạnh ghế đá ngồi, Diêu Diêu rót trà mỉm cười lắng nghe nam nhân trước mặt nói.
“Ta là trưởng thôn Võ Nha, căn nhà này vốn dĩ của hộ dân Minh Đại, nhưng sau một thời gian không sinh sống, đã bị tịch thu lại! ”.
Nghe xong Thích Trang nhảy cẫng lên đáp.
“Không!.
có chuyện như thế được, phụ mẫu ta đã mua đứt nó rồi mà”.
Nam nhân nhìn tiểu hài tử, ánh mắt thâm trầm đáp lại.
“Ngươi từ lâu không về ở, ai cũng nói nhà này là căn nhà hoang, nên quy về tài sản của triều đình”.
Lời giải thích vừa dứt, Diêu Diêu cũng cảm thấy có lý, hơn nữa giờ ở trong thôn, thân cô thế cô, việc trước mắt là chăm sóc cho Cố Thanh Ca tốt lên đã, những chuyện phiền não tránh được thì tránh.
“Vậy! vậy! bây giờ muốn ở căn nhà này phải làm thế nào?”.
Căn nhà này đã lâu không có ai ở, giờ có người đến, mục đích của trưởng thôn đến đây chỉ muốn thu một ít tiền thôi.
“Mua lại căn nhà này, giá là 2 lượng bạc”.
Đổi hai lượng bạc có nơi tránh mưa tránh nắng, hơn nữa nơi này hẻo lánh an toàn cũng xứng đáng, bây giờ trong tay Diêu Diêu có một xập ngân phiếu, dù có ăn tiêu thoải mái cũng không quá lo lắng, nghe xong một lúc sau cô mới trả lời.
“Ta không có nhiều tiền như vậy!.
hay là để từ từ trả được không”.
Sau những biến cố vừa rồi, cô đã trưởng thành lên rất nhiều, không còn là cô gái trẻ nóng tính hồi xưa, mà thay vào đó là biết kiềm chế tính cách xúc cảm của mình, biết nhìn xa trông rộng, không thể cho kẻ khác biết được bản thân mình có tiền.
“Căn nhà này vốn dĩ không có ai ở, ta vào ở cũng mất ít tiền sửa sang, giờ hai lượng bạc là quá lớn, không thể trả một lần được”.
Lời nói dịu dàng, cộng thêm ánh mắt cầu khẩn khiến Võ Nha động lòng, suy nghĩ một lúc liền tiếp lời.
“Được, ta sẽ cho thẩm một thời gian thu xếp, giờ triều đình thu thuế gắt gao nên cũng không còn cách khác”.
Hai người trò chuyện một lúc thì rời đi, cô đứng ngoài cổng nhìn bóng lưng khuất, bên cạnh là tiểu hài tử bối rối hỏi.
“Giờ phải làm sao?”.
Diêu Diêu cúi xuống vuốt nhẹ lên tóc an ủi.
“Không cần lo lắng, tỷ có tiền mà”.
Buổi chiều hoàng hôn rơi xuống thôn quê nhỏ, ánh nắng màu mỡ gà len lỏi qua từng chiếc lá tạo ra nhiều hình dạng khác nhau, tiếng trẻ con nô đùa dần dần vắng lặng, thay vào đó là những làn khói trắng bốc lên từ các hộ đinh chuẩn bị bữa cơm chiều.
Âm thanh làng quê yên tĩnh vang vọng lại, mí mắt khẽ động đậy, một đôi mắt câu hồn mở ra, đập vào mắt là trần nhà bằng gỗ cũ kĩ sờn màu, bên cạnh là cái bàn nhỏ, phía trên có bộ ấm chén mới tinh, Cố Thanh Ca gắng sức nhỏm dậy thì một cơn đau dưới bụng ập đến, gắng gượng lắm mới ngồi tựa lưng được thành giường.
Căn phòng tuy nhỏ nhưng đơn sơ và sạch sẽ, phía dưới còn lót chăn nệm ấm áp, bên trái là cánh cửa sổ nhỏ, có thể nhìn thấy khu vườn bên ngoài, bên phải là cánh cửa chính bằng gỗ nhỏ, hắn đưa tay với lấy cốc nước bên cạnh uống một hớp, sau đó vạch áo lên xem thì thấy vết thương tuy chưa khép hẳn, nhưng dần dần có những chuyển biến tích cực.
Khi đang suy nghĩ thẫn thờ thì một tiếng “két” vang lên, cánh cửa mở ra một bóng dáng nhỏ đi vào, nhìn thấy người trên giường tiểu hài tử hét lên suиɠ sướиɠ.
“Aaaa!.
huynh tỷ rồi! ” sau đó chạy ra bên ngoài hét lớn.
“Diêu tỷ, huynh ấy tỉnh rồi”.
.