- Trang chủ
- Độc Phi Ngự Tà Vương
- Chương 41: Đơn Giản
Tác giả: Phong Phiêu Tuyết
Khi Lâm Mị đi vào nhã gian trong trà lâu, đặc biệt kinh ngạc nhìn Âu Ngạn Hạo ngồi ở bên trong: “Ngươi tới sớm như thế?”
Nàng mới vừa tìm người thông tri Âu Ngạn Hạo, hẹn hắn ra, sao hắn còn tới sớm hơn nàng?
”Ừ, xung quanh không có việc gì liền tới đây trước. Mau ngồi, uống trước
ngụm trà nóng, bên ngoài quá lạnh.” Âu Ngạn Hạo qua loa trả lời sự thật
là hắn nhận được lời mời của Lâm Mị hưng phấn thí điên thí điên chạy
tới.
Lâm Mị ngồi xuống, uống một ngụm trà nóng, chậm rì rì bắt đầu ăn điểm tâm.
Tuy nói là chậm rì rì, thế nhưng tốc độ biến mất của điểm tâm trong đĩa một chút cũng không chậm.
Âu Ngạn Hạo ngồi ở bên cạnh bàn, vẫn cười theo mặt, trong lòng đã sớm bốc
lên quá vô số ý niệm, nghĩ Lâm Mị đột nhiên hẹn hắn ra rốt cuộc là có
chuyện gì.
Chẳng lẽ là muốn hắn?
Hay là bởi vì chuyện hắn tặng danh sách vì Lâm Mị ra xả bực, nàng hài lòng mới tới thấy hắn?
Trong lòng Âu Ngạn Hạo hạnh phúc, trên mặt lại một chút cũng không có mang
ra, thì ngược lại tương đương tùy ý hỏi một câu: “Mị nhi, nàng hẹn ta đi ra ngoài là vì...”
”Ngươi an bài cho Chu Bảo Trạch một vị trí làm hoàng thương.” Lâm Mị uống một hớp nước trà, chậm rì rì nói.
Ai?
Âu Ngạn Hạo sửng sốt, tại sao muốn nhắc tới Chu Bảo Trạch?
Chu Bảo Trạch đang làm gì?
Chẳng lẽ nói Lâm Mị hẹn hắn ra, hoàn toàn chính là vì mưu phúc lợi cho Chu Bảo Trạch?
Quanh thân Âu Ngạn Hạo quấn quanh khí tức tối tăm khiến Nhạc Thần hướng trong góc đứng náu, cảm giác có điềm báo vương gia nhà mình có bão nổi.edit:
voi còi
”Nàng hẹn ta ra, chính là vì Chu Bảo Trạch?” Âu Ngạn Hạo
mở miệng hỏi, thanh âm đã lạnh giống như khí trời bên ngoài, gió lạnh
gào thét.
”Đương nhiên.” Lâm Mị để ly trà xuống, liếc mắt nhìn Âu Ngạn Hạo đột nhiên áp suất thấp, hắn trúng ngọn gió nào?
Âu Ngạn Hạo là một người thông minh, trừ biết động tác của Triệu thị, ngay cả phản ứng của mọi người trong hầu phủ cũng tính toán được.
Là một đối tượng tốt để hợp tác.
Bây giờ xem ra, hình như nàng tính có chút sai sót.
Gia hỏa tính tình bất ổn thực sự không thích hợp làm đối tượng hợp tác.
Âu Ngạn Hạo mày nhăn lại, tay đặt ở trên đùi kiết nắm thành quyền, niết được vang lên răng rắc.
Hình như bóp chết Chu Bảo Trạch tên hỗn đản nào!
Trên người Âu Ngạn Hạo truyền đến sát khí khiến Lâm Mị nhíu mày: “Ngươi không muốn thì thôi.”
Nói xong, tăng một chút liền đứng lên.
”Ai ai... Ta chưa nói không muốn a.” Vừa thấy Lâm Mị mất hứng, cái gì lệ khí sát khí hết thảy không thấy.edit: voi còi
Âu Ngạn Hạo vội vàng đứng dậy, ngăn cản Lâm Mị, tính tình trước sau tương
phản to lớn, khiến Nhạc Thần yên lặng quay đầu, nhìn về phía tường.
Hắn cái gì cũng không có nghe được, không nhìn tới.
”Chuyện này ta sẽ xử lý.” Âu Ngạn Hạo vội vàng cho thấy lập trường của mình, chuyện của Lâm Mị, hắn tuyệt đối sẽ làm.
Nhìn thấy sắc mặt Lâm Mị hòa hoãn, Âu Ngạn Hạo thấp thỏm hỏi một câu: “Nhưng mà, sao nàng lại nghĩ đến để hắn ta làm hoàng thương?”
Chẳng lẽ thật là bởi vì Lâm Mị đối Chu Bảo Trạch có cảm tình khác?
Hẳn là... Không thể nào...
”Giúp đỡ triều đình chọn mua, cũng có thể mang lại chút lợi nhuận. Còn sẽ
không làm cho người khác chú ý, không phải cơ hội tốt phát triển thế lực sao?” Lâm Mị nhìn Âu Ngạn Hạo, “Ngươi tay cầm trọng binh, sẽ không sợ
bị người nghi kỵ?”
Ánh mắt Âu Ngạn Hạo sáng lên, Mị nhi làm cái này là vì tốt cho hắn?edit: voi còi
”Mị nhi, ngồi, chúng ta chậm rãi nói.” Âu Ngạn Hạo vội vàng ân cần nói.
”Mị nhi, chuyện hoàng thương này, đương nhiên là kiếm tiền, thế nhưng, kiếm được có chút trắng trợn, dễ bị người bắt được nhược điểm.” Âu Ngạn Hạo
phân tích đạo, đồng thời cho thấy một chút hắn nhìn xa trông rộng, “Đây
cũng là nguyên nhân vì sao ta vẫn không có sáp vào nơi này.”
Nhạc Thần lại nỗ lực xê dịch ra phía sau, phía sau lưng đã thiếp tới trên vách tường.
Hắn thật sự là vô pháp nhìn thẳng vẻ mặt cầu biểu dương của vương gia nhà hắn... Mất mặt!
Cũng may Lâm Mị cũng không có để ý cái kia, mà là tính toán mục đích của
nàng: “Hoàng thương chỉ là vì triều đình chọn mua, cũng không phải là
lũng đoạn tất cả vật phẩm. Ngươi cũng sẽ không tìm người khai một ít cửa hàng, nhiều làm chút sinh ý sao?”
Ánh mắt Âu Ngạn Hạo sáng lên: “Mị nhi, ý của nàng là...”
”Cửa hàng khắp nơi, các ngành các nghề, sau này, có chút gió thổi cỏ lay,
lập tức có thể biết được. An toàn của mình chính mình nắm chặt.” Lâm Mị
nhẹ gõ mặt bàn, nói.
”Muốn thành lập một mạng lưới khổng lồ như
vậy, không dễ dàng.” Âu Ngạn Hạo thừa nhận, đây là một biện pháp tốt,
thế nhưng... Nếu muốn triển khai, thế nhưng hao tổn bạc hao tổn lực.
”Tại sao không dễ dàng?” Lâm Mị kỳ quái hỏi Âu Ngạn Hạo, “Phái tâm phúc đi
thu mua các cửa hàng thua lỗ, các ngành các nghề cũng không cho biết lẫn nhau. Ngươi cũng có thể cùng làm ra hai thế lực đến, để cho bọn họ
trong ngày thường cạnh tranh.”
Âu Ngạn Hạo kinh ngạc nhìn Lâm Mị.
”Chuyện điều tra căn bản là không cần thủ hạ của ngươi tự mình đi làm. Tìm
chưởng quầy cùng tiểu nhị, nhìn nhìn sinh ý bên trong cửa hàng là có thể biết tình huống một chỗ.”
”Cửa hàng lương thực nhìn bán bao
nhiêu lương thực là có thể tính toán ra nhân số của một chỗ, nhìn lương
thực phụ bao nhiêu lương thực tinh bao nhiêu liền biết phân bố giàu
nghèo. Cùng đó, cái khác yên chi bột nước bút mực giấy nghiên cũng có
thể biết có bao nhiêu tiểu thư khuê các văn nhân mặc khách. Càng có thể
nói cửa hàng tơ lụa thợ rèn... Đơn giản liền có thể biết tình huống một
chỗ đóng quân.”
Lâm Mị nói là qua loa, Âu Ngạn Hạo kinh ngạc được cằm sắp rụng trên mặt đất.
”Điều này không cần bao nhiêu nhân thủ, chỉ cần ngươi có đầy đủ bạc là được.” Lâm Mị uống một hớp nước trà, chậm rãi nói, “Chỉ cần đem sổ sách mỗi
tháng tập hợp lại, phân tích một chút thì tốt rồi.”
Nói xong, Lâm Mị tiếp tục ăn điểm tâm tinh xảo trong đĩa, còn bên cạnh Âu Ngạn Hạo
lại giống như bị sét đánh, chặt chẽ nhìn chằm chằm Lâm Mị, cả người cũng không tốt.
Nếu như dựa theo lời của Lâm Mị nói như vậy, phân tích ra tới há là sổ sách vô cùng đơn giản sao?
Tất cả động thái trong nước, tất cả đều rõ như lòng bàn tay.
Khiến hắn đột nhiên có một loại cảm giác hắn sắp trở thành ám quân vương.
”Mị nhi, chuyện này làm ra, sợ rằng sẽ dính dấp rất nhiều.” Âu Ngạn Hạo chát thanh mở miệng.
Hắn là rất muốn trấn định, thế nhưng... Chuyện như vậy, muốn hắn thế nào trấn định?
”A, ngươi sợ bị người khác nói muốn ngai vàng phải không?” Lâm Mị nhún vai, căn bản liền không coi là chuyện gì nói, “Ngươi nếu là có ý muốn ngai
vàng, cái thế lực này chính là trợ lực để ngươi khống chế động thái. Nếu ngươi vô tâm với ngai vàng, cũng có thể là tấm phù hộ mệnh bảo vệ ngươi bình an.”
Nói đến đây, Lâm Mị nhoẻn miệng cười: “Mặc kệ tới khi
nào, trong tay nắm con bài chưa lật mới là căn bản, không cần bị người
chế trụ.”
Âu Ngạn Hạo bị Lâm Mị cười, trực tiếp cười đến vựng chóng mặt.
Hắn nhìn trúng nữ nhân, quả nhiên không phải chỉ ngu ngốc như nữ tử bên ngoài, kế sách này thực sự là rất khéo.
”Mị nhi, nàng sẽ không sợ sau khi Chu Bảo Trạch biết mục đích của nàng, tâm sinh oán hận sao?” Âu Ngạn Hạo không yên tâm lắm hỏi một câu.
Hắn hiện tại muốn bảo đảm, trong lòng Mị nhi đúng là đối Chu Bảo Trạch không có gì, hắn mới có thể yên tâm.
”Hoàng thương thu lợi, nắm Chu gia trong tay, quyền tài nắm chắc, hắn có cái
gì thật oan ức với ta?” Lâm Mị kỳ quái hỏi, “Ta chính là mượn cơ hội
này, thuận tiện làm chút việc nhỏ đơn giản mà thôi.”
Nhạc Thần thiếu chút nữa không có bị nước miếng của mình làm sặc chết.
Việc nhỏ?
Đơn giản?
Được rồi, người mà vương gia nhà hắn coi trọng quả nhiên là cùng vương gia không giống người thường như nhau.
Chỉ là... Uy, vương gia, ngài một bộ gặp quỷ biểu tình là chuyện gì xảy ra?