- Trang chủ
- Độc Phi Ngự Tà Vương
- Chương 50: Thuận tiện
Tác giả: Phong Phiêu Tuyết
Edit: voi còi
"Lão lục này, lại chạy đến trước mặt đại ca đi xun xoe."
"Được rồi, hắn không ở, ba người chúng ta cũng thật dễ dàng nhẹ nhõm."
"Ngay cả cái nữ nhân đều không có, nhẹ nhõm cái gì?"
"Không có nữ nhân, không phải..."
Cửa ám đạo hơi truyền đến động tĩnh, ba người bên trong phòng nhìn sang.
"Ta nói lão lục a, ngươi còn bỏ được trở về, không phải ở... A!"
Bên trong phòng ba người nơi cổ đều bị một cây châm gỗ sắc nhọn đâm trúng, mềm ngã trên mặt đất, có cùng kết cục như thổ phỉ trong sơn trại.
Lâm Mị chậm rì rì theo trong ám đạo đi ra, mở cửa phòng ra, nhìn thấy mọi người bên trong trại vẫn bận rộn như trước, cất giọng nói: "Gọi người đứng đầu của các ngươi qua đây."
Người trong trại kinh ngạc, có người ngốc tại chỗ, có người vẻ mặt mờ mịt, có người vội vã chạy đi tìm người.edit: voi còi
Rất nhanh một nam nhân hơn ba mươi tuổi đi tới, quan sát Lâm Mị, đúng mực hỏi một câu: "Cô nương là người nào?"
"Người của quan phủ." Lâm Mị cười nói: "Trại của các ngươi vẫn đánh cướp bách tính trong thành, quấy rối cuộc sống biên cương, trong triều phái binh lệnh chúng ta đến dẹp loạn."
Những lời này vừa ra, liền giống như đổ nước lạng vào trong chảo dầu nóng, trức tiếp nổ tung.
Nam nhân dẫn đầu giơ tay lên, mọi người đồng loạt câm miệng, nam nhân hướng nhảy tới hai bước, nói: "Cô nương xuất hiện ở đây, chắc hẳn những thứ người kia đã bị quan phủ khống chế đi?"
Lâm Mị hơi gật đầu.
"Tộc nhân của chúng ta vẫn ở đây tự cấp tự túc, ngay cả là quá gian khổ, cho tới bây giờ cũng chưa từng mạo phạm vào biên cảnh của quý quốc. Lần này hoàn toàn chính là bị ép."
"Những người đó hạ độc ở trên người tộc nhân chúng ta, nếu như không nghe lời, người nhà của chúng ta liền lấy không được giảm bớt thuốc giải."
"Đương nhiên, chúng ta cũng sẽ không không thừa nhận, chuyện cướp đoạt, chúng ta quả thật có tham dự. Cho nên, cô nương, nếu là muốn bắt người, mang ta trở lại báo cáo kết quả công tác, đừng làm khó tộc nhân của ta."
Nam nhân đem tất cả mọi chuyện đều nhận về mình, người phía sau hắn buồn hô một tiếng: "Tộc trưởng!"
Lâm Mị cười, đi xuống nói: "Người kinh đô đã bắt được, còn muốn giao người nào đây?"
Nam nhân ngẩn người, Lâm Mị đã đi đến trước mặt hắn, hỏi: "Xưng hô như thế nào?"
"Điền Nguyên." Điền Nguyên nói lên tính danh của mình.
"Các ngươi trước đây liền ở gần đây sao?" Lâm Mị kỳ quái hỏi.
"Quê hương của chúng ta bên kia đã không thích hợp cư trú, đã nghĩ tìm những địa phương khác di chuyển, trên đường liền gặp được bọn họ." Điền Nguyên bất đắc dĩ nói: "Bị bọn họ hạ dược, cứ ba ngày liền muốn dùng một lần thuốc giải, nếu không, liền sẽ bị độc phát bỏ mình."
"Thảo nào." Lâm Mị gật gật đầu: "Vấn đề là các ngươi tại sao muốn tới nơi này? Ở đây đều là núi, là nơi thích hợp để an cư sao?"
"Hay là các ngươi muốn vào thành?" Nếu như nói muốn tìm một quốc gia che chở trái lại hợp lý.
"Không phải." Điền Nguyên lắc đầu: "Trong tộc chúng ta có một bản sách cổ ghi chép, chung quanh đây có một chỗ thế ngoại đào nguyên, chỉ là sau đó xung quanh không biết vì sao mọc đầy cây độc, tổ tiên ta mới chuyển đi."
"Lần này chúng ta qua đây chính là muốn nhìn một chút có phải những thứ cây độc kia đã ít đi hay không, mùa đông, có lẽ có thể vào xem."
Ánh mắt Lâm Mị sáng lên, nhìn chằm chằm Điền Nguyên: "Ngươi nói có thế ngoại đào nguyên?"
"Phải, chỉ là có độc..." Điền Nguyên bất đắc dĩ nói.
"Có độc không sợ a." Lâm Mị hài lòng, nàng còn đang lo tìm không được độc vật nào tốt đến đề cao năng lực của nàng, "Ngươi biết phương hướng cụ thể sao?"
Điền Nguyên gật đầu: "Trong tay ta có địa đồ, chỉ là, gần đó mọc đầy cây độc. Khói độc lượn lờ, căn bản là không có cách nào tới gần."
Lâm Mị càng thêm hưng phấn.
Còn hình thành khói độc, thật tốt quá!
"Tối hôm nay, các ngươi thừa dịp đêm đem những tên thổ phỉ kia đuổi về đến ngoài thành. Ta cho các ngươi mở ra thông đạo vào thế ngoại đào nguyên, đồng thời giải độc trên người tộc nhân ngươi." Lâm Mị cười híp mắt nói, "Thế nhưng, các ngươi liền muốn trở thành người của ta, cho ta sử dụng."
"Nếu như cô nương có thể giải độc cho tộc nhân của ta, Điền Nguyên ta sẽ ổn thỏa dẫn tộc nhân vì cô nương cống hiến." Điền Nguyên lập tức tỏ thái độ.
"Tốt, một lời đã định." Lâm Mị cười.
Theo nàng thăm dò tới nơi này, nhìn thấy những người truy sát kia có quy luật như vậy liền biết, những người này ngay cả là cuộc sống không tốt, bọn họ trung gian vẫn có người lãnh đạo tổ chức.
Huống chi Điền Nguyên này là một tộc trưởng có trách nhiệm, không sợ hắn phản bội, thực sự phản bội, nàng cũng có phương pháp đem tổn hại xuống đến thấp nhất.edit: voi còi
Ngày kế, lúc trời sáng, Âu Ngạn Hạo mang người ngựa trở về, ở trên núi lục soát một ngày một đêm, như trước không có thu hoạch gì.
"Vương gia, cứ tìm như vậy, muốn tìm tới khi nào?" Nhạc Thần nhíu mày nói.
"Hừ, chẳng qua chỉ là sơn tặc thổ phỉ, bản vương tự có diệu kế." Trong lòng Âu Ngạn Hạo đã có biện pháp ứng đối, trong khoảng thời gian này hắn chính là muốn đi xác minh một chút, phương pháp của mình có thể làm được hay không.
"Cần chuẩn bị cái gì sao?" Nhạc Thần thập phần tin tưởng vương gia nhà mình, hỏi một câu.
"Một ngày một đêm mọi người cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại vào núi." Âu Ngạn Hạo khoát khoát tay nói.
Trong lòng Nhạc Thần cảm động, vương gia luôn luôn là thương cảm thuộc hạ, có thể trở thành binh tướng của vương gia, là phúc khí của bọn họ.
"Vương gia, vương gia! Ngài thật không hổ là Quỷ Tướng khiến quân địch nghe tin đã sợ mất mật!" Tướng sĩ thủ thành vừa thấy được Âu Ngạn Hạo, cười lớn ra đón.
Âu Ngạn Hạo sửng sốt, cảm thấy tình huống có chút không đúng lắm: "Thế nào?" Lập tức phản ứng lại: "Mị nhi đâu?"
"Vị cô nương kia nói là đi ngoài thành tìm giải độc gì đó, hôm qua liền rời đi..." Tướng sĩ lời còn chưa nói hết, cổ áo liền bị Âu Ngạn Hạo túm lại kéo lên.
"Mị nhi ra khỏi thành? Ta không phải để ngươi bảo vệ nàng cho tốt sao?" Âu Ngạn Hạo nổi giận đùng đùng chất vấn.
"Mạt tướng là..."
"Bọn thổ phỉ kia là bị giết vẫn bị bắt?" Âu Ngạn Hạo hỏi tới.
"Sáng sớm tất cả đều bị ném ở ngoài thành." Tướng sĩ vội vàng nói, "Vương gia, những thứ ấy..."
"Là một đội khác nhân mã tìm được sao!" Âu Ngạn Hạo vội vã ném xuống một câu, "Những tên thổ phỉ kia đâu?"
"Ở trong ngục."
Vừa được đến đáp án, Âu Ngạn Hạo vội vã chạy đi.
Âu Ngạn Hạo bước đi như bay người ngoài cũng đều theo không kịp, cũng là Nhạc Thần miễn cưỡng đuổi kịp, lo lắng nhỏ giọng hỏi: "Gia, là Lâm tam tiểu thư..."
"Nàng bắt tới." Âu Ngạn Hạo dặn dò, "Làm cho người ta nói thổ phỉ là một đội nhân mã khác bắt được, Mị nhi bây giờ không biết người ở chỗ nào, không thể để lộ tiếng gió."
"Vâng." Nhạc Thần vội vã đáp.
"Đáng chết, ta nên nghĩ đến, nàng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời." Âu Ngạn Hạo ảo não vỗ đầu của mình, "May mà ta buông tha tiếp tục tìm tòi, trước gấp trở về nhìn nhìn. Ta còn là xem nhẹ tính không nghe lời của nàng."
Nói tốt để các tướng sĩ về trước đến nghỉ ngơi một chút đâu?
Nói tốt trong quân tình huynh đệ đâu?
Nhạc Thần khóe môi co quắp, được rồi, quan tâm tướng sĩ cũng là có, chỉ là, gia nhà hắn mục đích chủ yếu là trở về nhìn Lâm tam tiểu thư đi?
Quan tâm thuộc hạ... Là thuận tiện.
Tới nhà lao, Nhạc Thần mới phát hiện sự tình so với hắn tưởng tượng còn muốn phiền phức, những người đó vậy mà toàn bộ không thể nói chuyện.
"Gia, cái này làm sao hỏi được tin tức của Lâm tam tiểu thư?" Nhạc Thần lo lắng hỏi, nếu như hỏi không ra đến ở chỗ nào, không chừng gia nhà hắn cũng phát điên.