Tác giả: Yêu Tinh Zombie
An Phụng Nghi lấy lại bình tĩnh, bắt đầu kể lại. Thì ra cách đây 5 năm, khi nàng đến An Quốc Công phủ, trên đường trở về nàng đã ghé Như Ý Lâu để mua vài món điểm tâm mà mọi người trong nhà thích. Khi ở trên phòng chờ thức ăn mang về, một vị sư thái ở bên ngoài xin cầu kiến, nói rằng có chuyện quan trọng cần nói với nàng, liên quan đến Uyển Lâm tiểu thư. Lúc ấy nàng còn do dự, nhưng vị sư thái ấy nói một câu:
“Thiên ý do trời, vận mệnh do người. Dục hỏa trùng sinh, tìm ra đường sống.”
Nghe xong câu nói đó, An Phụng Nghi liền cho mời vị sư thái vào phòng. Thỉnh sư thái giúp nàng minh bạch. Sư thái ngồi xuống, không nóng không vội, trước hết ra hiệu An Phụng Nghi để mọi người trong phòng ra ngoài, sau đó nói:
“A di đà phật, vận mệnh của tiểu thư khó lòng nói trước. Nếu tiểu thư bình an lớn lên, tương lai không những tự mang hoạ đến cho mình, mà còn hủy hoại một Đại gia tộc trăm năm.”
Nghe đến đây An Phụng Nghi run rẩy, đại gia tộc trăm năm, Thị Lang phủ không được xem là một đại gia tộc, hơn nữa cũng chỉ mới khởi nghiệp mấy chục năm, chỉ có An Quốc Công phủ…
“Nhưng vận mệnh tiểu thư có phần biến hoá. Nếu trước khi trưởng thành trải qua đại nạn không chết, ắt tương lai sẽ đối mặt với muôn vàn sóng gió. Vượt qua được sẽ đại phú đại quý, vượt không được sẽ hoá thành tro bụi”. Sư thái thấy thần sắc rối rắm của Đại phu nhân, tiếp tục nói.
“Vậy thỉnh sư thái giúp tiểu nữ nhi vượt qua kiếp nạn này, thần nữ nguyện trả giá bằng mọi thứ” An Phụng Nghi sắc mặt trắng bệch, lập tức thỉnh cầu.
“A di đà phật, bần ni hữu tâm vô lực, vận mệnh sau này chỉ có thể dựa vào tiểu thư. Có điều…”
Vừa nói, vị sư thái vừa lấy trong tay áo ra một chiếc vòng cổ bằng bạc tinh xảo, mặt dây làm là một viên ngọc trai quý giá, đưa cho An Phụng Nghi:
“Nếu tiểu thư gặp phải đại nạn, hãy đeo chiếc vòng này lên người tiểu thư suốt 12 canh giờ (24 tiếng), tiểu thư sẽ sớm tỉnh lại. Bằng không, số mệnh tiểu thư đến đó là hết, không thể thay đổi. Sau đó, phu nhân hãy nói với tiểu thư chuyện hôm nay đã gặp qua bần ni. Điều này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tương lai của tiểu thư.”
Dừng lại một chút, vị sư thái nói tiếp:
“Còn nếu tiểu thư bình an trưởng thành, vật này xem như vô dụng, bần ni sẽ đến tìm phu nhân lấy lại vật này, chờ người hữu duyên. Cũng có nghĩa là vận mệnh tiểu thư không thể nào thay đổi được.”
“Những lời cần nói đã nói hết, bần ni hôm nay xem như đã tiết lộ thiên cơ, nhưng vì liên quan đến tính mạng trăm ngàn người, bần ni không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Nói xong lập tức rời khỏi phòng, để lại An Phụng Nghi ngồi một mình ngơ ngác, không dám tin đó là sự thật. Khi trở về nàng cho người tìm hiểu, mới biết nữ sư thái đó chính là Tuệ Tâm sư thái, người thường xuyên vân du tứ hải, không phải ai cũng may mắn được gặp. Người trước giờ chỉ xem mệnh cho những người hữu duyên.
Lúc này trong lòng mọi người đều minh bạch, thì ra An Phụng Nghi sợ liên lụy đến An Quốc Công phủ, nên mới xa lánh mọi người. Uyển Lâm đã trải qua đại nạn không chết, vậy lời sư thái đó nói gây liên lụy An Quốc Công phủ sẽ không thành hiện thực. Nhưng đồng thời Uyển Lâm sẽ phải đối mặt với muôn vàn khó khăn, sơ sẩy một chút nói không chừng sẽ vạn kiếp bất phục.
Trong lòng Uyển Lâm cũng hiểu rõ, đại nạn lần này đã khiến linh hồn thời hiện đại của nàng nhập vào thân thể này, nếu không, với tính tình không chút chủ kiến, yếu đuối đến đáng thương của Uyển Lâm trước kia, sớm muộn cũng bị người khác ăn đến xương cốt không còn. Đồng thời minh bạch lí do vì sao mẫu thân không dùng thân phận của bản thân, bảo vệ nguyên chủ một đời bình an, lại đi nhường nhịn vị Bạch di nương kia, tất cả cũng chỉ để nàng không bỏ lỡ cơ hội “dục hỏa trùng sinh”. Nhưng mà chiếc vòng cổ vị sư thái đó đưa cho mẫu thân, chẳng lẽ...
Mỗi người trong phòng đều lâm vào trầm tư. Lúc này lão thái quân lên tiếng:
“Hiên nhi, Lan nhi, hai con hãy đưa biểu muội ra ngoài hoa viên dạo, ở đây mọi người có chuyện cần bàn.”
Ba người lập tức xin phép lui ra, Nguyệt Lan khoác tay Uyển Lâm, theo sau An Duyệt Hiên cùng dạo hoa viên. Trong hoa viên có một ngôi đình nhỏ, biểu ca An Duyệt Hiên phân phó người mang trà bánh đến, mọi người cùng ngồi xuống, tuy là thân thích nhưng đã 5 năm không gặp nên không khí có chút ngại ngùng.