- Trang chủ
- [Đồng Nhân Harry Potter] Trở Lại 1977
- Chương 40: Ở văn phòng hiệu trưởng
Tác giả: Hồng Quế
- Severus làm cái quái gì ở tháp thiên văn vào giờ này?
Lily thì thào. Cô nghe thấy tiếng reo mừng rỡ của Regulus Black vang lên.
- Severus đã chạy thoát! Anh ấy đã từ rừng Cấm trở về!
Sirius cười khẩy, liếc nhìn cậu em trai với một cái nhìn thương hại.
- Đồ ngu! Từ rừng Cấm trở về tháp thiên văn hả? Mày nghĩ nó có cánh à?
James cũng cười - một cách chế giễu. Đúng thế, không có cách nào trở lại lâu đài và leo lên tháp thiên văn vào giờ này nếu như Severus là người mà Remus đuổi theo vào trong rừng khi nãy. Ai cũng thấy rõ điều đó.
Nhưng... Lại nhưng. Lily không biết nghĩ sao nữa. Có quá nhiều điều cô chưa hiểu rõ trong tối hôm nay.
- Tiếc là không tóm được Snape để trừ điểm nó đêm nay. Khi mà chúng mình cũng kẹt ngoài này.
James nói, và Lily ném cho cậu ta một cái nhìn bất bình. Không ngờ lúc này mà cậu ta còn suy nghĩ trẻ con đến vậy!
Regulus Black trông bối rối, cậu ta rõ ràng chưa bị thuyết phục bởi lời nói của Sirius, nhưng không có lí lẽ gì để bắt bẻ lại nữa nên đành im lặng. James lên tiếng.
- Vậy là xong một việc. Snape vẫn ở trong lâu đài, mong là sắp bị thầy Filch túm được. Kẻ giúp chúng ta vẫn là bí ẩn. Mình không tin đó là một học sinh trong trường này đâu, nhưng nếu thích thì các cậu cứ việc dò trong bản đồ tìm xem đứa nào đang vắng mặt. Bây giờ, trước khi trở lại lâu đài, chúng ta cần thống nhất một vài chuyện nữa.
***
Severus đạp tung cửa tháp thiên văn đi xuống. Mẹ kiếp, Lupin! Kiếp trước đã phải đối mặt với hắn tởn đến già rồi mà kiếp này lại phải đưa thân ra làm mồi nhử để dụ hắn biến vào rừng Cấm nữa! Tất cả chỉ vì mấy thằng Đờ Mờ chó chết và Lily ngu ngốc!
Lily. Thế quái nào mà cô ấy lại mò ra đấy? Thế quái nào mà Potter và Black lại thoát khỏi lốt thú và nôn ọe lung tung như ăn nhầm mấy thứ trong cầu tiêu? Thế quái nào mà Pettigrew lại trở mặt đột ngột (sao Lupin không tiện thể xé xác hắn ra luôn cho rồi!)?
Có một điều gì đó rất không phải ở đây. Một kẻ nào đó đã rắp tâm ám hại Lily. Mulciber. Severus khẽ rít lên nhưng lại nhanh chóng gạt ý nghĩ đó ra ngay khỏi đầu. Không, Mulciber không thể nào biết được bí mật của Lupin và nhóm Đạo Tặc. Hơn nữa, gần đây anh để mắt đến hắn rất sít sao, chưa thấy hắn có hành động đáng ngờ gì cả.
Vậy thì ai? Hỏi vậy cho vui chứ thực ra trong đầu Severus luôn có một nghi phạm to đùng, chẳng qua anh chỉ không muốn chấp nhận điều đó là sự thực. Chúa tể Hắc ám. Đúng, còn kẻ nào khác muốn loại trừ Lily và Potter vào lúc này cơ chứ? Severus chỉ không ngờ là hắn đã ra tay ngay trong trường, dưới mũi Dumbledore.
Có gì mà không ngờ cơ chứ? Severus rủa thầm sự chủ quan của mình khi nghĩ đến Quirrell và Draco Malfoy. Tuy nhiên Quirrell là chính Chúa tể Hắc ám nhập vào còn Draco thì hắn đâu có tin thằng bé thành công đâu, chỉ để trừng phạt Lucius.
Còn lần này, Chúa tể Hắc ám đã sử dụng ai?
Severus nghĩ đến gương mặt điên dại của Pettigrew khi giải giới Regulus và chĩa đũa phép vào Lily. Con chuột bẩn thỉu. Lẽ nào hắn đã gia nhập Tử Thần Thực Tử?
- Mình đã đồng ý đến gặp thầy Dumbledore đây rồi còn gì! Thầy sẽ xé xác hai đứa mình đó, bồ biết không? Mà tại sao bồ lại mò ra đó cơ chứ?
Một tiếng nói cất lên - tiếng của James Potter - cắt ngang dòng suy nghĩ của Severus. Severus vội đập đũa phép lên đầu mình và tàng hình, vừa kịp lúc Lily, James Potter và hai anh em nhà Black trờ tới, cùng với thân hình bất động của Pettigrew trôi lờ lờ bên cạnh.
- Peter gọi mình. Bạn ấy dùng cái gương của bồ đó, nói các bồ đang gặp rắc rối nghiêm trọng lắm. Trông mặt bạn ấy lúc đó hoảng sợ lắm, mình đâu có ngờ gì đâu! - Lily nói.
- Dù sao thì nhờ vậy mà tụi mình thoát chết nghen. - Sirius Black quẹt mũi. - Thử tượng tượng hai đứa mình buộc phải biến trở lại thành người và không tung nổi một lời nguyền nào cho nên hồn. Dám bỏ xác ở sân trường quá.
- Nhờ tôi và Severus nữa đấy. Chớ có quên. - Regulus nhắc nhở ông anh, và Sirius liếc xéo em mình.
- Mày phát cuồng vì Snivellus đấy hả? Tao đã chứng minh cho mày thấy là nó đã trốn ngay vào lâu đài ngay khi nhìn thấy nguy hiểm rồi cơ mà! - Sirius càu nhàu.
Severus nhận thấy thỉnh thoảng Potter và Black lại nôn ra mấy con ốc sên (hóa ra là ốc sên!), làm Regulus và Lily phải thay phiên nhau dọn dẹp hành lang hộ hai đứa nó. Thật may mắn cho cả đám làm sao, cả Filch lẫn con ma Peeves đều mất dạng nên không có ai phát hiện ra họ đang đi trong hành lang với bộ dạng cực kì đáng ngờ như thế này.
- Mà tại sao hai bạn tự dưng nôn ra ốc sên vậy? - Lily hỏi.
- Ờ... - Potter đưa tay vò mái tóc rối. - Mình cũng không biết nữa. Mình nghĩ là kẻ nào đó đã bí mật ếm bọn mình hay sao đó để không kiềm chế được Remus.
Regulus đằng hắng một tiếng nghe cực giống “Pettigrew” và đánh mắt một cách khinh bỉ về cái cơ thể cứng đờ trôi bên cạnh. Ngay lập tức, khuôn mặt Potter và Black nhăn nhúm lại. Black nói bằng giọng hoang mang.
- Mình không hiểu... Tại sao Peter lại làm thế cơ chứ? Nó là bạn tụi mình cơ mà, sao lại làm hại tụi mình?
Potter lại vò lên cái đầu vốn đã rối như tổ quạ, trong khi Lily nhẹ nhàng nói.
- Có thể bạn ấy bị ếm bùa Độc Đoán. Trông mặt bạn ấy điên điên sao đấy.
Đó có thể là một khả năng. Severus nghĩ. Chứ ai tỉnh táo mà lại đang yên đang lành tự dưng hiện hình ra để tấn công Regulus và Lily, vừa lộ mặt lại có nguy cơ bị người sói xơi tái? Pettigrew không phải là loại thông minh xuất chúng gì lắm nhưng cũng đủ xảo quyệt để giả chết và ném Sirius Black vào ngục Azkaban chịu tội thay mình hơn chục năm trời, đâu có thể hành động ngu dữ đến vậy.
Cả bọn đi đến cái máng xối bằng đá dẫn đến văn phòng hiệu trưởng.
- Có ai biết mật khẩu không? - Lily hỏi.
- Mình biết. Kẹo Chanh. - Potter nói, và lại vò tóc khi cái máng xối không thèm xê dịch phân nào. - Ơ, chắc thầy đổi mật khẩu rồi. Để mình đoán coi, thầy thích ăn kẹo. Kẹo Cam. Kẹo Nhái. Kẹo Mật. Kẹo Su Dẻo. Kẹo Sô-cô-la Âu Yếm. Được rồi!
Cái máng tránh sang một bên. Sirius Black thì thào với một giọng kiểu không-thể-tin-nổi khi bước lên cái cầu thang xoắn ốc cùng cả lũ, trong khi Lily thì cười khúc khích.
- Sô-cô-la Âu Yếm h...ả?
Cánh cửa gỗ sồi trước mặt cả bọn tự động mở ra trước khi Lily kịp đưa tay gõ. Bên trong, Dumbledore đang ngồi trên ghế, đưa mắt đoàn người kì dị ở ngoài cửa một cách tò mò. Trông cụ có vẻ mệt mỏi.
- Các trò vào đi.
Cụ khẽ nhướng mày khi Lily nói “con xin phép thầy” và nhẹ nhàng hạ Pettigrew xuống sàn nhà.
- Các trò có thể giải thích cho ta tại sao các trò lại tìm đến đây vào giờ này và với bộ dạng thế này không? - Giọng Dumbledore nhẹ nhàng, nhưng những nếp nhăn hằn lên trên trán cụ.
Severus đứng trong góc phòng, lặng lẽ quan sát và lắng nghe James Potter kể lại mọi chuyện cho Dumbledore, kèm một vài lời bổ sung của Sirius Black. Tóm tắt lại thì cũng không có gì mới so với những gì anh đã biết. Nhóm Đạo Tặc đang tận hưởng cuộc phiêu lưu hằng tháng của mình thì Lily bất chợt đến. Potter và Black ngăn Lupin lại, nhưng đột ngột bị biến hình trở lại và liên tục nôn ra ốc sên, không đủ sức ếm một lời nguyền nào nên hồn. Regulus đến và cùng Lily đánh lại Lupin, nhưng đột nhiên Pettigrew quay ra tấn công hai người đó, rồi bị Lily đánh bùa Đông Cứng. Sau đó đang lúc nguy cấp thì có một người không rõ danh tính dụ Lupin chạy vào rừng Cấm.
Lúc kể được một đoạn thì Potter lại nôn ra ốc sên. Dumbledore liền chĩa đũa phép vào nó ếm một lời nguyền gì đó làm nó khỏi hẳn, nhân thể quay sang chữa luôn cho Black nữa.
Sau đó, đến lượt Lily kể lại việc Pettigrew lừa cô chạy ra sân trường vì tưởng nhóm Đạo Tặc đang gặp rắc rối nghiêm trọng gì đó.
Cuối cùng, Regulus kể lại việc cậu ta bắt gặp Severus chạy ra khỏi phòng sinh hoạt chung nên chạy theo, và gặp cả đám còn lại ở sân trường. Cậu ta tập trung đánh với người sói, trong khi Severus thì nấp ở đâu đó không nhìn thấy. Sau đó, Pettigrew giải giới Regulus, rồi cậu ta phải đối phó với người sói, rồi được cứu khi người sói chạy vào rừng đuổi theo một ai đó đã liên tục bắn lời nguyền ra.
Càng nghe đám học sinh kể, mặt mũi Dumbledore trông càng mệt mỏi và nghiêm nghị. Cụ đưa ánh mắt sắc lẻm nhìn Potter và Black, nói bằng giọng hết sức giận dữ.
- James, Sirius à, hai con làm ta thất vọng. Hóa thú bất hợp pháp và để Remus chạy lung tung bên ngoài khi hóa sói như vậy, các con biết nguy hiểm đến thế nào không?
- Tụi con xin lỗi thầy. - Potter và Black cúi gằm mặt xuống bàn, lí nhí.
- Nhưng thầy biết không, bạn ấy đau đớn lắm. Khi ở trong Lều Hét ấy. Bạn ấy từ cấu xé bản thân mình. Khi có bọn con bên cạnh, bạn ấy vui hơn và không tự làm đau mình nữa. - Sirius Black ngước lên nhìn Dumbledore, nói bằng giọng tha thiết.
- Ta biết các con thương bạn, nhưng việc làm của các con cực kì liều lĩnh và vô trách nhiệm. Nếu như đêm nay, tất cả các con bị giết hoặc bị cắn bởi Remus thì sẽ thế nào? Con nghĩ Remus có thể sống được với điều đó sao? Ta tưởng con đã rút được tí kinh nghiệm nào từ bài học hai năm trước rồi chứ, Sirius?
Black lại cúi gằm mặt xuống sàn, mặt trắng bệch. Lần đầu tiên trong đời, Severus nhìn thấy hai oan gia không đội trời chung của mình có một vẻ thảm hại đến vậy.
- Ta sẽ xử lí hai con sau.
Dumbledore nói. Cụ đứng dậy, sải bước tới chỗ Pettigrew đang nằm và trỏ đũa phép vào nó.
- Rennervate! (Hồi sinh!)
Pettigrew lập tức chớp chớp mắt và tỉnh dậy, nhưng sợi dây quấn quanh người nó vẫn còn đó nên nó không cựa quậy gì được. Dumbledore vẫy đũa phép một lần nữa làm sợi dây biến mất. Cụ nắm lấy vai Pettigrew và lôi nó lại một chiếc ghế, đôi mắt sáng quắc xoáy vào khuôn mặt nó.
- Lời nguyền Độc Đoán.
Cụ nói, sau một vài giây quan sát. Thần trí của Pettigrew lúc này trông không được bình thường lắm, mặt mũi nó cứ như nửa mê nửa tỉnh, thoáng giận dữ điên rồ, thoáng nhăn nhó như thể đang đấu tranh với cái gì đó.
- Đang dần mất tác dụng. - Dumbledore nói thêm. - Ta chắc rằng kẻ nào đã ếm lời nguyền này lên Peter đã không định để trò ấy sống sót trong đêm nay. Ngoài các em ra có còn ai biết đến chuyện này không?
- Bọn con không nói cho ai hết, chỉ lặng lẽ đến gặp thầy thôi. Con nghĩ chuyện này cũng không nên lan ra. - James Potter nói.
Dumbledore gật đầu, nhưng Regulus mở miệng nói.
- Severus. Anh ấy chạy cùng với em ra hiện trường. Rất có thể anh ấy là người đã dụ Lupin vào rừng Cấm.
Nghe Regulus nhắc đến mình, Severus tự dưng thấy nhột nhạt cả người, anh phải đổi chân trụ hai lần để lấy lại sự thoải mái.
- Sao mày vẫn chưa sáng ra thế nhỉ? Không phải là Sniv... Snape ở trên tháp thiên văn ngay sau khi chúng mình trở vào à? Trừ phi nó có cánh bay lên đó, hoặc là nó đã chạy té khói ngay khi vừa nhìn thấy Remus rồi. Hoặc có khi nó cũng chẳng chạy ra sân trường ngay từ đầu luôn, chỉ là cái đầu ngu ngốc của mày tưởng tượng ra.
Sirius Black tuôn ra một tràng dài bằng một giọng gầm ghè.
- Tưởng tượng á? Anh điên à? Cái bản đồ của bọn anh, ai chắc là nó đúng cơ chứ? Có thể giờ Severus vẫn đang ở trong...
- Cái bản đồ đó luôn luôn đúng. - Black cáu kỉnh cắt lời Regulus.
Dumbledore đứng lắng nghe hai đứa học trò của mình (cũng là hai anh em trai) cãi nhau với một vẻ mặt rất khó đoán. Đến giờ, mới cất tiếng nói.
- Cái bản đồ nào vậy, Sirius?
- Đó là bản đồ Đạo Tặc. Nó thể hiện vị trí của tất cả mọi người trong khuôn viên Hogwarts. Bọn con tạo ra nó hai năm trước. - James Potter trả lời thay.
- Ra vậy. - Dumbledore gật gù, đôi mắt cụ tự dưng sáng lấp lánh. - Đó là cách các con luôn tránh được thầy Filch, đúng không? Ta muốn mượn các trò tấm bản đồ đó, lâu lâu, được không?
Chữ “được không” trong câu hỏi của cụ nhẹ bẫng nhưng Severus hiểu đó là một mệnh lệnh. Potter và Black cũng hiểu điều đó nên lấm lét đưa mắt nhìn nhau, rồi Potter thò tay vào túi lấy tấm bản đồ, rụt rè đưa cho Dumbledore.
Chết! Severus rủa thầm trong đầu khi Dumbledore mở tấm bản đồ ra. Lão già sẽ nhìn thấy tên mình trong văn phòng này mất. Thế nhưng Dumbledore chỉ liếc sơ qua rồi cất ngay tấm bản đồ vào túi áo.
Một tiếng kêu sợ hãi ré lên làm tất cả mọi người trong phòng quay ngoắt lại. Đó là tiếng kêu của Pettigrew. Lời nguyền Độc Đoán đã mất tác dụng, và Pettigrew đã lấy lại được sự tự chủ của mình. Bây giờ nó đang run lẩy bẩy trên ghế, mắt mở to kinh hoàng.
- Peter!
Mấy giọng nói cất lên cùng một lúc. Dumbledore tiến lên đứng trước mặt Pettigrew, thân hình cao lêu đêu của cụ như trùm hẳn lên cái thân thể nhỏ thó run rẩy của nó. Pettigrew òa lên khóc nức nở.
- Con không... cố ý... Con không chống lại được... Hắn ép con nói bí mật của Remus... và của... tụi con... Hắn có nghi ngờ từ trước. Hắn... ép con bỏ cái thuốc đó vào nước bí cho các bạn uống... rồi dụ Lily ra sân trường... Hức hức... Con... không muốn... Con... hắn ra lệnh cho con... hức... phải ngăn các bạn... không được đánh lại Remus... cứ để Remus cắn... Con sợ lắm. Hu hu...
- Bình tĩnh, Peter. - Dumbledore nắm lấy hai bên vai của Pettigrew, lay nhẹ. - Bình tĩnh con. Mọi người đều an toàn. Nói cho thầy nghe, ai đã bắt con làm tất cả những việc đó?
Đôi mắt sũng nước của Pettigrew mở to hơn bao giờ hết, nhìn chằm chằm vào mặt Dumbledore, run rẩy. Cả phòng, kể cả con phượng hoàng Fawkes đang đậu trên cành cây ở góc phòng, dường như nín thở chờ câu trả lời của nó.