- Trang chủ
- [Đồng Nhân Harry Potter] Dòng Sông Lông Gà
- Chương 1: Ovillyra-Laris (Skeehope) Mafouchusy
Tác giả: NeMeCa+S [X]
Mafouchusy - Dòng họ của những cái tên vô nghĩa, dở tệ, hài hước, và ngu ngốc. Mọi người công nhận về điều đó, kể cả đứa con gái duy nhất (đúng hơn là đứa con độc nhất) của quý ngài Skeehope Mafouchusy - Ovillyra-Laris (Skeehope) Mafouchusy, cũng công nhận về việc này.
Ờ, dù những cái tên thậm chí là họ của gia tộc Mafouchusy thật chẳng ra gì và quái gở, nhưng nhà Mafouchusy vẫn luôn được mọi người tung hô, nể trọng ở đất Anh giàu có này vì mọi thứ từ bề ngoài, đến tài sản, từ danh tiếng cho tới sự ảnh hưởng quốc dân, những cái tên và gương mặt trong nhà Mafouchusy xuất hiện nhiều nơi trên Anh quốc, hay là thế giới nhỉ?
Ovillyra-Laris (Skeehope) Mafouchusy, cô con gái quý của nhà Mafouchusy, cục vàng của gia tộc Mafouchusy, công chúa của quý ngài Skeeope Mafouchusy và bà Swanape (Shiher) Mafouchusy. Từ nhỏ tới tận năm mười chín tuổi, quý tiểu thư nhà Mafouchusy được nuôi nấng, dạy dỗ đúng theo mọi chuẩn mực, từ việc phải ăn uống, đi đứng, trang điểm, mặc quần áo, cư xử hoặc thậm chí là đi vệ sinh đều theo chuẩn mực và phong cách của một quý công chúa của hoàng gia Anh - vì Ovillyra-Laris Mafouchusy là cô gái được chọn (ngay từ trong trứng) sẽ trở thành một Công Chúa (vợ Hoàng Tử - vị vua sau này) của nước Anh (trong tương lai). Cô nàng cũng được gia tộc Mafouchusy chỉ dẫn để trở thành một Mafouchusy thực sự - theo phong cách của Mafouchusy, mọi thứ.
Mười sáu năm của Ovillyra-Laris Mafouchusy là những năm đầy những thứ được gọi là luật lệ, là phong cách, là chuẩn mực, cô nàng chả thích điều này, lắm lúc cô nàng mơ mộng viễn vong rằng mình có một đôi cánh để bay lên trời cao và lượn vòng, thoát khỏi mọi thứ. Dù 'mọi thứ' mà cô nghĩ tới đó chính là những thứ mà nhiều người ham muốn, mộng mơ hằng ngày. Đương nhiên, những điều mà cô nàng nghĩ ngợi sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực, dù đó chỉ là một lần được ra khỏi lâu đài Mafouchusy.
Tại Mafouchusy - cái lâu đài to khủng khiếp, ước tính thử xem, nếu nói Thái Bình Dương rộng, thì chắc chắn lâu đài nhà Mafouchusy sẽ không rộng bằng một phần ba của Thái Bình Dương đâu, lâu đài Mafouchusy với diện tích hơn hai mươi sáu nghìn mét vuông (?), tổng cộng có sáu tầng, bảy mươi ba phòng ngủ (không tính những phòng kép dành cho người hầu nhà Mafouchusy), ba mươi bốn phòng tắm (không tính những phòng tắm dành cho người hầu nhà Mafouchusy), tổng cộng có ba trắm hai sáu cửa ra vào (tính luôn cả cửa dành cho người hầu nhà Mafouchusy), một trăm lẻ hai cái cửa sổ, mười lò sưởi, bảy cầu thang, ba thang máy, hai cái hồ bơi (một ở trong lâu đài, còn lại là ở ngoài vườn Mafouchusy), một cái nhà bếp luôn luôn có những vị đầu bếp và người hầu tấp nập bận rộn suốt hai mươi bốn giờ, một cái sân quần vợt ngoài vườn nhà Mafouchusy (không thuộc trong diện tích lâu đài nhà Mafouchusy).
Một nơi quá rộng và có thể sẽ bị lạc đường nếu không có bản đồ. Và, dù thế, Ovillyra-Laris Mafouchusy chỉ có thể đặt chân đến một số nơi do quý ông - bà Mafouchusy đề ra (đó là quy tắc, cho tới khi con yêu của họ bước qua ngưỡng cửa hai mươi sẽ không được tò mò, hay đi vòng quanh những nơi cô nàng không được tới), cũng do quý bà Mafouchusy sợ rằng con mình sẽ không nghe theo lời dặn, bà đã trực tiếp ra lệnh cho những vệ sĩ tài năng giám sát con yêu của mình suốt ngày, để đảm bảo rằng Laris sẽ nghe theo lời bà.
Nhưng, cũng do đó mà cô nàng càng mong mình có thể sớm thoát khỏi Ovillyra-Laris Mafouchusy (cô nàng chưa bao giờ thích tên mình), tất cả, kể cả bộ quần áo lót cô nàng đang mặc trên người, cô nàng biết, điều này sẽ không được, chẳng có cách nào để bản thân không còn là Ovillyra-Laris Mafouchusy cả, mãi mãi.
Ovillyra-Laris Mafouchusy luôn tôn trọng cha mẹ mình, đôi lúc cô nàng sùng bái họ, thỉnh thoảng thôi, vì cô cảm thấy họ thật tuyệt vời, và trên hết, tại sao cô lại không thể sùng bái những đấng sinh thành của mình, họ rất tuyệt, giống như chúa trời đã tạo ra con người ấy, ừm, có lẽ, chắc chắn chứ, là không thể so sánh kiểu này, ngu ngốc làm sao! Cho tới năm cô ba tuổi thôi, lúc đó cô nàng và cha mẹ mình như là một thể, chung sống, ăn uống, ngủ nghỉ, dạo quanh, Ovillyra-Laris lúc đó cảm tưởng mình là kẻ may mắn nhất trên đời - có mọi thứ từ khi mới lọt lòng. Đó là khoảng thời gian thư thái duy nhất mà ông bà Mafouchusy dành cho Ovillyra-Laris, bước tới tuổi thư tư, cô nàng buộc phải học mọi luật lệ, quy tắc, cách ứng xử, hành động, mọi thứ sao cho nó thật hoàn hảo và mang theo phong cách hoàng gia quý tộc (vì sau này, cô là một Công Chúa, hay là một vị Hoàng Hậu). Có lẽ, cũng vì thế mà từ đó về sau cô nàng chả bao giờ sùng bái cha mẹ mình? Nhưng lòng kính trọng và tình yêu dành cho họ sẽ chẳng bao giờ nguội lạnh, nhưng có thể nó sẽ giảm, một chút!
Càng lớn - về cả thể chất, tinh thần, tâm trí, bộ não, và cơ thế, Ovillyra-Laris càng nhận ra nhiều điều, cô nàng bị kìm hãm bởi Mafouchusy, bị kẹp giữa mọi thứ, không có tự do, không gian riêng tư nào, ngay cả lúc ở trong phòng tắm, những cô hầu nhà Mafouchusy sẽ để ý và hầu cận cô nàng không rời quá một mét.
Ovillyra-Laris muốn bùng nổ, cô nàng muốn mình có thể thoát khỏi mọi thứ của nhà Mafouchusy, mọi thứ. Và, chắc chắn sẽ không được, dù có trần như nhộng đi chăng nữa, mãi mãi.