- Trang chủ
- Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?
- Chương 9
Tác giả: Lãnh Hàn Minh Nguyệt
Dạ Nguyệt mắt mở lớn trừng anh ta, mày nhíu chặt cùng với ánh mắt sắc bén
bắn ra. Tề Mạc Thông bất chợt run lên, nhưng rồi nhớ đến hình ảnh hai
người ôm ôm ấp ấp trong kia thì lại tức giận. Cúi đầu xuống tiếp tục
điên cuồng chiếm lấy môi Dạ Nguyệt, nhưng lần này anh ta bắt đầu hôn dài xuống cổ Dạ Nguyệt. Dạ Nguyệt vùng vẫy càng quyết liệt.
“Nếu cậu không dừng lại thì cậu nhất định hối hận” Dạ Nguyệt mặc dù trong lòng
kinh hoảng sợ hãi nhưng vẫn giữ vững vẻ ngoài lạnh nhạt, khí lạnh quanh
thân, giờ đây nỗi sợ cùng với tức giận liền ở cùng một chỗ muốn phát
tác.
Tề Mạc Thông không thèm để ý, anh ta xé một phần áo nhét vào trong miệng Dạ Nguyệt để cô không thể la hét, rồi nắm phần áo trước
ngực Dạ Nguyệt kéo mạnh xuống làm cho cái đầm rách một đường dài phía
trước, để lộ ra phần áo ngực cùng với da thịt trắng noãn bên trong. Dưới ánh trăng sáng chiếu xuyên qua ngọn cây, giờ phút này hình ảnh Dạ
Nguyệt nằm dưới bãi cỏ, đôi mắt trong suốt cùng với cơ thể nữa phơi bày
ra trước mắt Tề Mạc Thông. Thần trí Tề Mạc Thông điên đảo, cơ thể càng
ngày càng nóng rực.
Dạ Nguyệt tuyệt vọng vùng vẫy mãnh liệt cũng
không thể thoát ra được gọng kìm cứng như sắt của tên đàn ông này. Cảm
giác cơ thể càng lúc càng đuối sức, càng lúc càng rơi vào tuyệt vọng. Cô sợ hãi nhận ra rằng sức mạnh đàn ông….. thật sự quá mạnh quá đáng sợ.
Nếu để cơ thể bị xâm hại như thế này thì chết sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Bất chợt một hình ảnh của một người nào đó lóe lên trong đầu Dạ Nguyệt, nếu để anh thấy được hình ảnh dơ bẩn của cô lúc này thì anh sẽ nghĩ như thế nào? Dáng hình tiêu sái ung dung của người đó không biết từ bao giờ đã khắc vào trong trí nhớ của cô. Một giọt nước mắt bất lực lăn dài
trên má Dạ Nguyệt.
Bỗng nhiên, Tề Mạc Thông cảm thấy một luồng
khí lạnh cùng với áp lực từ đằng sau truyền đến. Một bàn tay bóp mạnh
vào cổ anh ta khiến anh ta khó thở giẫy dụa theo đó mà buông Dạ Nguyệt
ra. Lúc này đột nhiên cơ thể anh ta bị hất văng lên không trung rồi ngã
mạnh xuống gốc cây đằng sau.
Ánh mắt Lăng Chi Hiên hằn lên tia
máu, sáng quắt cùng lạnh lẽo bắn về phía Tề Mạc Thông khiến anh ta run
sợ. Trong đêm tối, đôi con ngươi đen thẫm lại sâu như đầm nước, lửa giận bừng bừng xông lên, áp lực vô hình càng lúc càng ép Tề Mạc Thông đến
khó thở, trong một khắc anh ta tưởng mình sắp chết tới nơi.
“Chuẩn bị xuống địa ngục đi” Lăng Chi Hiên chỉ nói mấy từ đơn giản, nhưng
giống như mũi dao nhọn lạnh lẽo đâm vào Tề Mạc Thông khiến anh ta sợ hãi mà run rẩy, cùng với cú ngã vừa rồi quá mạnh mà anh ta liền bất tỉnh.
Lăng Chi Hiên quay qua bước về phía Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt cơ thể
run rẩy nằm cuộn tròn lại tại chỗ, ánh mắt vô hồn ôm chặt lấy cơ thể
mình. Nhìn thấy cảnh này một cảm xúc dâng lên trong lòng Lăng Chi Hiên,
và anh biết cảm xúc đó gọi là đau lòng. Lông mày anh bất giác nhíu chặt.
“Dạ Nguyệt” Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng cúi xuống khẽ gọi Dạ Nguyệt, như sợ cô sợ hãi.
Dạ Nguyệt mông lung nhìn anh, hình ảnh tiêu sái ung dung của người nào đó
nay hiện rõ trước mắt cô. Bất giác một tầng nước dâng lên trong mắt cô
rồi tuôn trào ra như suối, tất cả vỡ òa ra mà cuồn cuộn rơi xuống.
Lăng Chi Hiên không nhịn được nữa, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
“Xin lỗi, tôi tới trễ” giọng nói ấm áp thỏ thẻ vang lên bên tai Dạ Nguyệt.
Giờ phút này bao nỗi uất ức xông lên trong lòng Dạ Nguyệt, cô càng khóc to
hơn, khóc như chưa bao giờ được khóc. Lăng Chi Hiên cũng không ngăn cản
mà để cho cô thỏa thích khóc, chỉ nhẹ nhàng ôm và vỗ về lưng cô. Đáng
chết, tên Tề Mạc Thông dám động vào cô ấy. Làm cho cô ấy tổn thương thì
hắn ta nên chuẩn bị đi là vừa, cả gia tộc họ Tề cũng sẽ theo hắn ta mà
xuống địa ngục.
Lăng Chi Hiên lại nhớ đến lúc anh đem thức ăn lại nhưng không thấy Dạ Nguyệt đâu, một dự cảm chẳng lành xông lên khiến
anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh hỏi một người phục vụ nam đứng gần đó thì anh ta nói là có một người đàn ông đã kéo Dạ Nguyệt đi về hướng
kia. Anh nhanh chóng chạy đi, lòng như lửa đốt khó chịu vô cùng, trong
đầu chỉ toàn là hình ảnh của cô gái nhỏ. Anh điên cuồng tìm kím xung
quanh cuối cùng cũng tìm thấy. Nhìn thấy giọt nước mắt đang lăn dài trên má Dạ Nguyệt, anh như chết lặng.
Dạ Nguyệt khóc mệt cùng với
trãi qua một trận hoảng sợ kinh hoàng thì ngủ thiếp đi trong vòng tay
của Lăng Chi Hiên. Lăng Chi Hiên để Dạ Nguyệt ngồi dựa vào trong lòng
mình ngủ, anh cởi áo khoác đắp vào phía trước ngực Dạ Nguyệt, che cảnh
xuân đang hiện ra trước mắt anh. Rồi anh ôm chặt lấy Dạ Nguyệt, trong
lòng tự trách.
Nếu anh nhanh hơn một chút thì cô gái nhỏ của anh
sẽ không hoảng sợ như thế này. Nhưng cô gái nhỏ cũng thật là kiên cường, dù cho sợ hãi vẫn cương quyết không khóc mà trầm mặc quyết liệt phản
kháng. Cho nên khi giọt nước mắt bất lực rơi xuống lòng anh càng đau đớn hơn nữa.
Vào giờ phút này, anh thật sự hiểu ra người con gái này đã chiếm lấy toàn bộ khoảng trống trong trái tim mình. Cũng chỉ có duy
nhất cô ấy mới có quyền ngự trị ở trái tim anh từ giờ cho tới mãi về sau này, bất cứ ai cũng không thể thay thế.
Khi Dương Hoàng Trí, Lý
Vân Nhi và Dương Ngọc Linh trở về phòng từ buổi party thì hết sức kinh
ngạc thấy Lăng Chi Hiên đang bế Dạ Nguyệt từ xa đi lại. Thấy Dạ Nguyệt
đang ngủ, đầu tóc rối bù, bộ đầm lộ ra một mảng bị rách thì nhất thời
nhìn Lăng Chi Hiên với ánh mắt nghi hoặc.
Lăng Chi Hiên vẫn không nói gì, anh bế Dạ Nguyệt vào trong phòng để cô ấy nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho cô ấy rồi ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay cô ấy. Nhìn ngắm vẻ an tĩnh lúc ngủ của cô thì lòng anh mới thoải mái được đôi
chút.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Dương Ngọc Linh không nhịn được gấp gáp hỏi.
"Đúng vậy" Dương Hoàng Trí cùng Lý Vân Nhi cũng chau mày lại.
"Cậu đi mà hỏi bạn tốt của cậu" Lăng Chi Hiên nhìn qua Dương Hoàng Trí, ánh mắt băng lãnh.
Dương Hoàng Trí bất giác run lên, cảm giác cái lạnh thấu xương như xuyên qua
da thịt anh. Như hiểu ra cái gì đó, mọi người đều hoang mang và hoảng
hốt.
"Chị ấy có...." Lý Vân Nhi ngập ngừng nói.
"Không" giọng nói lạnh lẽo chấm dứt mọi hoảng hốt của ba người.
Lý Vân Nhi và Dương Ngọc Linh thở phào nhẹ nhõm rồi lo lắng nhìn Dạ
Nguyệt. Dương Hoàng Trí thì ảo não bóp trán, lần này Tề Mạc Thông thật
sự đã đi quá xa rồi.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới nguy hiểm oOo
Sáng hôm sau, Dạ Nguyệt mơ màng tỉnh dậy. Một vài tia nắng đầu tiên của mặt
trời ấm áp xuyên qua cánh cửa kính của ban công chiếu vào chiếc giường
nơi Dạ Nguyệt đang nằm. Cơn gió nhè nhẹ thổi tấm rèm cửa bay phấp phới.
Không khí mát mẻ thoáng đãng của buổi sớm mai.
Dạ Nguyệt ngồi dậy, quần áo dạ hội rườm rà đã được thay bằng chiếc váy ngủ màu trắng đơn giản.
Dạ Nguyệt ngồi trên giường ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.
Cô trầm tư cố nhớ lại chuyện tối qua thì giật mình hoảng hốt. Đứng dậy
vội vàng chạy vào nhà tắm vạch áo ra nhưng không thấy dấu vết gì, cảm
giác thân thể cũng không có gì khó chịu, chỉ có một vết thương nhỏ ở
trên môi. Dạ Nguyệt như nhẹ nhõm trong lòng rồi nhớ ra tối qua người đó
đã xuất hiện kịp lúc, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc nghẹn
ngào khó tả. Ơn này nhất định phải ghi nhớ và đền đáp, Dạ Nguyệt nhủ
thầm trong lòng.
Sau khi đã bình tĩnh trở lại, Dạ Nguyệt bước ra
khỏi nhà tắm. Vừa bước ra thì mặt đụng phải ngực một người đàn ông, Dạ
Nguyệt cứng đờ người nhớ lại cảm xúc đáng sợ tối qua. Nhưng bất chợt Dạ
Nguyệt ngửi thấy mùi hương thơm mát quen thuộc thì cơ thể nhất thời được thả lỏng.
Dạ Nguyệt ngước đầu lên nhìn, bốn mắt giao nhau. Đôi
mắt trong suốt sâu thẳm như đầm sâu không đáy kia cũng đang nhàn nhạt
nhu tình nhìn cô. Dạ Nguyệt nhất thời đứng ngây ngốc nhìn, linh hồn cô
như đang bị hút vào nơi sâu thẳm đó.
Lăng Chi Hiên cũng đang
nghiên cứu phản ứng ngốc lăng của Dạ Nguyệt. Xem ra cô gái nhỏ cũng
không có dấu hiệu bị ám ảnh tâm lý sợ hãi quá mức mà dẫn tới trầm cảm.
Cũng không có dấu hiệu bài trừ hay phản ứng dữ dội khi tiếp xúc với đàn
ông, ít nhất là đối với anh. Lăng Chi Hiên yên tâm trong lòng.
"Tôi đem điểm tâm đến cho em" Lăng Chi Hiên cong khoé môi rồi nhẹ nhàng nắm
lấy tay Dạ Nguyệt đi đến ghế salong cạnh giường ngồi xuống.
Lăng
Chi Hiên dọn điểm tâm sáng ra bàn, gồm có bánh mì, hai trứng ốp la và
một ly sữa chocolate. Dạ Nguyệt ngập ngừng như có như không nhìn anh.
"Cám ơn anh" ngập ngừng cả nữa ngày mới dám nhìn anh mà nói thành câu nhỏ xíu như vậy.
Lăng Chi Hiên quay qua cúi đầu nhìn Dạ Nguyệt. Dù đang dùng đôi mắt yếu ớt
nhìn anh nhưng trong đôi mắt đó anh cảm nhận được nó đang phát ra ánh
sáng trong suốt yên tĩnh. Anh hiểu tại sao giọng điệu cô lại yếu ớt như
vậy, là đang tự trách bản thân mình, lại không tự bảo vệ được chính bản
thân mình. Lăng Chi Hiên để tay lên xoa đầu Dạ Nguyệt rồi theo đó nhẹ
nhàng vuốt tóc Dạ Nguyệt.
"Chỉ là điểm tâm, em không cần phải cảm kích như vậy đâu" anh lại cong khoé môi lên.
Nhất thời Dạ Nguyệt ngây ngốc nhìn anh cả nữa ngày mới hiểu anh đang nói gì. Cô cảm giác trong lòng lúc này thật thoải mái nhẹ nhàng. Dạ Nguyệt nhìn anh, ánh mắt phát sáng, nở nụ cười thật tươi.
"Ăn đi" Lăng Chi
Hiên ánh mắt ẩn hiện ý cười nói, tay vẫn đang vuốt tóc Dạ Nguyệt. Nhưng
bàn tay kia đang nắm chặt lại, hiện anh thật sự rất muốn ôm cô rồi hôn
cô nhưng anh biết làm vậy sẽ làm cô hoảng sợ. Anh không muốn ép buộc cô, cô sẽ trở thành người phụ nữ của anh nhưng sẽ là do cô tự nguyện.
"Anh cũng ăn đi" Dạ Nguyệt trở lại dáng vẻ thoải mái, vui vẻ ăn bánh mì.
"Tôi ăn rồi" Lăng Chi Hiên dựa người vào ghế rồi nhắm mắt dưỡng thần, tối
qua anh không có ngủ mà suốt đêm ngồi cạnh giường canh cho cô.
Cộc cộc... Tiếng gõ cửa phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng bên trong phòng. Dạ
Nguyệt định đứng dậy mở cửa thì Lăng Chi Hiên đè vai cô lại rồi đứng dậy đi mở cửa.
Dương Ngọc Linh với Lý Vân Nhi vào thăm Dạ Nguyệt,
thấy Dạ Nguyệt vẫn vui vẻ thoải mái như thường ngày thì không khỏi thở
phào nhẹ nhõm trong lòng. Tối hôm qua hai người lau mình rồi thay quần
áo thoải mái cho Dạ Nguyệt, rồi hai người ở lại trông chừng Dạ Nguyệt
cùng với Lăng Chi Hiên đến gần khuya thì mới đi ngủ.
Theo quan
sát của Dạ Nguyệt thì mọi người đã biết chuyện xảy ra tối qua. Dù vậy Dạ Nguyệt cũng không định kể rõ hay nhắc lại nữa, mặc dù tâm đã bình tĩnh
nhưng sâu tận bên trong Dạ Nguyệt vẫn không thể nào quên được cảm giác
áp bức đáng sợ đó. Có lẽ phải cần một thời gian thật lâu sau đó Dạ
Nguyệt mới có thể hoàn toàn quên đi.
"Dạ Nguyệt, Hoàng Trí đề nghị chút nữa đi tắm biển, chị đi chung luôn nha" Lý Vân Nhi cười vui vẻ ngồi xuống kế bên Dạ Nguyệt.
Nghe tới Hoàng Trí thì tự nhiên Dạ Nguyệt nghĩ ngay tới Tề Mạc Thông. Cô
biết mọi người lo lắng sợ cô sẽ bị trầm cảm nên muốn cho cô đi chơi để
thả lỏng tâm tình. Dạ Nguyệt trầm mặc, bởi vì cô không muốn gặp con
người đó.
"Dạ Nguyệt" Dương Ngọc Linh cười dịu dàng ngồi xuống
ghế đối diện. "Chúng ta chỉ mới có bốn người, nếu em với anh Tiêu đi nữa sẽ càng vui"
Sở dĩ Dương Ngọc Linh gọi Lăng Chi Hiên là anh Tiêu vì lúc giới thiệu Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên đã thống nhất tên của anh
sẽ là Tiêu Chi Hiên, lấy họ của cô vì hai người là anh em họ. Còn vấn đề vì sao Dạ Nguyệt vẫn còn giấu Dương Ngọc Linh thì Lăng Chi Hiên có nói
cô giữ bí mật với Ngọc Linh. Mặc dù Dạ Nguyệt khó hiểu nhưng vẫn đáp
ứng, vì đây là bí mật của người khác, nếu người đó không đồng ý thì cô
cũng không thể tự tiện nói ra. (Dạ Nguyệt vẫn chưa biết anh họ Lăng)
"Dạ, em đi" Dạ Nguyệt gật đầu cười hiểu ra vấn đề. Chị Ngọc Linh nói thế để ám chỉ với cô là không có Tề Mạc Thông đi.
"Hoan hô!" Lý Vân Nhi thở phào trong lòng sau đó hưng phấn hô lên. Xong chưa
ai nói gì thì cô ấy đã đứng dậy chạy lại tủ áo để chuẩn bị quần áo đi
tắm biển, miệng vừa hối mọi người đi chuẩn bị.
"Vậy chút nữa tập trung ở dưới nha" Dương Ngọc Linh cũng nhẹ nhõm rồi cười cười đứng dậy đi ra khỏi phòng.
"Dạ Nguyệt, em theo tôi ra đây" Lăng Chi Hiên cũng đứng dậy đi ra cửa.
"Sao vậy!?" Dạ Nguyệt tò mò, rồi rất nhanh cô quay qua ực hết ly sữa mới đứng dậy đi theo Lăng Chi Hiên.
Lý Vân Nhi bụm miệng cười gian rồi nói với theo Dạ Nguyệt. "Em chuẩn bị quần áo cho chị luôn nha Dạ Nguyệt"
"Cám ơn em" Dạ Nguyệt nói vọng vào.
Lăng Chi Hiên dẫn Dạ Nguyệt qua phòng của anh. Bởi vì hai người ở chung một
nhà, ngủ chung một phòng (dĩ nhiên khác đệm =)) ) nên Dạ Nguyệt không
cảm thấy lo lắng hay suy nghĩ nhiều khi vào phòng của Lăng Chi Hiên -
một người đàn ông còn độc thân. Có lẽ chuyện này đã trở thành một điều
quen thuộc hay vô cùng bình thường đối với cô, tất nhiên đối tượng phải
là Lăng Chi Hiên mới có thể như vậy.
Tuyết Lang đêm qua bị đẩy
qua phòng của Lăng Chi Hiên ngủ, vừa thấy Dạ Nguyệt thì quẩy đuôi vui
vẻ, chân cún nhào lại cọ cọ chân Dạ Nguyệt đòi chơi. Dạ Nguyệt bế Tuyết
Lang lên, giày vò quắn quít một phen.
Lăng Chi Hiên ánh mắt sáng
quắc nhìn Tuyết Lang khiến Tuyết Lang rụt cổ lại, miệng kêu "ngao
ngao....." như rên rỉ khổ sở. Mình chưa thân mật được như vậy với cô gái nhỏ nha. Tất nhiên người nào đó vẫn chưa phát hiện ra là bản thân đang
ghen tỵ với một con sói a.
"Mà anh có chuyện gì muốn nói vậy?" Dạ Nguyệt ôm Tuyết Lang ngồi xuống ghế sa long.
"Điện thoại em đâu?" Lăng Chi Hiên cũng ngồi xuống cạnh Dạ Nguyệt.
"Sao vậy?" Dạ Nguyệt khó hiểu nhưng vẫn lấy điện thoại ra đưa.
Lăng Chi Hiên không nói gì, cầm lấy điện thoại Dạ Nguyệt bấm số gọi. Chỉ một vài giây chiếc điện thoại đang đặt trên bàn sáng lên và run run.
"Số của tôi" Lăng Chi Hiên lưu số vừa gọi vào danh bạ cho Dạ Nguyệt, rồi
còn nhanh như chớp lưu vào nút quay số nhanh đứng đầu danh sách. "Sau
này em gặp chuyện gì cũng phải gọi ngay cho tôi đầu tiên"
Dạ
Nguyệt ngây người nữa ngày mới bừng tĩnh đại ngộ. Nhìn thái độ nghiêm
túc mà chờ đợi của Lăng Chi Hiên làm cô cảm thấy một dòng nước ấm dâng
lên. Bạn thân thì chỉ đến thế là cùng, Dạ Nguyệt cảm động mà gật đầu.
Nhưng có vẻ suy nghĩ của tên ngốc nào đó đang đi nhầm hướng thì phải. (
=)) )
Lăng Chi Hiên thấy Dạ Nguyệt gật đầu cười thì anh nhếch
khoé môi lên. Nhưng anh cũng nào biết tên ngốc nào đó đang cho anh từ
chức vụ "bạn bình thường" thăng lên một cấp thành "bạn thân" đâu. Về
phương diện nào đó thì coi như mức độ thân thiết cũng được tăng lên theo ý của người nào đó đi, các vị cứ nghĩ vậy đi *tác giả lau mồ hôi*.
(Không biết khi Hiên ca biết sẽ thế nào đây =)) Chắc anh sẽ nghẹn ức mà
chết quá =)) )
Sau khi chuẩn bị xong, mọi người lần lượt tập
trung trước đại sảnh. Dạ Nguyệt và Lý Vân Nhi ra trước, Dương Hoàng Trí
đã đứng chờ trước bên chiếc Audi của mình. Thấy Dạ Nguyệt và Lý Vân Nhi
ra, anh chạy lại xách túi đồ của hai người rồi để vào trong cốp xe.
"Dạ Nguyệt" Dương Hoàng Trí vẻ mặt khó xử kèm theo lo lắng quay qua nhìn Dạ Nguyệt. "Cậu ấy về trước rồi. Cậu ấy nói cho cậu ấy gửi lời xin lỗi
chị"
Dạ Nguyệt trầm mặc yên lặng, tha thứ hay không tha thứ cũng
không quan trọng, vấn đề trọng yếu là cô không muốn nhìn thấy cậu ta. Cô sẽ không la hét hay làm to chuyện hay chữi bới này nọ, ranh giới cuối
cùng chính là im lặng mà đối diện cậu ta. Người kia sẽ chính thức trở
thành người xa lạ trong cuộc đời cô. Từ nay về sau cô sẽ không có người
bạn nào tên là Tề Mạc Thông nữa.
Dương Hoàng Trí thấy Dạ Nguyệt
im lặng thì không nói gì nữa, anh đã hiểu quyết định của chị vợ rồi.
Trong lòng anh âm thầm thở dài, dù cảm thấy không đành lòng cho tên ngốc kia nhưng Dạ Nguyệt cũng là người bạn quan trọng của anh, thêm nữa lại
là người mà cô gái nhỏ của anh với chị Ngọc Linh coi trọng và việc mà
tên ngốc đó làm cũng khó có thể thông cảm được nên anh cũng không
thể đứng về phía Tề Mạc Thông.
Lăng Chi Hiên vừa ra thấy không
khí trầm mặc bên đó cũng đã đoán ra được chuyện gì đang xảy ra. Anh đang suy nghĩ thì thấy ánh mắt của người nào đó loé ra tia sáng khi nhìn
thấy anh thì không khỏi cong khoé môi lên đi về bên đó. Trong lòng là
cảm giác vô cùng thoả mãn, cô gái nhỏ rất vui khi anh ở đây.
Dạ
Nguyệt nhìn thấy Lăng Chi Hiên thì cảm giác khó chịu nháy mắt biến mất.
Cũng không hiểu sao mà tâm lại cảm thấy yên ổn trở lại.
Lý Vân
Nhi nãy giờ cũng không nói gì, vấn đề này thật sự nhạy cảm. Đứng ở góc
độ của Lý Vân Nhi thì cô nhất định đứng về phía Dạ Nguyệt. Nếu Dạ Nguyệt muốn tìm Tề Mạc Thông tính sổ thì cô sẽ là người đầu tiên ủng hộ đi
theo. Cô tôn trọng quyết định của Dạ Nguyệt.
Dương Ngọc Linh và
Hàn Tử Minh bước ra. Thấy không khí có vẻ khác thường nên Dương Ngọc
Linh cười dịu dàng với mọi người, nhất là Dạ Nguyệt. Dương Hoàng Trí
cũng phấn chấn trở lại. Lần này đi hai chiếc xe vì chiếc Audi của Dương
Hoàng Trí không đủ chỗ, Hàn Tử Minh lái chiếc BMW chở Dương Ngọc Linh.
Mọi người cũng không nghĩ tới chuyện đó nữa, vui vẻ lên xe xuất phát ra
bãi biển. Nhưng không ai biết kế tiếp sẽ có một sự kiện kinh hoàng hơn
nữa sắp xảy ra.