- Trang chủ
- Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?
- Chương 18
Tác giả: Lãnh Hàn Minh Nguyệt
Trong một căn phòng rộng lớn với ánh đèn sáng rực rỡ. Một chiếc bàn lớn thật
dài chiếm hết cả chiều dài của căn phòng, cùng với những cái ghế được
xếp ngay ngắn xung quanh nó. Có thể dễ dàng đoán ra được, căn phòng này
được dùng để hợp và thảo luận công việc.
Cạnh! Cửa phòng bật
mở. Một nhóm người cả nam lẫn nữ, tuổi tác vô cùng đa dạng lần lượt
bước vào bên trong căn phòng và lần lượt ngồi xuống một chiếc ghế theo
sự hướng dẫn của một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Cô gái này chính là thư
kí của cuộc hợp.
Người cuối cùng bước vào là một người đàn ông
trẻ tuổi mặc một bộ vest đen, áo sơ mi mở ra ba chiếc cúc áo phía trên
cùng để lộ ra lồng ngực rộng lớn rắn chắc vô cùng hấp dẫn, khuôn mặt
tuấn mĩ vô song nhưng vẻ mặt cùng với ánh mắt băng lãnh lại khiến người
ta bất giác rùng mình sợ hãi không dám ngẩn đầu lên nhìn trực tiếp. Anh
ta ngồi xuống ở chiếc ghế chủ vị phía đầu bàn.
"Bắt đầu đi" giọng nói lạnh lẽo không chút độ ấm vang lên cũng đồng nghĩa với cuộc hợp được bắt đầu.
Và như vậy lần lượt từng người đứng lên báo cáo về bên bộ phận mà mình
tiếp quản. Bọn họ báo cáo về những nghiên cứu và phát minh mới trên tất
cả mọi lĩnh vực sống của con người, bất kể là từ lĩnh vực bình thường
nhất cho đến nghiên cứu khoa học đặc biệt nhất. Kèm theo đó là tiến độ
của những công việc đang được tiến hành và đã hoàn thành.
"Chủ
tịch, đây là danh sách của những người được tham gia vào khoá huấn luyện sắp tới" một người đàn ông trẻ khác giao tập hồ sơ cho thư kí,thư kí
cung kính đưa cho người được gọi là Chủ tịch.
"Cậu đã điều tra kĩ về xuất thân, quê quán, lai lịch của bọn họ?" người được gọi là Chủ
tịch nhận lấy tập hồ sơ mở ra xem. Bên trong là ảnh của 50 người, già
trẻ lớn bé nam nữ đều có đủ.
"Vâng" người đàn ông trẻ tuổi gật
đầu, anh đã cho người đi xác nhận tất cả lời khai của bọn họ từ những
chi tiết nhỏ nhất, thêm vào đó là điều tra tất cả những chuyện có liên
quan đến họ và lọc ra được 50 người này.
Tất cả bọn họ đều là
những người được lựa chọn để làm việc cho trung tâm thương mại lớn ở
phía trên. Và cái trung tâm thương mại này hoàn toàn là để che mắt người bên ngoài. Được hoạt động dưới danh nghĩa của một người. Nhưng ông chủ
phía sau lại là một người khác mà không ai hay biết. Bọn họ là hoàn toàn vô cùng bí ẩn với thế giới bên ngoài. Chỉ là thoạt nhìn vào thì không
ai phát hiện ra bất kì điều bất thường nào.
Để bảo toàn hoàn toàn bí mật, trung tâm nghiên cứu thật sự của bọn họ được xây dựng hoàn toàn dưới lòng đất và hoàn toàn tránh xa khu trung tâm thành phố để tránh
những thế lực khác nghi ngờ. Và dĩ nhiên bên chính phủ cũng đã được cài
người của bọn họ nên cho đến tận bây giờ chẳng ai hay biết gì. Và con
đường duy nhất để đến trung tâm nghiên cứu này chính là thông qua trung
tâm thương mại đó. Nhưng dù vậy, vẫn có một nơi thoát hiểm bí mật nằm ở
chỗ khác để đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra.
Về việc lựa chọn thành viên mới, trước tiên bọn họ sẽ thăm dò ở những trại trẻ mồ côi,
những người thất nghiệp, những người lang thang trên khắp cả nước. Sau
đó thông qua một kì kiểm tra kĩ lưỡng về nhân cách bên trong và năng lực tìm ẩn của mỗi người mà họ sẽ bí mật chọn ra những người có khả năng
cao nhất. Dĩ nhiên tất cả còn phải thông qua một cuộc huấn luyện chiến
đấu vô cùng khủng bố và đặc biệt mới được thừa nhận trở thành thành viên chính thức của trung tâm nghiên cứu này. Ở đây họ sẽ được tự do phát
triển và nghiên cứu về lĩnh vực mà bản thân mình muốn và có hiểu biết.
Có thể nói bọn họ chính là tinh anh trong những tinh anh, sức chiến đấu
cùng đầu óc phán đoán vô cùng vượt trội. Bọn họ ngầm nắm những thông tin cơ mật và quan trọng của chính phủ và những thế lực khác, bởi vì có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.
Mấy năm gần đây, cả
chính phủ và bốn gia tộc đều phải dè chừng bọn họ. Mặc dù bây giờ bọn họ chưa có đủ thế lực để có thể đối đầu ngang ngửa với những thế lực lớn
khác nhưng do hành tung hoàn toàn bí ẩn của họ mà những thế lực khác đều không thể coi thường và bỏ qua. Những thế lực đó vẫn luôn cố gắng tìm
hiểu và nhìn chằm chằm vào bọn họ. Nhưng tất cả những điều mà bọn chúng
có thể biết chính là những vụ buôn bán vũ khí của bọn họ, ngoài ra không còn gì nữa.
Và những người đang ngồi trong căn phòng này chính
là những người điều hành cấp cao của trung tâm và cũng là những người
duy nhất được nhìn thấy mặt của Chủ tịch bọn họ, nghe điều động trực
tiếp từ Chủ tịch bọn họ. Sau đó bọn họ sẽ thay mặt Chủ tịch chỉ đạo lại
cho cấp dưới của mình.
"Vậy bắt đầu tiến hành đợt huấn luyện đặc
biệt, sau đó dựa vào năng lực của mỗi người mà sắp xếp vị trí thích hợp
cho bọn họ" người được gọi là Chủ tịch âm trầm nói, sau đó anh ta quay
qua nhìn một người đàn ông trẻ tuổi khác. "Loại thuốc đó cậu đã điều chế xong chưa?"
Người đàn ông trẻ tuổi được hỏi đích danh gật đầu "Chỉ còn giai đoạn thử nghiệm trên cơ thể người thôi"
"Tôi cho cậu thời hạn hai ngày" người được gọi là Chủ tịch đảo mắt qua những người khác khiến bọn họ đổ mồ hôi. "Được rồi, kết thúc ở đây"
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm định đứng lên chào người đang ngồi ở ghế
chủ vị để cong chân lên mà chạy thoát thân. Dù cho họ có được huấn luyện đặc biệt đi chăng nữa nhưng áp lực từ người này họ vẫn không chống đỡ
nổi a.
Nhưng bọn họ chưa kịp chạy thì người được gọi là Chủ tịch
lại bắn ánh mắt lạnh về phía bọn họ, sau đó bọn họ mới biết người bị
chiếu tướng là người đã đưa danh sách hồ sơ trước đó.
"Bên đó sắp xếp đến đâu rồi? Bọn họ có điều tra ra được tôi chưa?" giọng nói không
có cảm xúc lại vang lên khiến mọi người nín thở.
"Vẫn chưa, mặc
dù bọn họ vẫn đang cho người tìm kím Chủ tịch nhưng đến giờ bọn họ vẫn
hoàn toàn bất lực" thì ra là chuyện này, làm cho anh chàng sợ hết hồn a.
Rinh!! Rinh!! Rinh!! Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, mọi người đều
hoảng hốt kiểm tra điện thoại của mình. Nhưng điện thoại chính là của
cái người Chủ tịch đó. Khi nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại anh ta liền cong khoé môi lên.
"Tôi nghe đây, em nói đi" anh ta bắt
máy, giọng cực kì trầm ấm ôn nhu, thật giống như trở thành một người
khác chứ không phải là vị chủ tịch lạnh lùng ban nãy nữa.
Mọi
người trố mắt ra nhìn cái người đang ngồi ở ghế chủ vị, mới vừa rồi anh
ta còn khí lạnh quanh thân giọng nói băng lãnh âm trầm, hại bọn họ một
phen bị dọa đến bủn rủn tay chân. Vậy mà bây giờ là cái chuyện gì đây?
Có phải quái vật ngoài hành tinh sắp tấn công trái đất rồi hay không?
Bọn họ thật sự không thể theo kịp biến hoá của vị Chủ tịch này aaaaa.
Chủ tịch, anh có thể bình thường một chút được không? Đây chính là tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây.
"Được rồi, chút về tôi sẽ ghé
ngang mua, lúc sáng tôi cũng có để ý đồ ăn trong tủ lạnh hết rồi" vị Chủ tịch lạnh lùng hoàn toàn chìm trong cuộc nói chuyện mà không biết mọi
người xung quanh đang dựng thẳng lỗ tai lên nghe. "Rồi rồi, em không cần hoảng hốt lên như thế. Được, nhớ về sớm đó, không được ngơ ngơ la cà
ngoài đường"
"Tôi đùa thôi, em đang trong giờ học mà có thể gào
lên như thế này được à?" vị Chủ tịch lại bật cười thoải mái. "Được rồi,
em học tiếp đi" sau khi tạm biệt anh ta tắt máy, lúc bấy giờ mới thấy
mọi người dời ánh mắt đi thật nhanh.
"Sao còn ở đây? Không phải nói kết thúc cuộc hợp rồi à?" vị Chủ tịch lại lạnh giọng nói.
Bọn họ lại gào thét trong lòng. Chủ tịch anh có thể đi đóng phim được rồi đó. Thái độ biến hoá nhanh như chong chóng a.
Nhưng ánh mắt băng lãnh của người nào đó lại quét qua bọn họ khiến bọn họ
cứng người. Bọn họ đều đồng loạt đứng dậy chào chủ tịch rồi nhanh chân
chạy biến đi mất, trước tiên phải cứu lấy cái mạng nhỏ này trước a.
Và mọi người từ nãy đến giờ đã đoán ra được vị Chủ tịch này là ai rồi phải không? Tác giả sẽ không nêu đích danh ra nữa đâu nha :v
********** Ò Ó O Lằn.... Lằn ranh giới là đây oOo
Dạ Nguyệt đang trên đường về chung cư, vừa đến thang máy thì gặp một người con gái xinh đẹp đang chờ bên thang máy. Chính là chị gái xinh đẹp
trước đây đã cùng với những người khác hỏi Dạ Nguyệt về Lăng Chi Hiên a.
"Dạ Nguyệt" chị gái xinh đẹp nở nụ cười ngọt ngào.
"Chào chị Linh Nhi" Dạ Nguyệt gật đầu cười đáp lại.
"Tối mai ông chủ chung cư muốn tổ chức một buổi BBQ ở sân thượng để mừng nữ
năm ngày hoàn thành chung cư. Nên ông ấy mời mọi người trong chung cư
đến tham gia, có thể dẫn theo bạn bè" chị gái xinh đẹp tên Linh Nhi lại
cười hết sức quyến rũ.
"Dạ nếu là vậy em sẽ về hỏi ý kiến anh họ
rồi cho chị và mọi người hay sau. Tại em cũng không thể một mình quyết
định được" Dạ Nguyệt lễ phép nói.
"Chị chờ câu trả lời của em" Linh Nhi nghe xong còn cười tươi hơn nữa, sau đó chào Dạ Nguyệt rồi rời đi.
Dạ Nguyệt trở về căn hộ 307 của mình. Vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi thơm vô cùng hấp dẫn.
"Về rồi à?" Lăng Chi Hiên đang dọn đồ ăn lên bàn ngoài phòng khách, cong khoé môi lên nhìn cô gái nhỏ.
"A, là tôm lăn bột" Dạ Nguyệt mắt sáng rỡ nhìn vào đĩa tôm lăn bột trên bàn.
"Em tắm trước đi" Lăng Chi Hiên xoa đầu Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt gật đầu trở về phòng ngủ chuẩn bị quần áo đi tắm. Vừa ngồi vào
trong bồn nước ấm Dạ Nguyệt thoải mái thở ra. Thật là sảng khoái a ~
Mấy ngày gần đây, dưới sự huấn luyện ma quỷ của người nào đó mà cả thể chất lẫn kỹ năng của Dạ Nguyệt tiến bộ rất nhanh. Vết thương cũng đã lành
hẳn, chỉ còn lại một vết sẹo dài ở phía sau lưng Dạ Nguyệt. Nhưng Dạ
Nguyệt cũng không bận tâm, dù sao nếu sau này người mở miệng nói yêu cô
mà ngay cả một vết sẹo của cô cũng không thể chấp nhận được thì cô cũng
không cần một tình yêu như thế. Cho nên dưới suy nghĩ khó tính như thế
mà cho đến giờ Dạ Nguyệt vẫn tiếp tục bị "ế". Thật sự đây chỉ là lý do
lý trấu xạo sự của cô thôi a.
Còn về chuyện ngày đó với Lăng Chi
Hiên, Dạ Nguyệt thật sự để nó vào trong góc tối của mình. Dù sao Dạ
Nguyệt luôn cho rằng chuyện này sẽ kết thúc vào một ngày không xa, nhất
là khi sư phụ nhà mình nhớ lại tất cả. Ở cạnh sư phụ một thời gian Dạ
Nguyệt biết thân thế của sư phụ không hề đơn giản, có thể là cậu chủ của một gia tộc hoặc cũng là sống trong một gia đình giàu có. Cho nên Dạ
Nguyệt lựa chọn làm con rùa rút đầu vào trong cái mai a, chỉ cần sư phụ
nhớ ra thì coi như cô đã xong nhiệm vụ. Mọi thứ sẽ trở về như cũ sớm
thôi. Dạ Nguyệt gật gật đầu tự nhủ.
Sau khi tắm xong, hai người cùng nhau ăn cơm.
"Rất ngon a" Dạ Nguyệt cảm thán, sư phụ quả thật không phải người a, chuyện gì cũng làm được.
Gần đây ai về nhà trước thì người đó sẽ lãnh nhiệm vụ nấu ăn, nhưng đa số
Lăng Chi Hiên đều về trước Dạ Nguyệt còn nấu toàn mấy món ngon. Cho nên
Dạ Nguyệt lúc nào cũng có lộc ăn, ăn đến no căng bụng.
"Ngon thì
ăn nhiều vào" Lăng Chi Hiên gắp thức ăn để vào trong chén Dạ Nguyệt.
"Sau khi ăn xong chúng ta sẽ tập luyện tiếp" dạo này để có thể tăng
cường sức khoẻ của cô gái nhỏ, anh đã bỏ công ra lên một thực đơn thích
hợp với luyện tập, giúp cơ thể cô gái nhỏ nhà anh phát triển khoẻ mạnh
và cân đối.
(Tác giả: trước khi ăn, con sói sẽ vỗ béo con mồi rồi mới nuốt sạch vào bụng hưởng thụ thành quả khà khà khà :v )
"Anh cũng ăn nhiều vào" Dạ Nguyệt cũng gắp thức ăn để vào chén Lăng Chi
Hiên, nhưng nhất thời như nhớ ra gì đó cô định gắp ngược trở lại chén
mình.
"Không phải cho tôi sao? Sao lại gắp về?" Lăng Chi Hiên
chặn đũa Dạ Nguyệt lại, lấy thức ăn nhanh chóng bỏ vào trong miệng. Nước miếng của cô gái nhỏ không phải anh chưa từng ăn qua.
(Tác giả: anh im đi, bẩn chết đi được :v )
Theo phép lịch sự thông thường khi gắp thức ăn cho người khác, người ta sẽ
đổi đầu đũa gắp, tránh không dùng đầu đũa mà mình đã sử dụng qua. Dạ
Nguyệt cho tới lúc gắp xong mới nhớ ra nên mới có một màn gắp đi gắp lại này. Thói quen thật là đáng sợ, ở nhà ăn cơm chung với ba mẹ Dạ Nguyệt
không cần phải nghĩ tới mấy chuyện này a.
Sau khi ăn cơm xong, Dạ Nguyệt lãnh nhiệm vụ rửa bát. Xong hết mọi việc, hai người thay đồ khác, chuẩn bị bắt đầu tập luyện.
"Àhhh" Dạ Nguyệt sực nhớ ra lời mời lúc chiều. "Tối mai người của chung cư tổ
chức một buổi BBQ sân thượng, chị Linh Nhi mới mời. Anh có muốn đi
không?"
"Em muốn đi không?" Lăng Chi Hiên đang đứng chờ cô gái nhỏ thay đồ trong phòng nói.
"Uhm thịt nướng rất ngon a" Dạ Nguyệt chẹp chẹp miệng.
Bên ngoài Lăng Chi Hiên bật cười, được rồi anh thừa nhận càng lúc anh càng
không thể rời mắt khỏi cô gái nhỏ nhà anh. Bởi vì bất cứ lúc nào anh
cũng có thể bị chọc cười một cách dễ dàng.
"Vậy thì tham gia" Lăng Chi Hiên cưng chiều nói nhưng Dạ Nguyệt ở bên trong nên không nhìn thấy vẻ mặt này.
"Vậy chút nữa em sẽ rủ Vân Nhi với Hoàng Trí luôn" Dạ Nguyệt vui vẻ nói.
Sau đó khi cuộc tập luyện ma quỷ kết thúc, Dạ Nguyệt nằm dài trên sàn nhà mà nghỉ mệt.
"Thật là khủng khiếp" Dạ Nguyệt khó khăn nói. Tập luyện như vậy mà Dạ Nguyệt không tiến bộ thần tốc mới là lạ đó.
Bên cạnh Tuyết Lang cũng nằm dài thè lưỡi, Lăng Chi Hiên cũng huấn luyện
cho Tuyết Lang nhưng dĩ nhiên theo kiểu khác Dạ Nguyệt. Mà bây giờ Tuyết Lang cũng to lớn hơn lúc trước rồi, Dạ Nguyệt hết bế trên tay nổi nữa
rồi.
"Được rồi, em mau đi tắm đi" Lăng Chi Hiên bước ra từ trong nhà tắm.
Dạ Nguyệt gật đầu bước vào nhà tắm. Vừa ngồi vào bồn nước ấm Dạ Nguyệt
liền cảm thấy vô cùng thư giãn. Dạ Nguyệt nhắm mắt lại hưởng thụ. Vốn dĩ sau khi tập xong Dạ Nguyệt muốn đi tắm liền nhưng sư phụ bảo không tốt
nên đành ngồi nghỉ một tiếng mới vô tắm.
Hơn một tiếng sau không
thấy Dạ Nguyệt ra, Lăng Chi Hiên lo lắng đến gọi cửa. Nhưng gọi mãi vẫn
không thấy ai trả lời, Lăng Chi Hiên đạp cửa bước vào, thấy Dạ Nguyệt
ngất trong bồn nước. Lúc đầu Dạ Nguyệt là do ngủ quên nhưng sau đó là vì thời gian tắm quá lâu, nước trong bồn cũng đã lạnh ngắt.
Lăng Chi Hiên vỗ vào má Dạ Nguyệt: “Nguyệt, tỉnh dậy!” vừa vỗ vừa gọi mà vẫn không thấy Dạ Nguyệt tỉnh lại.
Bất lực, không gọi nữa. Lăng Chi Hiên nhanh chóng bế Dạ Nguyệt ra khỏi bồn
tắm, lấy khăn tắm lớn quấn quanh cơ thể Dạ Nguyệt. Rồi anh bế Dạ Nguyệt
ra phòng ngủ, để Dạ Nguyệt nằm lên nệm. Cả cơ thể Dạ Nguyệt bây giờ đã
lạnh như băng rồi. Lăng Chi Hiên thật sự không biết nói gì nữa, cô gái
này thật là bất cẩn khiến anh không thể không lo lắng.
Lăng Chi
Hiên lấy chăn quấn lấy cơ thể lạnh cóng kia rồi anh cũng chui vào trong
chăn ôm lấy cơ thể lạnh cóng của người nào đó, anh muốn ủ ấm cho Dạ
Nguyệt. Lăng Chi Hiên ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của Dạ Nguyệt, còn nắm chặt lấy đôi tay lạnh giá này. Bên dưới thì bàn chân anh nhẹ nhàng chạm vào bàn chân cũng lạnh băng của ai kia. Anh chỉ muốn cơ thể cô gái nhỏ
mau chóng ấm lên mà đã quên một chuyện, đó là anh chưa có mặc quần áo
vào cho cô gái nhỏ.
Khi anh rút khăn tắm đã thấm nước trên cơ thể lúc còn ướt của Dạ Nguyệt, rất nhanh anh đã phát hiện ra mình thật sai
lầm.Da thịt mềm mại trơn mịn của Dạ Nguyệt dán sát vào người anh qua lớp quần áo. Lăng Chi Hiên cảm giác điều khác thường, ảo não cúi đầu xuống
nhìn người đang nằm gọn trong ngực mình, cô gái nhỏ muốn thử kiên nhẫn
của anh đến lúc nào đây hay nói đúng hơn anh muốn thử kiên nhẫn của bản
thân mình tới đâu hay sao?
Bây giờ quả thật anh đang phải kiềm
chế lại dục vọng của bản thân mình. Cơ thể mềm mại cùng với mùi hương
ngòn ngọt của cô gái nhỏ đang quyến rũ anh. Anh rất muốn đứng dậy lấy
quần áo cho cô gái nhỏ nhưng anh lại cảm thấy luyến tiếc giây phút này.
"Nguyệt" Lăng Chi Hiên càng ôm chặt lấy cơ thể đang dần dần ấm lên của cô gái nhỏ. "Em tỉnh lại mau, không thôi tôi sẽ ăn em đó"
Nhưng gọi mãi vẫn không thấy Dạ Nguyệt tỉnh lại. Lăng Chi Hiên thở dài, chống tay lên gối tựa đầu lên rồi nhẹ nhàng ngắm gương mặt trông vô cùng bình yên của Dạ Nguyệt. Tay anh vô tình chạm vào vết sẹo phía sau lưng của
Dạ Nguyệt, anh nhướng người lên nhìn xuống phía sau lưng Dạ Nguyệt. Vết
sẹo này cùng với vết sẹo phía sau lưng anh vừa vặn có thể tạo thành một
chữ X a. Đây cũng chính là vết sẹo mà trong vô thức cô gái nhỏ đã vô
tình chứng minh tình cảm đối với anh. Mặc dù nếu xoá nó đi anh sẽ cảm
thấy vô cùng tiếc nuối nhưng anh cũng không muốn Dạ Nguyệt tự ti vì vết
sẹo này.
Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo nhưng rất nhanh
anh liền biết mình sai lầm lần hai rồi, anh không nên tự mình kích thích bản thân như vậy. Xúc cảm của làn da mềm mại trơn bóng này khiến anh
thật khổ tâm. Lần thứ hai dục vọng trong anh trồi lên mạnh mẽ như thế
này.
Lăng Chi Hiên chuyển qua vuốt vào gò má trắng hồng của Dạ
Nguyệt, anh cúi đầu xuống cắn vào lỗ tai nhỏ nhắn kia. Rồi anh nâng cằm
của Dạ Nguyệt lên, hôn vào đôi môi đang khẽ nhếch của Dạ Nguyệt. Anh
dùng lưỡi tách hàm răng đang khép hờ kia, luồn lưỡi vào bên trong khoan
miệng ấm áp của cô gái nhỏ, cuốn lấy cái lưỡi mềm mại kia, mút thật sâu. Anh hoàn toàn chìm vào trong nụ hôn nóng bỏng này.
Lăng Chi Hiên tham luyến rời đôi môi mềm mại ra, anh hôn xuống cằm Dạ Nguyệt.Rồi bắt
đầu hôn sâu xuống cổ Dạ Nguyệt, chìm đắm mút vào trong da thịt mềm mại
ngọt ngào này. Tay anh vô thức đặt lên nơi non mềm nhô lên của cô gái
nhỏ, nó nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Cảm giác mềm mại tròn đầy đánh
thẳng lên não Lăng Chi Hiên, anh bất giác bừng tỉnh ngồi bật dậy.
Anh đang làm cái gì thế này? Anh choáng váng đứng dậy bước nhanh vào phòng
tắm, dùng nước lạnh xối lên người mình cho tỉnh táo lại cũng để dập tắt
phần dục vọng bên dưới của mình. Anh đúng là cầm thú mà, lại có thể thừa cơ hội cô gái nhỏ nhà anh không có ý thức mà làm loại chuyện như thế
này. Từ trước đến giờ khả năng khống chế bản thân của anh vượt xa người
khác rất nhiều nhưng hôm nay…. anh lại dễ dàng hoàn toàn mất kiểm soát
như vậy, đây quả thật là trải nghiệm lần đầu tiên trong đời anh. Lăng
Chi Hiên ảo não bóp trán,anh muốn cô gái nhỏ thuộc về anh nhưng là do
chính cô ấy tự nguyện chứ không phải như thế này.
Lăng Chi Hiên
thay bộ đồ ngủ khácmới bước ra khỏi nhà tắm. Anh đến tủ quần áo lấy quần áo ngủ mặc vào cho Dạ Nguyệt. Ảo não bóp trán nhìn vẻ mặt vô cùng thanh thản yên bình như đang ngủ của Dạ Nguyệt: "Rốt cuộc em có biết mình vừa trải qua một chuyện rất nguy hiểm hay không? Nếu như còn lần sau thì
tôi không dám chắc có thể dừng lại như hôm nay được nữa" nói xong nhẹ
nhàng hôn lên trán Dạ Nguyệt.
Rồi Lăng Chi Hiên đứng dậy tắt đèn
và trở về nệm của mình. Anh vẫn còn nhớ rất rõ cảm xúc của cơ thể mềm
mại đó, cảm xúc khi anh ôm chặt, chạm vào và hôn vào cơ thể của người
trong lòng mình. Nó làm cho cả trái tim lẫn thể xác anh như được xoa dịu hoàn toàn. Một ngày nào đó khi cả trái tim lẫn cơ thể nhỏ bé của cô gái nhỏ hoàn toàn thuộc về anh thì đó chắc là ngày anh trở thành người đàn
ông hạnh phúc nhất trên thế giới. Nơi anh trở về sẽ luôn là nơi có cô
gái nhỏ ở đó mĩm cười đứng đợi anh. Lăng Chi Hiên nghĩ đến đây bất giác
khoé miệng cong lên. Anh vui vẻ từ từ tiến vào trong giấc ngủ.
Và Lăng Chi Hiên không hề nhận ra, thứ anh vừa nghĩ chính là hạnh phúc
bình dị của một gia đình bình thường, hầu hết người ta sẽ rất ít khi nào nhận ra và trân trọng thứ hạnh phúc bình dị đó. Nhưng đối với Lăng Chi
Hiên đó lại là giấc mơ quý báu trong sâu thẳm bên trong cõi lòng lạnh
giá của anh. Chỉ có một điều anh luôn chắc chắn và biết rõ chính là cả
cuộc đời này anh chỉ cần một mình Dạ Nguyệt là đủ rồi.
Sáng hôm
sau Dạ Nguyệt thức dậy, cô vươn vai ngáp: “Ngủ đã quá a”. Tối hôm qua
vào giữa đêm Dạ Nguyệt đã tỉnh dậy nhưng cô vẫn tiếp tục ngủ thiếp đi vì tập luyện quá mệt a.
“Kì lạ, hôm qua mình ra khỏi phòng tắm lúc
nào ta?” Dạ Nguyệt khó hiểu nghĩ, cô hoàn toàn không có một chút ký ức
nào từ lúc nhắm mắt lại trong bồn tắm.
Dạ Nguyệt đứng dậy vào
phòng tắm rửa mặt thay quần áo đi học, khi nhìn vào gương Dạ Nguyệt nhìn thấy một dấu đỏ bầm trên cổ mình. Dạ Nguyệt sờ sờ vào dấu đỏ, không
thấy ngứa: “Con gì cắn vậy ta?”. Như đã nói mặc dù Dạ Nguyệt cũng có
biết về cái gọi là Kissmark nhưng đáng tiếc cô chưa từng trãi nghiệm
thực tế, với cô cũng không nghĩ lại có chuyện này xảy ra với mình nên Dạ Nguyệt hoàn toàn không nghĩ đó chính là một dấu hôn a.
Dạ Nguyệt ra khỏi phòng tắm thấy Lăng Chi Hiên đang đứng ngoài cửa phòng nhìn vào cô, Dạ Nguyệt toét miệng cười: “Chào buổi sáng!!”
Lăng Chi Hiên
vừa nhìn đã thấy dấu đỏ bầm trên cổ Dạ Nguyệt thật chói mắt, anh ho nhẹ
rồi làm thái độ như vô cùng thản nhiên: “Chào buổi sáng!! Tôi đã chuẩn
bị xong bữa sáng. Chúng ta ăn sáng thôi”
“Vâng” Dạ Nguyệt gật đầu rồi xách balo với áo khoác ra ngoài phòng khách.
“Cô ấy hoàn toàn không phát hiện ra” cả đêm qua Lăng Chi Hiên cứ lo không
biết cô gái nhỏ tỉnh dậy thấy cái dấu đó sẽ nghĩ như thế nào. Nhưng có
vẻ như cô ấy hoàn toàn không biết cái dấu đó là cái gì, có nghĩa là gì.
Lăng Chi Hiên cảm thấy thật mâu thuẫn, anh vừa vui vừa khó chịu là thế
nào đây!?
“Em nên cài nút áo trên cùng, dạo này trời nóng dễ bị
côn trùng chui vào người cắn” Lăng Chi Hiên quay qua gài lại cúc áo trên cùng cho Dạ Nguyệt, che lại dấu đỏ đó để tránh người khác nhìn thấy,
tiện thể đưa ra lý do để giải thích cho dấu đỏ đó.
“Đúng như em đã nghĩ mà” Dạ Nguyệt gật gật đầu đồng ý.