- Trang chủ
- Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?
- Chương 22
Tác giả: Lãnh Hàn Minh Nguyệt
"Được rồi, chúng ta làm nốt phần này là coi như hoàn thành" một thanh niên trẻ tuổi khuân một thùng lớn để xuống sàn nhà.
"Cuối cùng cũng xong, một tháng nay làm việc trên con tàu này cứ khiến tớ rợn người thế nào ấy" một thanh niên khác đứng thở dài rồi ngó tới ngó lui
xung quanh căn phòng, dựa vào hoàn cảnh xung quanh chúng ta có thể dễ
dàng thấy được đây là cănphòng dùng để chứa đồ trên một con tàu lớn.
"Ý cậu là sao?" người thanh niên thứ nhất vuốt mồ hôi rồi ngước đầu lên hỏi. "Sao lại rợn người?"
"Tớ từng nghe một vị làm trước chúng ta nói trên này có ma đó" người thanh niên thứ hai nhẹ giọng nói, vẻ mặt sợ sệt.
"Cậu lại đi tin ba cái chuyện này àh?" người thanh niên thứ nhất lắc đầu
nói, từ trước đến giờ anh ta chưa từng gặp qua cái thể loại đó.
"Cậu đừng vội không tin, lúc đầu tớ cũng không tin. Nhưng không chỉ có một
mình anh ta nói, mà tất cả những người đã từng bước lên con tàu này đều
nói như vậy. Nhất là những người trực đêm như chúng ta" người thanh niên thứ hai vội vàng khẳng định.
"Vậy họ đã thấy những gì?" người thanh niên thứ nhất tò mò hỏi.
"Họ thấy một cái bóng đen lơ lửng lướt đi khắp mọi nơi trên con tàu...."
người thanh niên thứ hai ra vẻ bí bí ẩn ẩn, đôi mắt liếc tới liếc lui
quanh căn phòng ra vẻ đề phòng nói.
"Có phải là cái đó không?"
người thanh niên thứ nhất nghi ngờ chỉ vào một vật gì đó đen xì có kích
thước bằng với một con người đang lướt đi qua lại trên hành lang ngay
chỗ cửa phía ngoài căn phòng.
Người thanh niên thứ hai run run quay đầu lại thì tái xanh cả mặt mày: "Có... có lẽ..."
Người thanh niên thứ nhất vọt nhanh ra ngoài cửa hét lên: "Ai đó?" nhưng anh
ta đứng sững lại trên hành lang vì hoàn toàn không có ai bên ngoài.
"Có... có ma...." người thanh niên thứ hai hoảng sợ thét lên trong đên tối tĩnh mịch của con tàu.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới oOo
Công viên Sakura được xây dựng chỉ mới năm năm trở lại đây cùng với sự phát
triển vượt bậc của thành phố này, nó đã trở thành một nơi dã ngoại ngắm
hoa khá nổi tiếng, nhất là vào mùa hoa nở, cả trong lẫn ngoài nước.
Trước đây khi còn là mảnh đất hoang sơ, ở đây chỉ có duy nhất một cây
hoa anh đào không biết là ai đã trồng. Nhưng cho đến ngày nay nó vẫn còn được giữ lại và trở thành cây nhiều năm tuổi nhất cùng lớn nhất ở đây.
Nó nằm ở gần cuối công viên nhưng từ đầu công viên chúng ta vẫn có thể
thấy nó. Và tất nhiên nó cũng được lưu truyền trong một câu chuyện nào
đó.
"Câu chuyện về nó?" Lý Vân Nhi nhíu mày.
"Đúng vậy" Dương Hoàng Trí cho xe tiến vào bãi đổ xe của công viên. Bãi đổ xe dường như đã chật cứng toàn xe với xe rồi.
"Cái cây kia phải không? Nó cao thật đó a" Dạ Nguyệt và Tuyết Lang ló đầu ra từ cửa kính xe. Mặc dù bãi đổ xe đông nghẹt người và có một bức tường
lớn chắn đi phần quang cảnh bên trong nhưng vẫn có thể nhìn thấy được
ngọn của cây anh đào đó.
Lăng Chi Hiên với tay kéo cô gái nhỏ vào trong xe, đưa đầu ra ngoài xe rất nguy hiểm.
"Chính xác" Dương Hoàng Trí dừng xe lại. Mọi người lần lượt di chuyển xuống xe.
Sau đó cả đám mua vé và hướng đến cánh cổng tròn lớn phía bên phải bãi đổ
xe. Vừa bước vào cổng, mọi người như đang được đứng trong một bức tranh
thuỷ mặc đẹp đến quên cả thực tại. Một rừng hoa anh đào trải dài vô tận, khó có thể thấy được đâu là điểm kết thúc của nó. Mọi nơi, mọi chỗ ở
đây đều là hàng cây hoa anh đào đủ màu sắc, rực rỡ khoe mình dưới ánh
mặt trời loá mắt. Những cánh hoa nhảy múa lơ lửng trong gió cùng với
hương hoa thơm ngát say lòng người. Nếu không có sự hiện diện của con
người ở đây thì nơi này có thể được ví như chốn bồng lai tiên cảnh.
Nhưng nổi bật nhất chính là cây hoa anh đào vươn mình vượt trội so với
các cây hoa anh đào khác. Nó có thể được ví như một vị thủ lĩnh đứng đầu một đội quân, là một tâm điểm thu hút sự chú ý của người khác ngay từ
cái nhìn đầu tiên.
"Woàaaaaa" Dạ Nguyệt và Lý Vân Nhi mở to mắt
trầm trồ. Mặc dù công viên này xây dựng đã năm năm nhưng nó chỉ mới được mở cửa hai năm trở lại đây và cả hai vẫn chưa được đi tham quan một lần nào.
Trên con đường chính của công viên là những xe bán thức ăn
đậm chất Nhật bản, vì công viên này được hợp tác xây dựng bởi một vị
thương nhân người Nhật. Ông ta muốn giới thiệu văn hoá của nước mình với bạn bè quốc tế nên đã hợp tác với chính phủ Trung Quốc xây dựng nên
công viên này.
Còn dọc hai bên chính là rừng cây hoa anh đào, mọi người đã trải thảm dưới gốc cây vui vẻ bắt đầu một buổi dã ngoại gia đình.
Dạ Nguyệt hưng phấn trong lòng, đây chính là cảnh cô muốn thấy từ lâu. Chỉ tiếc cho đến bây giờ mới có dịp đi thôi a.
"Đông người quá, chúng ta ngồi ở đâu bây giờ?" Lý Vân Nhi nhíu mày nhìn quanh, chỗ nào cũng toàn là người.
"Chúng ta cứ đi vào trong nữa rồi hả quyết định ngồi ở đâu" Dạ Nguyệt háo hức nói.
Thế là mọi người cùng nhau đi sâu vào bên trong nữa, nhưng càng đi sâu vào
thì càng ngày càng dần ít người, cách hai ba cây mới có một gia đình
ngồi thưởng hoa. Nhưng trái với điều này, phong cảnh bên trong càng ngày càng mê đắm hơn nữa. Không khí thật trong lành mát mẻ, dường như tách
biệt so với sự ồn ào khói bụi của thành phố, cứ như chúng ta đang bước
vào một nơi không thuộc về thế giới hiện tại này. Dạ Nguyệt và Lý Vân
Nhi vừa đi vừa đưa tay đón lấy những cánh hoa mềm mại, cảm nhận hơi thở
của tự nhiên qua những làn gió mát lành.
Đi được một đoạn nữa đến khu đất trống, cả bốn người đứng ngẩn ra ngắm nhìn cây anh đào cao lớn
nhất kia. Xung quanh nó là một hàng anh đào được trồng theo kiểu hình
tròn bao quanh, có một khoảng đất trống hình tròn và nó được ngự trị ở
tại trung tâm chính giữa khu đất. Tán cây dày rộng vươn mình đến tận
trời xanh, đón lấy ánh nắng ấm áp xuyên qua từng kẽ lá. Dưới đất trên
bãi cỏ xanh trải đầy những cánh hoa và những chiếc lá xinh đẹp. Cảnh vật cứ như trong một câu chuyện thần thoại cổ tích đang hiện hữuở hiện
thực.
“Nơi này đẹp quá” Dạ Nguyệt không khỏi cảm thán.
“Uhm, vậy chúng ta ở đây thưởng hoa luôn đi” Lý Vân Nhi gật gật đầu rồi đưa ra ý kiến.
Cả bọn đồng ý rồi bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cần thiết. Sau khi đã chuẩn bị
xong thì bữa tiệc dã ngoại cũng được bắt đầu. Dạ Nguyệt vui vẻ đút cho
Tuyết Lang ăn, còn Lăng Chi Hiên thì gắp thức ăn vào chén cho cô gái
nhỏ. Dương Hoàng Trí và Lý Vân Nhi vừa ăn vừa nhìn ngắm xung quanh.
“Tại sao một nơi đẹp như vậy lại không có người đến thưởng thức?” Lý Vân Nhi khó hiểu, cô quan sát nãy giờ cũng chỉ thấy thấp thoáng vài gia đình ở
bên rừng hoa bên kia thôi. “Đáng lẽ chỗ này phải là nơi đông người nhất
mới phải”
“Cậu có nhớ mình đã nói gì ở bãi xe không? Cây anh đào
này có một câu chuyện xưa liên quan đến linh hồn người đã khuất” Dương
Hoàng Trí vẻ mặt đầy bí ẩn nói. Như để phụ họa cho Dương Hoàng Trí, gió
bắt đầu thổi mạnh lên khiến cho những tán cây đung đưa xào xạc.
“Ha… hả?” Dạ Nguyệt và Lý Vân Nhi tái mặt quay qua, cả hai cảm thấy bắt đầu
lạnh tóc gáy mặc dù Dương Hoàng Trí chưa có kể câu chuyện.
“Là
như thế này” Dương Hoàng Trí làm bộ ho nhẹ rồi bắt đầu kể: “Tương truyền rằng có linh hồn của một cô gái ở đây. Gia đình của cô gái này rất giàu có, dĩ nhiên là muốn cô gái phải kết hôn cùng với một người môn đăng hộ đối. Nhưng cũng giống như bao câu chuyện tình yêu khác, cô gái này đem
lòng yêu một chàng trai nghèo không có tiền tài, địa vị hay danh vọng
nào. Vì bị gia đình ép hôn mà hai người quyết định bỏ trốn cùng nhau,
hẹn gặp nhau ở dưới gốc anh đào này”
“Nhưng sau đó cả hai người
không đến được với nhau rồi cùng nhau tự tử ở đây có phải hay không?” Lý Vân Nhi đầu đầy vạch đen nói. “Cái này không phải là chuyện bịa đấy
chứ?” đáng ngờ lắm đây a.
“Mình chưa có kể xong mà” Dương Hoàng
Trí ảo não bóp trán, cô gái nhà anh thật là lanh mồm lanh miệng nha.
“Chính xác là người yêu của cô gái đã không đến, cô gái đứng đây đợi mãi đợi mãi cuối cùng vì đau lòng mà tự sát ngay dưới gốc cây này. Linh hồn đau khổ hận thù đã không thể siêu thoát nên chỉ có thể trú ngụ tại thân cây. Lâu lâu lại vô tình xuất hiện để cho người ta thấy. Đã có nhiều
người truyền miệng lại với nhau là thấy ma ở đây nên từ đó không ai dám
đến gần cây này, nhất là vào buổi tối”
“Cũng như nhau thôi” Lý
Vân Nhi không tin nói, chuyện xưa như thế này chẳng phải đã nghe nhiều
rồi hay sao? Nếu là mọi người thì mọi người có tin câu chuyện đại trà
như thế này không?
Dạ Nguyệt thì nửa tin nửa ngờ, dù sao có những chuyện cho dù là trùng hợp là giống nhau thì cũng chưa chắc là nó không có xảy ra. Nói tới những chuyện liên quan đến linh hồn người đã khuất
thì cho dù có là sự thật hay không thì tốt nhất là chúng ta cũng nên tin phần nào và tránh nó đi càng xa càng tốt.
"Chúng ta có nên đổi chỗ không?" Dạ Nguyệt nhìn ngó xung quanh, tự nhiên nghe xong câu chuyện cô cứ cảm thấy lành lạnh.
"Yên tâm, có tôi rồi" Lăng Chi Hiên nói nhỏ vào tai Dạ Nguyệt, anh còn vòng tay ôm lấy eo của Dạ Nguyệt.
"Theo anh thì câu chuyện này có phải thật không?" Dạ Nguyệt hỏi, có phải do
cô quá nhạy cảm với vấn đề này nên mới có cảm giác này không?
"Àh há" bên này Lý Vân Nhi phát hiện ra điều khác lạ, hí hửng reo lên, so
với câu chuyện của Hoàng Trí thì cô thấy câu chuyện trước mắt này thú vị hơn nhiều nha.
"Sao vậy?" Dương Hoàng Trí khó hiểu nhìn ai đó đang rất vui vẻ, anh vừa kể chuyện kinh dị chứ đâu có kể chuyện hài đâu a.
"Đồ ngốc, nhìn bên kia kìa, thấy gì không?" Lý Vân Nhi hất hất đầu về phía Dạ Nguyệt.
"Thấy gì?" trong mắt của Dương Hoàng Trí thì hành động của Lăng Chi Hiên chỉ giống như giúp Dạ Nguyệt yên tâm lại thôi.
"Cậu thật sự không nhận ra?" Lý Vân Nhi nhìn Dương Hoàng Trí dưới ánh mắt
không có tiền đồ. "Hai người đó có lẽ là đang quen nhau đó ngốc à"
"Có hả?" Dương Hoàng Trí nghe xong mới quan sát kĩ hai người đang thì thầm
bên kia, giờ anh mới thấy cả hai khác với thường ngày. Bình thường hai
người đó nhìn cũng đã biết là lưỡng tình tương duyệt rồi nhưng vẫn không giống bây giờ. Lúc trước anh cảm thấy Dạ Nguyệt như đang cố tạo khoảng
cách với người kia, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không có nữa. "Có lẽ
đúng như cậu nói" giờ thì Dương Hoàng Trí cũng gật đầu phụ họa.
"Chứ còn gì nữa, mình đã nói là chỉ có đúng thôi" Lý Vân Nhi cười hí hửng,
cuối cùng chị ấy cũng đã biết nắm bắt hạnh phúc của mình, cứ làm cô lo
mãi haizzz....
(Tác giả: cái này đúng với câu ai cũng nhìn ra chỉ có người trong cuộc cứ mờ mịt thôi haha :v )
"Phải phải, cậu lúc nào cũng đúng" Dương Hoàng Trí mĩm cười cưng chiều nói, bà xã tương lai của anh là nhất rồi.
Bỗng nhiên Tuyết Lang đứng bật dậy hướng lên phía trên cây mà gầm gừ nhe
nhanh múa vuốt trông rất dữ tợn. Cùng lúc đó trên những tán cây bắt đầu
rung lên dữ dội.
Cả bốn người đều kinh ngạc đứng dậy nhìn lên
phía trên. Lăng Chi Hiên kéo Dạ Nguyệt ra phía sau mình. Dương Hoàng Trí cũng di chuyển ra phía trước che chắn cho Lý Vân Nhi. Đang lúc mọi
người tập trung nhìn thì một cơn gió mạnh từ phía trên cây ập xuống làm
Tuyết Lang văng mạnh về phía Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt. Lăng Chi Hiên
đẩy Dạ Nguyệt sang bên cạnh còn anh hứng hết cú đập của Tuyết Lang vào
mình, cả hai văng mạnh ra phía sau.
Cơn gió mạnh đó lại tiếp tục
đánh bật về phía Dương Hoàng Trí và Lý Vân Nhi khiến cho cả hai cũng ngã mạnh xuống đất. Nhưng bất ngờ là khi nó tạt qua Hoàng Trí và Vân Nhi
xong thì nó cũng đột nhiên dừng lại và tan đi, không khí lại trở lại như lúc ban đầu giống như chưa từng có cơn gió mạnh nào xuất hiện. Những
cánh hoa và chiếc lá ở dưới đất bị thổi tung bay đầy trời cũng từ từ rơi trở lại mặt đất.
“Mọi người không sao chứ?” Dạ Nguyệt lòm còm
ngồi dậy, thấy Tuyết Lang đang ngã đè lên Lăng Chi Hiên ở phía bên cạnh
mình. Còn bên kia là Dương Hoàng Trí và Lý Vân Nhi cũng đang nằm trên
đất.
"Không sao" Lăng Chi Hiên cũng ngồi dậy, quay qua nhìn từ
trên xuống dưới Dạ Nguyệt thấy Dạ Nguyệt không có vết thương hay vấn đề
gì thì anh mới yên tâm. Tuyết Lang cũng nhảy khỏi khỏi người Lăng Chi
Hiên, ngoan ngoãn yên lặng phe phẩy đuôi nằm xuống bên cạnh.
“Không sao a” Dương Hoàng Trí phủi phủi quần áo ngồi dậy, quay qua bên cạnh hỏi. “Hoàng Trí, cậu sao rồi?”
“Mình không sao” Lý Vân Nhi một tay ôm đầu một tay chống xuống đất ngồi dậy.
Nhưng rất nhanh tất cả mọi người đều phát hiện ra chuyện bất bình thường.
"Vân Nhi?" Dạ Nguyệt nghi ngờ quay qua nhìn Lý Vân Nhi.
"Vâng" nhưng người trả lời lại là Dương Hoàng Trí.
"Tại sao mình lại đang ngồi ở trước mặt mình thế này?" Lý Vân Nhi mắt mở to đầy kinh ngạc hỏi.
"Ahhh! Hèn chi cứ cảm thấy kì lạ thế nào ấy" Dương Hoàng Trí hét lên đầy khiếp sợ nhìn hình ảnh của mình đang ngồi ở trước mặt mình.
"Ai là Vân Nhi?" Dạ Nguyệt hỏi xác định.
"Em" Dương Hoàng Trí vẫn còn bàng hoàng nhìn "mình" bên cạnh.
"Hoàng Trí?" Dạ Nguyệt quay qua Lý Vân Nhi.
Lý Vân Nhi gật đầu, ảo não bóp trán.
"Đừng có nói với chị là... là hai đứa vừa hoán đổi linh hồn đấy nhá?" Dạ Nguyệt lại mắt chữ a mồm chữ o nói.
Lăng Chi Hiên cũng ngạc nhiên nhìn hai người đó, chuyện phản khoa học thế này mà cũng có thể xảy ra ở hiện thực?
"Đúng là cả hai đã vô tình hoán đổi linh hồn cho nhau" đang lúc dầu sôi lửa
bỏng thì một giọng nói vang lên từ phía cơ thể của Dương Hoàng Trí.
Ba người quay qua nhìn Dương Hoàng Trí. Lý Vân Nhi trong cơ thể Dương Hoàng Trí trố mắt nhìn lại.
"Không phải mình" Lý Vân Nhi lắc đầu.
Để cho tiện phân biệt, từ giờ tác giả sẽ nói tên người đang nói chuyện,
các bạn cứ nghĩ là Lý Vân Nhi nói nhưng lời nói xuất phát từ cơ thể
Dương Hoàng Trí. Và bên Dương Hoàng Trí cũng vậy.
Mọi người nghi
ngờ trở lại vấn đề lúc nãy, nghĩ chắc là nghe lầm chăng? Nhưng lúc này
Tuyết Lang lại đứng lên nhe nanh múa vuốt mà gầm gú inh ỏi. Lăng Chi
Hiên lập tức lấy tay đè Tuyết Lang lại cho nó nằm xuống, mặc dù vậy
Tuyết Lang vẫn còn gầm gừ trong miệng nhìn về phía Lý Vân Nhi, ánh mắt
sáng quắc trông thật kinh người.
"Đúng là không phải con bé" giọng nói lại vang lên ngay chỗ Lý Vân Nhi, còn bổ sung thêm một câu: “Con cún này hung dữ thật đấy”
Mọi người lại quay qua nhìn Lý Vân Nhi, Lý Vân Nhi cũng mở to mắt nhìn lại.
"Thật sự không phải mình" cô nàng lắc đầu ngoầy ngoậy, động tác này lại xuất
phát từ hình ảnh Dương Hoàng Trí làm Dạ Nguyệt muốn bật cười, trông vô
cùng buồn cười a. Được rồi, bây giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện
này a =.=!!
"Vậy thì ai?" Dương Hoàng Trí nghi ngờ hỏi.
"Là tôi chứ là ai" giọng nói lại phát ra từ phía Lý Vân Nhi.
"Ông là ai vậy?" Lý Vân Nhi tức giận dậm chân, giọng nói rõ ràng là của đàn
ông, không thể nào là cô được a. Nhưng cô nàng lại quên giờ mình đang
trong cơ thể Dương Hoàng Trí.
"Được rồi nha đầu, không cần phải
giận dữ thế" gió lại nổi lên và một luồng sáng xuất hiện trong không
trung từ từ hiện ra hình hài của một người đàn ông trung niên bên dưới
gốc cây đào, nhưng cơ thể ông ta trong suốt rất khó thấy. "Ta là linh
hồn hiện thân của cây đào này, là thần cây đã cai trị ở đây từ ngàn xưa
ha ha ha"
"Xạo sự" mọi người đồng loạt nói, vẻ mặt -_-!!!
Người đàn ông trung niên tự kỉ ngồi vẽ vòng xoắn dưới góc cây, vẻ mặt hết sức đau lòng a.
"Được rồi, chú là con ma mà người ta hay nhắc đến có phải hay không?" Lý Vân Nhi hỏi ra nghi ngờ của mọi người.
"Uầy bị phát hiện" ông chú lè lưỡi thất vọng. "Mấy đứa không sợ ta sao?"
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
"Tại sao? Ta là ma mà?" ông chú càng ngày càng đau khổ, làm ma mấy chục năm
hù dọa người khác, lần đầu tiên cảm giác thất bại như thế này.
"Thứ nhất bây giờ là trời sáng, thứ hai vì chú trông không có đáng sợ như người ta đã miêu tả về ma" Lý Vân Nhi tỉnh bơ trả lời.
"Thế này thì sao?" ông chú đột nhiên biến mất sau đó thè lưỡi trợn mắt xuất
hiện gần sát mặt Lý Vân Nhi làm Lý Vân Nhi hét lên oai oái. Dương Hoàng
Trí kéo Lý Vân Nhi ra phía sau mình.
"Ha ha ha ha thấy chưa thấy chưa" ông chú cười ha hả cảm giác thật thành công, thật vô cùng sung sướng.
"Được rồi, tụi cháu sợ rồi" Dạ Nguyệt quay qua nhìn biểu hiện của con ma nào
đó thì vuốt mồ hôi không còn gì để nói, trong lòng tự hỏi chú này thật
sự là con ma trong lời đồn!?? Lý do Dạ Nguyệt sợ ma chính vì coi quá
nhiều phim kinh dị và cô chưa từng thấy con ma nào giống như con ma
trước mặt này. Chuyện kinh dị gì mà cứ như chuyện hài thế này 囧
Lăng Chi Hiên cũng không còn biết nói gì, bởi vì anh cũng là lần đầu tiên
thấy "ma". Chuyện này thật sự rất khó tin, nhưng muốn không tin cũng
không được vì từ nãy đến giờ anh đang tận mắt chứng kiến cả hai chuyện
phản khoa học đều lần lượt xảy ra ngay trước mắt mình.
"Mà khoan đã, sao chú là ma mà lại xuất hiện vào buổi sáng được thế này?" Lý Vân Nhi nghi ngờ hỏi.
"Chỉ cần ta đứng ở nơi khuất ánh nắng như thế này thì cho dù là buổi gì cũng có thể xuất hiện được" ông chú ra vẻ ta đây méo sợ bất cứ thứ gì, còn
biểu hiện muốn hỏi cái gì thì hỏi hết luôn đi, hỏi làm sao ta đẹp trai
quá càng tốt ha ha.
"Có cách để linh hồn đổi lại cho nhau
không!?" Dương Hoàng Trí bỗng lên tiếng, chuyển đề tài cái rụp, vứt
chuyện con ma này sang một bên cái bịch thật dứt khoát.
"Cách thì có" ông chú vẻ mặt thất vọng, suy nghĩ gì đó rồi nói. "Nhưng ta có một điều kiện"
"Chú cứ nói" Dạ Nguyệt biết trên đời này không có việc gì là cho không hết.
"Ta muốn mượn thể xác của tên nhóc kia" ông chú chỉ chỉ Dương Hoàng Trí.
"Hả?" cả ba người đều mở to mắt kinh ngạc.
"Vốn dĩ ta thích ngoại hình của tên kia hơn vì cậu ta rất giống ta hồi trẻ - là một tuyệt thế mĩ nam, lúc nãy ta cũng đã thử vào cơ thể cậu ta nhưng cậu ta quá mạnh mẽ nên ta không thể vào được" ông chú ra vẻ khổ sở nhìn Lăng Chi Hiên nói. "Nên ta chỉ còn cách vào cơ thể của hai người các
ngươi thôi. Còn nữa nếu không đồng ý cũng không sao, ta cướp cũng được,
chỉ là ta không thích vũ lực nên nếu các ngươi đồng ý thì ta đỡ phải tốn công thôi ha ha ha" ông chú vừa nói vừa chỉ qua Hoàng Trí và Vân Nhi.
Mọi người đều đầu đầy vạch đen, chưa thấy con ma nào nói nhiều như con ma
này. Mà cũng tất nhiên vì đây là lần đầu tiên mọi người thật sự thấy ma
mà.
"Vậy còn tôi thì sao?" Dạ Nguyệt khó hiểu, rõ ràng ông chú chỉ nhắc tới Vân Nhi và Hoàng Trí a.
"Cô cũng không được" ông chú lắc đầu. "Lúc nãy ta cảm nhận trên cơ thể cô có một lá bùa hộ thân"
"Cái này phải không?" Dạ Nguyệt lấy một sợi dây màu vàng cam trong túi áo
khoác. Đây là lúc trước ba cô dẫn cô đến một nơi, có một người được ba
gọi là sư phụ đã cho cô và dặn cô phải luôn mang bên mình, thì ra nó có
tác dụng như thế này.
"Không chỉ là vậy, bên trong cơ thể cô cũng đã được bảo hộ rồi" ông chú tiếp tục nói.
"Bảo hộ?" Dạ Nguyệt thật sự không hề hay biết gì nha.
"Đúng vậy" ông chú gật đầu. "Cô sẽ không bị bất cứ thứ đen tối nào ám hay đeo bám theo"
"Chị sướng nha" Lý Vân Nhi chu mỏ nói.
"Nếu em muốn chị có thể nhờ ba chị dẫn em đi đến nơi đó" Dạ Nguyệt cười cười nói, cô thật không ngờ lại có chuyện này nha.
"Được" Lý Vân Nhi sung sướng cười đến vui vẻ, cô đã quên mình còn đang bị vướng vào một rắc rối a.
"Trở lại vấn đề, ông có thể mượn bên tôi" Dương Hoàng Trí nói, ý anh là nhập vào cơ thể Lý Vân Nhi hiện tại này, vì anh sợ nếu con ma đó nhập vào cơ thể anh rồi có ảnh hưởng đến linh hồn của Vân Nhi thì tính làm sao.
Nhưng mặc khác anh lại không muốn ảnh hưởng đến cơ thểVân Nhi, thật là
khó nghĩ quá.
"Không bao giờ, ta đường đường là một đại nam nhân, cậu bảo ta vào cơ thể của một người con gái hả? Còn ra thể thống gì
nữa" ông chú hất đầu lên ra vẻ nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.
Dạ Nguyệt và Lý Vân Nhi đen mặt, bây giờ đã là thời hiện đại chứ có phải là thời xưa nữa đâu.
"Chú à, thực ra chú ở thời đại nào vậy? Bây giờ là nam nữ bình đẳng rồi a" Lý Vân Nhi bĩu môi nói.
"Thời nào thì cũng vậy thôi nha đầu lóc chóc" ông chú bĩu môi lại, thái độ
giống như mấy bà tám nhiều chuyện xem thường người khác.
Lý Vân Nhi nổi đoá, giơ tay múa chân muốn quánh ma: "Con ma đáng ghét này......"
"Được rồi, được rồi" Dạ Nguyệt thở dài cản Lý Vân Nhi lại.
Ngay lập tức Lăng Chi Hiên kéo Dạ Nguyệt lại, đen mặt nói nhỏ: "Không cho phép em ôm cậu ta"
"Hả?" Dạ Nguyệt quay qua nhìn người nào đó khó hiểu, cậu ta nào? Đó là Vân Nhi mà.
"Cơ thể là của tên kia" Lăng Chi Hiên nhíu mày nói.
Dạ Nguyệt hết biết nói gì, gật gật đầu ra vẻ đã hiểu.
"Được rồi, rốt cuộc có muốn trao đổi điều kiện với ta không?" ông chú thảnh thơi ngồi xuống gốc cây.
"Tôi muốn hỏi, ông nhập vào cơ thể có làm ảnh hưởng đến phần linh hồn bên
trong hay không?" Dương Hoàng Trí vẫn không thể quyết định được, người
và ma khác biệt, lỡ có ảnh hưởng gì tới linh hồn của Vân Nhi thì sao?
Ông chú nhìn nhìn Dương Hoàng Trí: "Xem ra cậu rất quan tâm đến nha đầu đó, thích con bé àh?"
Dương Hoàng Trí đơ người, đang lo lắng chuyện kia tự nhiên lại hỏi vấn đề không liên quan thế này. Đồ con ma nhiều chuyện.
"Được rồi, đùa chút cho vui thôi" ông chú cười ha hả. "Thật ra ta chỉ núp vào cái bóng để có thể di chuyển thôi chứ không có ý định nhập vào cơ thể
như đã nói"
Mọi người lại nhìn nhau đầu đầy dấu chấm hỏi, con ma này cứ thay đổi như chong chóng, có nên tin hay không đây?
"Một cơ thể không thể chứa được hai linh hồn" ông chú làm mặt nghiêm túc
nói. "Nếu tồn tại một linh hồn khác trong cơ thể thì hai linh hồn đó sẽ
triệt tiêu dày vò lẫn nhau và dẫn đến cả hai đều tan biến. Ta còn chưa
có muốn chết đâu nhá"
"Chú chết rồi mà" Dạ Nguyệt phán cái roẹt.
"Con nha đầu lanh chanh này, có im cho người lớn nói chuyện không?" ông chú
lập tức phản công trong nháy mắt, cứ như bà tám đang sẵn sàng chửi lộn
nhau, không thấy đâu là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất gì gì ở đây.
"Rồi rồi" Dạ Nguyệt gật đầu chịu thua, ma mà hổ báo quá a. “Chú nói tiếp đi”
"Hết rồi, mọi chuyện là vậy đó" ông chú nhún vai.
Mọi người muốn té bật ngửa, y như đang coi phim hài a.
"Vậy rốt cuộc chính là núp trong cái bóng chứ không phải nhập vào cơ thể có
phải hay không?" Lý Vân Nhi mất kiên nhẫn hỏi. "Nếu chỉ có vậy thì được
thôi, nhưng ông có thể nói lý do của ông là gì hay không? Chỉ cần không
tổn hại đến người khác thì tôi chấp nhận"
"Ta cũng không đùa các
ngươi nữa" ông chú lại tiếp tục thảnh thơi, bày ra vẻ mặt cao nhân ẩn cư vô cùng tài giỏi. "Các ngươi cũng tiếp tục dã ngoại đi, vừa ngắm hoa
vừa nghe chuyện của ta, thật là quá tuyệt vời rồi có phải hay không?"
Được rồi, con ma này thật sự là rất kì quái, cứ như mấy lão ngoan đồng trong thời cổ đại ý. Thật hết cách! Mọi người bó tay trở về vị trí của mình.
Ông chú bắt đầu nói. Thật ra câu chuyện về linh hồn cô gái là hoàn toàn bịa đặt, chỉ là người đời bày vẽ ra cho nó kịch tính thôi. Mà sự thật câu
chuyện về mảnh đất này là hoàn toàn khác. Trước đây mảnh đất này hiện
diện chính là một cái thôn nhỏ, mọi người ở đây sống một cuộc sống rất
bình thường giản dị. Nhưng vào năm đó, một dịch bệnh bùng phát đã cướp
đi sinh mệnh của tất cả mọi người trong làng. Hầu hết thi thể của mọi
người đã bị thiêu huỷ rồi chôn sâu xuống lòng đất. Ông chú là một trong
số rất ít những người không bị nhiễm bệnh, nhưng ông lại phát hiện ra
đằng sau chuyện này là một chuyện động trời khác và chuyện này đã khiến
ông bị giết người diệt khẩu rồi chôn xuống ngay tại chỗ gốc cây này.
Sau đó không lâu nơi này được quy hoạch và bắt đầu xây dựng nên thành phố
phồn vinh như bây giờ. Mảnh đất này thì được người ta mua lại, lúc đầu
chỉ có một cây anh đào duy nhất này được trồng ngay tại nơi chôn thi thể ông nên ông mới trú trong cây anh đào. Về sau khi xác định dùng để xây
dựng một công viên theo văn hoá Nhật thì nhà nước đã nhanh chóng cho đào tất cả tro cốt đã được chôn dưới đất lên đem vào chùa. Chỉ có duy nhất
tro cốt của ông chú vì không ai biết nên đã không thể cùng đi với những
người khác. Nhưng thật ra ông còn có lý do khác mà chưa thể siêu thoát
được chính vì ông muốn gặp lại con gái mình một lần cuối, năm đó con bé
chỉ mới 10t theo em gái ông đi học ở nơi xa, cũng không hề hay biết gì
về dịch bệnh này. Bây giờ cũng đã 30 năm trôi qua rồi.
"Chuyện này tôi có thể điều tra giúp ông" Dương Hoàng Trí suy nghĩ rồi nói.
"Còn nữa, sau đó xin hãy đào tro cốt của tôi lên và đem vào chùa như vậy tôi mới có thể hoàn toàn siêu thoát được" ông chú trầm ngâm kết thúc câu
chuyện của mình.
Mọi người gật đầu đồng ý, vì lý do của người đàn ông đáng thương này là hoàn toàn không có gì để phải từ chối. Một người cha muốn gặp lại con gái mình trước khi tạm biệt hoàn toàn cõi đời này.
Sau đó mọi người ở chơi tới chiều bàn luận thêm chút chuyện thì rời khỏi
công viên. Ông chú ma đó núp trong cái bóng của cơ thể Dương Hoàng Trí
cũng đi theo mọi người. Còn Dương Hoàng Trí và Lý Vân Nhi cũng tạm thời ở tạm tại căn hộ của Dạ Nguyệt, vì chuyện này không thể để ai khác phát
hiện ra được, nhất là hai bên ba mẹ của hai người. Và như vậy nhất thời
căn hộ của Dạ Nguyệt lại trở nên vô cùng náo nhiệt, cũng chẳng ai hay
biết họ phải đối mặt với những thứ vô cùng kinh hãi sắp tới này, buổi dạ tiệc trên tàu cũng đang dần kề.