- Trang chủ
- Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?
- Chương 40
Tác giả: Lãnh Hàn Minh Nguyệt
(Đôi lời tác giả: Trước khi bắt đầu chương mới mình có vài lời muốn nói với
các bạn đọc giả. Mình xin nhắc lại đây là một câu chuyện ngôn tình phiêu lưu, vì là phiêu lưu nên nhân vật chính sẽ trãi qua những câu chuyện
nhỏ của những thể loại nhỏ trong một thể loại phiêu lưu tổng thể, vì vậy thể loại rất đa dạng và nó thật sự rất phá cách, và từ đầu mình đã luôn viết mạch truyện theo tiêu chí này.
Nếu mạch câu chuyện theo
đúng suy nghĩ của mình thì mình cho là tiếp theo sau sẽ còn những chuyện vượt ra khỏi giới hạn của một bộ ngôn tình theo lẽ thông thường. Một ví dụ điển hình là đang từ hiện đại xuyên không về cổ đại, nhưng không
phải tự nhiên mà mình cho nó như vậy, đỉnh điểm chuyển tiếp giữa hai thế giới chính là cái vực cao chót vót mà nvchính đã rơi xuống đó, bởi vì
bình thường rơi xuống chỉ có chết thôi, và mình xin nói rõ luôn xuyên
không cổ đại cũng chỉ là một câu chuyện trong tổng thể câu chuyện lớn mà thôi. Nên các bạn đọc giả cần cân nhắc trước khi quyết định có nên đọc
hay không, cũng cần cân nhắc có nên đọc tiếp hay không, tránh về sau lúc đọc sẽ lại cảm thấy ức chế hay bị tuột cảm xúc nữa ạ. Còn ai muốn đọc
tiếp thì nên chuẩn bị theo tinh thần “bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy
ra” đi ạ.
Chỉ là đôi dòng tâm sự của mình, lúc đọc cmt bên trang khác mình vừa vui nhưng cũng cảm thấy rất buồn, mình cũng đã suy nghĩ
rất nhiều, mình viết vì mình thực sự muốn viết và đem chính bản thân của mình vào phiêu lưu trong câu chuyện này, nên mình quyết định sẽ nói rõ
với các bạn trước để cho lòng mình có thể thanh tỉnh lại mà viết tiếp
câu chuyện của mình, còn về câu chuyện mình vẫn sẽ tiếp tục viết đến
cuối cùng dù cho nó hay hay là dở. Cám ơn vì đã theo dõi câu chuyện của
mình đến bây giờ!! *cúi đầu* Và mình hy vọng các bạn post bài của mình
sang trang khác giữ nguyên lời này của mình, đừng không post tội nghiệp
mình, các bạn có thể đem nó ra post ngay phần giới thiệu của truyện luôn càng tốt. Mình thật sự cũng không mong muốn các bạn bỏ ra thời gian của mình để đọc nhưng lại không đọc được một tác phẩm có thể làm thoả mãn
bản thân mình, mình cũng dân đọc truyện nên mình cũng hiểu rõ điều này,
một lần nữa cảm ơn các bạn rất nhiều *cúi đầu*)
~~~ Và bây giờ bắt đầu chương 40
Ngự thư phòng.
“Hoàng huynh, huynh nhất định phải làm chủ cho muội” Chiêu Hoàng quận chúa từ
ngoài cửa đi vào, nước mắt rơi như hoa lê trong mưa, vẻ mặt đau lòng đến không muốn sống nữa.
Thần đế mặc long bào đang ngồi trên ngai
vàng xử lý công vụ quan trọng, nghe vậy ngẩn đầu lộ ra khuôn mặt tuấn tú phi phàm, đôi mắt phượng bất đắc dĩ nhìn hoàng muội của mình, chuyện
của muội ấy và tam đệ hắn cũng đã có nghe nhị đệ nói. Dù chỉ mới tiếp
xúc với tam đệ có hai ba tháng nhưng hắn cũng hiểu rõ con người của đệ
ấy, thân là đế vương nhưng hắn thật sự ngưỡng mộ tài hoa và luôn tôn
trọng ý kiến của tam đệ. Cho nên bây giờ hắn cũng cảm thấy rối rắm, nếu
hắn hạ chỉ ban hôn thì hắn tin chắc tam đệ sẽ kháng chỉ, vậy làm sao hắn có thể đưa tam đệ vào con đường chết được đây?
Đang rối rắm thì một tiểu thái giám từ ngoài cửa vội vàng đi vào, cung kính bẩm: “Khởi
bẩm hoàng thượng, sứ giả của Vân La quốc xin cầu kiến”
“Cho
truyền” Thần đế đáy mắt xoẹt qua tia nghi hoặc, nói. Rồi hắn nhìn sang
Chiêu Hoàng quận chúa: “Chuyện này trẫm sẽ suy nghĩ lại rồi cho muội
hay, muội cứ lui xuống trước đi”
Biết hoàng huynh của mình phải
tiếp đón sứ giả của nước khác, Chiêu Hoàng quận chúa chỉ tức giận dậm
chân rồi không cam tâm rời đi.
Thần đế ảo não lắc đầu nhìn hoàng
muội của mình rời đi rồi ngay lập tức trở về thần thái của một vị đế
vương bễ nghễ thiên hạ để tiếp đón sứ giả của Vân La quốc.
***0w0***
Quốc công phủ, thư phòng.
Mạc Chiêu Huân vẻ mặt nghiêm túc ngồi trước thư án, mà ngồi bên trong thư
án là Tịch Khuyết vẻ mặt cũng âm trầm không kém Mạc Chiêu Huân.
“Bọn họ muốn hòa thân?” Tịch Khuyết nhíu mày.
Mạc Chiêu Huân gật đầu: “Đối tượng sang đây hòa thân chính là tam hoàng tử Vân Chính và thập công chúa Vân Đoan. Vấn đề là….”
Tịch Khuyết nghe Mạc Chiêu Huân không nói hết câu, hắn đưa đôi mắt trầm ngâm nhìn Mạc Chiêu Huân, hắn có một dự cảm chẳng lành.
“Thập công chúa đã nghe qua về cuộc chiến tranh biên giới, lại ngưỡng mộ tài
hoa của đệ nên muốn cùng đệ kết duyên phu thê…..” càng nói Mạc Chiêu
Huân giọng càng nhỏ dần, ánh mắt như có như không liếc nhìn tam đệ,
trong lòng đang oán hận hoàng huynh của mình, lại đẩy cho hắn một chuyện nguy hiểm như thế này, thật là chê hắn sống lâu hay sao vậy a….
Nghe đến đây khí lạnh càng tản ra quanh thân Tịch Khuyết, hắn đứng dậy lạnh
giọng nói: “Không chấp nhận, bảo nàng ta chọn người khác đi” rồi phẩy
tay áo đi ra khỏi thư phòng, bỏ lại Mạc Chiêu Huân vẻ mặt đau khổ ngồi
trong thư phòng.
Mạc Chiêu Huân lắc đầu, vẻ mặt chuyển qua “biết ngay đệ ấy sẽ nói vậy mà”, rồi hắn đứng dậy nhắm mắt bám theo tam đệ của mình.
“Nàng ta là công chúa Vân La quốc, dù trước mắt Vân La quốc không có đe dọa
với ta nhưng thời gian gần đây họ đang phát triển mạnh dần về giao
thương lẫn quân sự, cho nên chúng ta cũng phải cho họ một câu trả lời
xác đáng” Mạc Chiêu Huân kiên nhẫn giải thích.
Làm sao mà Tịch
Khuyết không hiểu, chỉ là cho dù hiểu thì hắn cũng không bao giờ làm
theo, Tịch Khuyết hừ lạnh trong lòng, đi càng nhanh.
“Trừ khi đệ có hôn ước thì chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn” Mạc Chiêu Huân cũng cố gắng bám theo Tịch Khuyết đến cùng.
Tịch Khuyết nghe đến đây thì hắn lập tức dừng lại, ánh mắt sâu xa quay qua nhìn Mạc Chiêu Huân.
“Ta còn chưa có nói hết, bởi vì tam hoàng tử tỏ ý muốn cầu thân Chiêu
Hoàng, nên hoàng huynh muốn đệ và Chiêu Hoàng đính ước với nhau để tránh cho hoàng huynh mất đi hai người mà huynh ấy yêu quý” Mạc Chiêu Huân cố gắng trưng ra cái bản mặt vô tội, đệ nên biết đây là ý của hoàng huynh
chứ không phải của ta nha, âm thầm đổ toàn bộ tội lỗi cho vị hoàng đế
tội nghiệp nào đó.
Lại tức giận phẩy tay áo rời đi, không thèm cho nhị ca hắn một chút mặt mũi.
Cho nên trên hành lang của phủ quốc công đang có một cảnh tượng vô cùng thú vị, Chiến vương Mạc Chiêu Huân đang nở nụ cười tươi như hoa bám theo
Tịch quốc công, quyết không buông tha hắn. Còn Tịch quốc công thì lạnh
lẽo cứ phẩy tay áo tức giận tránh xa Chiến vương đến cùng, nhìn cũng
không muốn nhìn hắn một cái.
Nhưng cảnh tượng này đối với những
gia nhân trong phủ vốn không phải xa lạ gì mà nó thường xảy ra như cơm
bữa, ban đầu bọn họ có ngỡ ngàng nhưng dần dần rồi cũng thành quen,
không để ý nữa.
***0w0***
Dạ Nguyệt đã ở lì trong phòng
mình ba ngày nay, nàng cũng không buồn rời khỏi phòng, giống như trở về
làm trạch nữ ở thế giới kia vậy.
Cho đến ngày hôm nay, Hách Liên Tử Y nhìn thấy phần thức ăn hôm qua mà nàng đã để trước cửa cho Dạ
Nguyệt, nên nhịn không được nhờ thị vệ ở gần đó đẩy cửa vào phòng Dạ
Nguyệt, lại thấy Dạ Nguyệt đang nằm trên giường, ánh mắt nhắm lại yên
tĩnh như đang ngủ, trên bàn là toàn bộ thức ăn mà nàng đã để trước cửa
phòng muội ấy hai ngày trước nữa.
“Nguyệt nhi…” Hách Liên Tử Y
nhỏ giọng gọi nhưng vẫn không thấy ai trả lời, nàng đến gần thì thấy
khuôn mặt Dạ Nguyệt tái nhợt, đôi môi tái nhợt không có chút máu. Hách
Liên Tử Y cả kinh chạy đến gần bắt mạch, mạch rất yếu, hơi thở cũng rất
yếu.
“Nguyệt nhi, tỉnh dậy!!” Hách Liên Tử Y vỗ vỗ vào gò má vốn trắng hồng giờ đã chuyển sang trắng xanh gầy gò nhợt nhạt.
Vẫn không có động tĩnh gì, nàng nhanh chóng ấn vào huyệt nhân trung của Dạ
Nguyệt, lúc bấy giờ Dạ Nguyệt mới nhúc nhích cơ thể gầy gò của mình, từ
từ mở đôi mắt tịch mịch ra nhìn Hách Liên Tử Y.
“Muội muốn ngủ”
Dạ Nguyệt thều thào nói, mấy ngày nay nàng chỉ muốn vùi đầu vào giấc
mộng của mình, để nàng có thể nhìn thấy những chuyện trước đây của nàng
và sư phụ… Nước mắt lại rơi xuống, trong suốt như những giọt pha lê.
Hách Liên Tử Y đau lòng nhìn Dạ Nguyệt, hóa ra muội ấy vẫn luôn mang thức ăn mà nàng để ngoài cửa vào phòng nhưng lại không hề động đến chút nào,
mang vào để nàng không phải lo lắng cho muội ấy mà thôi. Cho đến hôm qua vì không còn sức lực đứng dậy nên phần ăn vẫn còn nguyên vẹn trước cửa, nhờ vậy mà nàng mới biết chuyện không thể tin được này.
“Muội,
cái đồ ngốc này…” Hách Liên Tử Y tức giận nhưng cũng cực kỳ đau lòng
nhìn muội muội ngốc của mình, nước mắt nàng cũng rơi xuống. “Nếu muội
chết thì người tỷ tỷ như ta phải làm sao đây? Ta chỉ còn có sư phụ và
muội là người thân duy nhất thôi”
“Nhưng muội không cảm thấy đói, muội đơn giản chỉ là muốn ngủ, không có ý định tự sát đâu...” Dạ Nguyệt ánh mắt mờ sương nhìn Hách Liên Tử Y, thẫn thờ nói. Trong giấc mộng,
người đó nhìn nàng, tràn đầy thâm tình, dịu dàng ôm lấy nàng, vỗ về nàng trong vòng tay ấm áp quen thuộc. Đôi mắt đó, đôi môi đó, vòng tay đó,
vòng ngực đó, tất cả đều khắc sâu vào trong tận đáy lòng nàng, nàng
không thể quên được cũng không muốn quên. Nàng đơn giản chỉ muốn ngủ
thật nhiều, thật nhiều để có thể gặp lại người đó trong giấc mộng của
riêng nàng.
Hách Liên Tử Y không biết phải nói gì nữa, nàng biết
bây giờ có nói gì cũng vô dụng, trước đây nàng cũng đã phải trải qua
khoảng thời gian đau khổ đến thấu triệt tâm can như thế này nên nàng
biết chuyện này tự muội ấy phải vượt qua thôi. Hách Liên Tử Y yên lặng
đứng dậy, quay người đi xuống phòng bếp để nấu ít cháo loãng cho Dạ
Nguyệt, không ăn ba ngày thì muội ấy chỉ có thể ăn cháo loãng để tránh
tổn hại đến bao tử.
Dạ Nguyệt lại yên lặng nhắm mắt lại, nàng
muốn ngủ tiếp. Nàng không muốn thanh tỉnh nữa, nàng chỉ muốn ngủ mãi ngủ mãi, mãi mãi chìm trong giấc mộng ấm áp cùng với sư phụ của nàng.
Không bao lâu sau, cửa phòng lại bật mở, Tịch Khuyết ánh mắt thâm trầm, mang
theo hơi thở âm hàn bước vào phòng. Vì ba ngày trước hắn nói sẽ suy nghĩ nên buổi tối cũng không có đến phòng nàng như buổi tối hôm đó, ai biết
nàng lại tự nhốt mình trong phòng như vậy.
Nhìn thấy nữ tử gầy gò hốc hác đang nhắm mắt nằm trên giường, trong lòng hắn lại cảm thấy vô
cùng tức giận, trái tim giống như đang bị ai đó bóp chặt, nữ nhân ngu
ngốc này lại tự dày vò bản thân nàng như vậy….
Hắn ngồi xuống
giường, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào gò má tái nhợt, xúc cảm không còn
tốt như trước đây nữa, lại cảm thấy một trận lửa giận xông lên. Hắn nhìn xuống tay nàng, thấy tay nàng đang nắm lại thành nắm đấm, nhẹ nhàng gỡ
những ngón tay đang cong lại ra, từ từ một sợi dây chuyền bạc dần dần lộ ra, bên trên là một chiếc nhẫn trong suốt lấp lánh không tì vết.
Tịch Khuyết kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn trong suốt trên tay nàng, hắn lại lấy
từ trong áo ra một chiếc nhẫn trong suốt khác giống hệt với chiếc của
nàng nhưng lớn hơn. Từ khi tỉnh dậy hắn luôn mang nó theo bên mình,
trước đây khi nhìn nó hắn luôn cảm thấy mất mát khó hiểu, bây giờ hắn đã hiểu thì ra nó có một đôi.
Hách Liên Tử Y mang cháo loãng trở về phòng, kinh ngạc nhìn người đang ngồi bên giường Dạ Nguyệt.
Tịch Khuyết lạnh lẽo nhìn Hách Liên Tử Y trước cửa phòng: “Đưa cháo đây” hắn không đầu không đuôi nói như ra lệnh.
Hách Liên Tử Y cơ thể run rẩy, bị khí lạnh như mùa đông của hắn bao phủ nàng chỉ cảm thấy rét lạnh trong lòng, không chậm trễ nàng bưng cháo lại đưa cho Tịch Khuyết, rồi yên lặng rời khỏi phòng, nàng biết bây giờ cũng
chỉ có người này mới có khả năng khiến cho Dạ Nguyệt ăn.
Để chén
cháo âm ấm xuống bàn nhỏ cạnh giường, Tịch Khuyết vỗ nhẹ vào má của
người đang nằm trên giường: “Tỉnh”. Nếu là bình thường hắn sẽ không bao
giờ để tâm đến sống chết của người khác nhưng đối với người này hắn lại
không thể nhắm mắt làm ngơ mặc cho nàng tự sinh tự diệt.
Nghe
giọng nói quen thuộc, Dạ Nguyệt từ từ mở mắt ra, nhìn thấy hình ảnh của
người trước mặt, lại cho rằng bản thân vẫn còn trong giấc mộng: “Hiên…”
nàng thều thào gọi, đôi môi tái nhợt mỉm cười chói mắt.
Tịch
Khuyết cảm giác vô cùng quen thuộc với hình ảnh này, dường như đã gặp
qua ở đâu rồi, lại không nhớ nỗi đã thấy ở đâu. Thấy nàng tỉnh dậy, đôi
mắt băng lạnh của hắn nhu hòa đi một chút, nhíu mày nhìn người trên
giường: “Sao lại không ăn?” giọng điệu cũng mềm mại đi rất nhiều.
Dạ Nguyệt lắc đầu: “Ta chỉ muốn ngủ để được nhìn thấy chàng"
Tịch Khuyết lại chấn động thêm lần nữa, từ khi gặp nữ nhân này, nàng luôn
làm cho hắn từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, khiến hắn không kịp trở
tay. Lời tỏ bày của nàng lọt vào tai hắn không cảm thấy chán ghét như
những nữ nhân khác mà cứ như tiếng nhạc du dương khiến trái tim hắn bất
giác ấm áp, rộn ràng trong lòng.
"Nếu nàng không ăn thì ta sẽ
không xuất hiện nữa" hắn dịu dàng nói, bất giác xưng hô cũng thay đổi,
tức giận gì cũng bay biến đi mất chỉ vì một câu nói của người này.
Dạ Nguyệt hoảng hốt, giờ nàng chỉ còn có thể gặp lại hắn trong giấc mộng,
nếu ngay cả giấc mộng hắn cũng bỏ rơi nàng thì nàng phải làm sao đây:
"Ta sẽ ăn thật nhiều" nàng gấp rút nói, cơ thể muốn ngồi dậy nhưng không có chút sức lực nào.
Tịch Khuyết vươn tay kéo nàng vào trong
lòng, để nàng tựa trên ngực hắn rồi cầm chén cháo lên, từng muỗng từng
muỗng nhẹ nhàng đút cho nàng ăn.
Sau khi ăn xong, hắn để Dạ
Nguyệt nằm lại trên giường, cho người vào dọn dẹp số thức ăn thiu trên
bàn, còn không quên căn dặn bọn hạ nhân nấu cháo xương mỗi ngày cho nàng bồi dưỡng cơ thể.
Xong xuôi tất cả, hắn lại ngồi trầm ngâm nhìn
nữ tử đang ngủ trên giường, ánh mắt lại nhìn vào hai chiếc nhẫn trong
tay hắn, sâu xa như có điều suy nghĩ. Hắn thật sự chính là tên nam nhân
đáng chết đã bỏ rơi nàng? Hắn thừa nhận trong lòng hắn có tình cảm đặc
biệt dành cho nàng, những ngày qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Từ lần đầu tiên gặp nàng thì bản thân hắn đã sinh ra cảm xúc khác lạ với nàng, mà
hắn lại cảm thấy cảm xúc này không phải mới có mà dường như nó đã luôn ở sâu trong đáy lòng hắn, thân thuộc ấm áp đến không có bất cứ ngôn từ
nào có thể diễn đạt được. Cho nên hắn khẳng định lời nàng nói chính là
sự thật, từ trước đến giờ hắn luôn tin vào trực giác của bản thân mình.
Lại cảm thấy tức giận bản thân mình, dù cho hắn có đem lý do mất trí nhớ ra làm cái cớ đi chăng nữa nhưng cũng không thể phủ nhận hắn đã quên đi
đoạn thời gian trước đây của hai người, làm nàng thương tâm đến như vậy.
Ánh sáng chợt loé, hắn đứng dậy đến bên tủ quần áo bên cạnh giường, mở ra tìm kím ở đáy tủ một mảnh lụa trắng.
Hắn cong khoé môi lên đem mảnh lụa đặt trên bàn, rút ra cây trâm ngọc khảm
ngọc đen trên đầu, trâm ngọc vừa rút mái tóc đen mượt rũ xuống bờ vai,
áo rộng hở ra vòm ngực bóng loáng rắn chắt trong vô cùng mê người. Hắn
đưa tay lên rạch một đường nhỏ vào trong lòng bàn tay, những giọt máu đỏ tươi rơi xuống trên mảnh lụa trắng, như những đoá mạn châu sa nở rộ
trên một vùng tuyết trắng xoá, cực kỳ chói mắt cùng xinh đẹp vô ngần.
Hắn bước ra khỏi phòng, cho người đem tấm lụa trắng đã được cất vào trong
hộp gỗ trầm hương nhỏ, bên trong còn có một mảnh giấy để đưa vào trong
Thần Nhật cung.
Mà trong ngự thư phòng, vừa nhìn thấy tấm lụa
trắng có vết máu đỏ tươi cùng mảnh giấy với bốn chữ cứng cáp: "Đã có thê tử" mà Thần đế và Mạc Chiêu Huân ảo não bóp trán nhìn nhau.
Mạc Chiêu Huân có thể đoán ra vị thê tử của tam đệ mình là ai, ngày đó khi
thấy biểu tình của tam đệ với nữ tử đó, hắn đã mơ hồ cảm thấy tam đệ sắp không còn tịch mịch một mình nữa rồi.
Nếu Chiêu Hoàng mà biết được thì không biết muội ấy sẽ làm ra chuyện gì nữa đây?