- Trang chủ
- Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?
- Chương 42
Tác giả: Lãnh Hàn Minh Nguyệt
Chiếc xe ngựa lao nhanh trên con đường núi nhỏ hẹp. Bầu trời tối đen như mực, vầng trăng khuyết như ẩn như hiện cũng không thể chiếu sáng được vạn
vật bên đường đi, các vì sao cũng bị che phủ bởi những tầng mây đen
ngòm.
Thỉnh thoảng xe ngựa xốc nẩy làm lay động màn che trên xe,
để lộ ra hình dáng của năm người đang ngồi an tọa bên trong, không khí
một mảnh trầm mặc.
"Còn bao lâu nữa thì đến?" giọng nam trầm ấm vang lên xua đi không khí tĩnh mịch bên trong.
"Sắp đến rồi" giọng nữ lười biếng đáp lại.
"Hừ!" giọng nữ khác hừ lạnh, khó chịu nói: "Nếu đã tỉnh thì ngươi nên tự mình ngồi đi"
"Ta vẫn còn buồn ngủ. Tỷ, đến thì tỷ gọi muội nha" nói rồi quay đầu trốn vào trong lồng ngực của người nào đó.
"Khuyết ca ca, huynh nuông chiều nàng ta quá đáng" Chiêu Hoàng quận chúa tức
giận xoắn khăn tay nhìn hai người ngồi đối diện. Nàng ta là đang cố tình ra oai với nàng sao?
Tịch Khuyết không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ
lưng cho người đang nằm trong lòng mình dễ ngủ. Thật ra Dạ Nguyệt không
thích ngồi xe ngựa, lúc trước đi với Hách Liên Tử Y nàng luôn bị chóng
mặt đau đầu, bây giờ cũng chẳng hơn là bao nhiêu. Nhưng không hiểu sao
nằm trong lòng sư phụ nàng lại cảm giác không còn bị xốc nẩy nhiều nữa,
cho nên nàng nhất quyết quăng bỏ ba cái luân thường gì đó mà bám dính
trong lòng sư phụ mình, hơn nữa đường đi đến vách Biệt Dương dài đằng
đẵng, nàng mới không ngu mà tự hành hạ mình a.
Bọn họ ngày đêm đi xe ngựa cũng đã mười ngày rồi, chuyến đi này có thể nói là ngắn hơn so
với lúc trước nàng và Tử Y tỷ đi vì bọn họ không cần phải dừng lại dọc
đường để tìm người như các nàng.
"Hoàng huynh thật sự chờ được đến lúc chúng ta trở về?" Mạc Chiêu Huân thở dài lo lắng hỏi.
"Vương gia yên tâm, giải dược này là vi sư điều chế đặc biệt, mặc dù độc này
cổ quái không thể giải hoàn toàn nhưng nó cũng có thể cầm cự được một
thời gian" Hách Liên Tử Y nhỏ giọng giải thích cho người ngồi bên cạnh
mình.
Hai người lại nói thêm vài câu với nhau. Bên này Dạ Nguyệt
xoay người, hí hí mắt quan sát hai người bên kia. Cuối cùng Tử Y tỷ cũng chịu nói chuyện bình thường với Ngũ vương gia, Dạ Nguyệt cười hí hửng
trong lòng. Theo thông tin của nàng thì Ngũ vương gia đã biết thân phận
thật của Tử Y tỷ, chỉ là hắn im lặng không nói ra. Cũng chỉ vì đoạn
chuyện xưa của hai người.
"Khuyết ca ca, mặc dù chúng ta chưa
thành thân nhưng thánh chỉ ban hôn cũng đã có, tại sao huynh lại không
để ý đến muội?" Chiêu Hoàng quận chúa mắt ngân ngấn nước, thê lương nhìn nam tử tuấn mĩ trước mặt. Nàng không ngại cực khổ, bỏ hết sung sướng mà đi theo bọn họ, vậy mà từ lúc khởi hành cho đến bây giờ Khuyết ca ca
nhìn cũng không nhìn nàng một lần.
Không khí trong xe lại bắt đầu rơi vào trầm mặc, khí lạnh tản ra khiến Mạc Chiêu Huân và Hách Liên Tử Y rùng mình, không một ai có can đảm lên tiếng nữa.
"Ta đã có thê tử" Tịch Khuyết lạnh lẽo nói, tay siết chặt lấy eo người trong lòng.
Dạ Nguyệt cũng không nói gì, chỉ yên tĩnh nằm trong lòng hắn. Nàng cũng phải tự quyết định con đường cho bản thân mình.
"Chỉ cần huynh đồng ý, muội chấp nhận để nàng ta ngang hàng chính thất với
muội" Chiêu Hoàng quận chúa cắn răng nói, nàng đã nhường đến cực hạn
rồi, thân là quận chúa từ nhỏ luôn được yêu thương và nuông chiều không
gì là không thể. Nhưng lần này nàng vì hắn mà từ bỏ tất cả quyền lợi của bản thân mình cũng không hối hận. "Còn nữa, nếu huynh kháng chỉ thì chỉ có một con đường duy nhất ở phía trước"
Tịch Khuyết không nói
gì, chỉ nhắm mắt lại an tĩnh giống như đang ngủ. Cũng không ai biết con
người thâm sâu khó lường này đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
Chiêu Hoàng quận chúa tự thấy bản thân đã nói hết lời nên không nói nữa, để huynh ấy suy nghĩ thật kỹ lời của nàng.
Vậy mọi chuyện là như thế nào? Chúng ta sẽ trở ngược về mười mấy ngày trước.
Trong thư phòng phủ Quốc công, Tịch Khuyết đang lạnh lẽo nhìn tấm lụa vàng
trên bàn, chân mày nhíu lại thật chặt, không khí xung quanh phòng âm hàn đến cực điểm. Trần quản gia đứng trước thư án run rẩy cúi thấp đầu
không dám nhìn người đang cực kì tức giận bên trong thư án. Lần này thật sự là chuyện lớn rồi, lão quản gia âm thầm vuốt mồ hôi hột.
Chuyện là sáng nay, hoàng thượng cho người mang thánh chỉ đến, vấn đề thánh
chỉ này lại chính là thánh chỉ ban hôn cho Quốc công gia và Chiêu Hoàng
quận chúa, chỉ hôn Quốc công gia phải cưới Chiêu Hoàng quận chúa làm
chính thất. Chuyện thánh chỉ ban hôn này cũng không hiểu tại sao chỉ
trong một thời gian ngắn đã được truyền đi khắp Kinh thành, mọi người
cũng đã biết tháng sau sẽ là ngày thành thân của Quốc công gia và Chiêu
Hoàng quận chúa.
“Cho người phong tỏa tin tức trong phủ, không
được để cho nàng biết, bất kể là ai cũng không được hé một lời nào về
chuyện này” Tịch Khuyết âm trầm nói. “Còn nữa…..”
“Vâng, nô tài đã biết” Trần quản gia gật đầu vâng dạ.
Đợi Trần quản gia rồi khỏi, Tịch Khuyết cầm thánh chỉ đứng dậy đi thẳng vào Thần Nhật hoàng cung.
Thần đế đang cùng Mạc Chiêu Huân phẩm trà trong đình lớn trên hồ sen. Mái
đình dát hình rồng cong vút uốn lượn, bốn cột gỗ tử đàn đỏ rực với đèn
bát giác ở xung quanh, hoa lá cỏ cây hiếm lạ được trang trí trang nhã,
bên dưới hồ sen là hình thù kỳ dị của những rạn đá trong vô cùng vui
mắt, đàn cá với đủ mọi loại màu sắc giống loài hiếm thấy, có thể nói vô
cùng nguy nga tráng lệ.
Được thái giảm báo có Tịch quốc công cầu
kiến, Thần đế cho truyền rồi liếc mắt nhìn Mạc Chiêu Huân, cả hai đều
biết rõ lý do tam đệ diện kiến hôm nay.
Tịch Khuyết được thái
giám dẫn vào đình, trên đường đi nha hoàn nhìn thấy hắn đều cúi đầu đỏ
mặt, trong lòng xuân tâm rộn rạo ước gì có thể leo được lên giường hắn.
Nhưng nghĩ đến nam tử tuấn mĩ này tháng sau phải thành thân với Chiêu
Hoàng quận chúa thì liền bỏ ý định đó, quận chúa từ xưa đã rất ích kỷ và điêu ngoa, chọc vào chỉ có mất mạng, các nàng tốt nhất chỉ nên nhắm vào hoàng thượng và Chiến vương gia thì hơn.
Đến trong đình, Tịch Khuyết đơn giản chấp tay làm lễ bái kiến, hắn được Thần đế miễn xá phải hành đại lễ.
Thần đế nở nụ cười tươi rói như ánh mặt trời: "Đến, đến, làm một ly với
huynh", các bậc cổ nhân thường có câu: Giơ tay đánh người, không ai nỡ
đánh trên mặt người đang tươi cười. Huống chi hắn tự cho là bản thân
cười rất đẹp mắt, chắc chắn tam đệ sẽ không xuống tay với hắn đâu, nhỉ?
Mạc Chiêu Huân cũng cố nặn ra nụ cười, không biết tam đệ hắn đang định làm cái gì, thật là hồi hợp muốn chết....
"Ta đã có thê tử" Tịch Khuyết lạnh lẽo không đầu không đuôi vừa ngồi xuống
vừa nói nhưng hắn chắc chắn hai cái người đang cười này sẽ hiểu hắn muốn nói gì.
Thần đế thu lại nụ cười, phất tay ý bảo nha hoàn thái
giám đều lui ra hết. Trong đình chỉ còn lại ba huynh đệ đang ngồi im
lặng đối mắt nhau.
"Muội ấy vì đệ mà không ăn không ngủ, bề ngoài cứ như người điên, đệ nói ta làm sao có thể đành lòng nhìn muội ấy như
vậy" khi chỉ có ba người, Thần đế cũng không hề tỏ ra mình là một vị vua đối với thần tử của mình, mà hắn chỉ đơn giản là một vị huynh trưởng
đang nói chuyện với hai đệ đệ mình.
Thần đế thở dài, hắn cũng
hết cách với cô muội muội này, ba người bọn hắn là cùng một mẹ sinh ra,
làm sao hắn có thể nhẫn tâm với muội ấy được đây. "Huống chi, chỉ định
lần này là do Thái Hậu trực tiếp đến cầu xin ta, ta cũng không thể từ
chối"
Mạc Chiêu Huân cũng bất ngờ khi nghe đến mẫu hậu của bọn
hắn, thì ra là do mẫu hậu nhúng tay vào nên hoàng huynh mới không thể từ chối. Chiêu Hoàng, lần này muội thật sự làm lớn chuyện rồi.
Mà
lúc này đây, Dạ Nguyệt đang quỳ gối hành lễ với người đang ngồi phía
trên, bên trong một cung điện nguy nga rộng lớn, nơi này chính là Đàm
Hương cung của Thái hậu đương triều. Mà người đang ngồi trên ghế cao cao kia không phải ai khác chính là Đàm Hương Thái Hậu.
Trần quản
gia vẻ mặt lo lắng đi qua đi lại bên ngoài đại sảnh phủ Quốc công, Quốc
công gia vừa đi không bao lâu thì Thái Hậu cho người đến tuyên phu nhân
vào cung, lão nên làm sao bây giờ?
Hách Liên Tử Y ngồi trên ghế cũng vô cùng nhức đầu: “Trần quản gia, ta nghĩ ông nên cho người đi báo với Quốc công gia”
Trần quản gia vẻ mặt bừng tỉnh, gọi ảnh vệ vào phân phó cho hắn vào cung báo cho Tịch Khuyết, liên tục hối hắn phải đi thật nhanh, nhỡ phu nhân có
mệnh hệ gì hắn không biết phải ăn nói với Quốc công gia như thế nào.
Quay trở lại Đàm Hương cung, không khí yên lặng tĩnh mịch đang bao trùm lấy
Dạ Nguyệt. Trong cung mặc dù rộng lớn xa hoa, cuộc sống giàu sang phú
quý nhưng tịch mịch trong này thật sự là làm lòng người cảm thấy cô độc. Hằng ngày còn phải tranh đấu giành giật sủng ái của một nam nhân duy
nhất, không kể bất cứ thủ đoạn nào làm lòng người giá lạnh. Vậy mà tại
sao vẫn có người muốn đâm đầu vào cuộc sống như thế này? Nàng chỉ cảm
thấy bọn họ thật đáng thương, sống cuộc sống tranh đấu cả đời, nếu ngươi không chết thì ta chết, thật sự quá đỗi bi ai rồi.
Thái Hậu lặng lẽ quan sát nữ tử đang quỳ dưới đất, cũng không có ý cho nàng đứng dậy
nói chuyện. Khuôn mặt bình thường, thân hình bình thường, mặc dù khí
chất toát lên vẻ tự do tự tại nhưng tổng thể hoàn toàn chỉ là một nữ tử
bình thường không có nét gì nổi bật, tại sao Tịch quốc công lại chọn
nàng ta làm Phu nhân quốc công?
"Ngươi là Tiêu Ngọc Dạ Nguyệt? Ngẩn đầu lên cho ta xem" giọng nói tuy dịu nhẹ nhưng lại vô cùng uy nghiêm.
"Bẩm thái hậu, là thần nữ" Dạ Nguyệt làm lễ rồi ngẩn đầu lên nhìn người ngồi trên ghế cao.
Diện mạo thái hậu vô cùng xinh đẹp, mặc dù đã lớn tuổi nhưng có thể nhìn ra
trước đây khuynh quốc khuynh thành mê đảo chúng sinh như thế nào, quả
không hỗ là người duy nhất được tiên hoàng sủng ái nhiều năm như vậy,
xinh đẹp đoan trang và cao quý như hoa mẫu đơn dưới ánh nắng mặt trời
làm người bất giác phải quay đầu ngưỡng mộ. Chiêu Hoàng quận chúa giống
bà ấy đến sáu bảy phần.
"Thật đáng thất vọng, dáng dấp không có
gì nổi bật" giọng điệu Thái hậu giễu cợt nhìn Dạ Nguyệt rồi chuyển qua
lạnh lẽo, không có kiên dè nói thẳng vào vấn đề chính. "Có lẽ ngươi biết mục đích hôm nay ai gia cho triệu kiến ngươi. Chuyện của các ngươi chưa có người biết, chỉ cần ngươi đồng ý làm thiếp chịu đứng sau lưng Hoàng
nhi của ai gia, sống an phận thủ thường thì ai gia đảm bảo cuộc sống về
sau của ngươi sẽ yên ổn sung sướng. Còn nếu ngươi không đồng ý thì…… ai
gia chỉ có thể trực tiếp cho ngươi không còn tồn tại trên đời này nữa"
Khi bà biết Tam hoàng tử Vân Chính của Vân La quốc có ý với Hoàng nhi của
bà, bà đã không tán thành, bà làm sao có thể để cho nữ nhi bảo bối của
mình gả đến nơi xa xôi như vậy. Nên bà quyết định sẽ chỉ hôn cho Hoàng
nhi của bà trước để có lý do mà từ chối Tam hoàng tử Vân Chính, mà nhìn
qua nhìn lại nam tử có đầy đủ tài mạo song toàn chỉ có Tịch quốc công
Tịch Khuyết, chỉ có hắn mới xứng với nữ nhi bảo bối của bà, hơn nữa hắn
còn là huynh đệ với Thần nhi và Huân nhi. Nhưng bà không ngờ Thần nhi
lại nói hắn đã có thê tử từ trước đó rồi chỉ là chưa công bố cho người
ngoài biết, tin tức này làm bà không thể chấp nhận được.
Hôm nay nhìn thấy nữ nhân vừa bình thường vừa không có tài đức gì trước mặt làm bà cảm thấy vô cùng tức giận. Nàng ta làm sao có thể so sánh với nữ nhi bảo bối của bà?
Dạ Nguyệt không thèm chấp ý giễu cợt của Thái
Hậu, nàng chỉ nhíu mày khó hiểu nhìn người đang ngồi trên cao kia, Thái
Hậu đang nói chuyện gì vậy?
Thái Hậu thấy vẻ mặt mờ mịt của người đang quỳ dưới đất: "Chẳng lẽ ngươi còn chưa biết thánh chỉ ban hôn của
Tịch quốc công và Hoàng nhi?"
Dạ Nguyệt sững sờ: "Cái gì?"
"Hỗn láo, dám nói chuyện với Thái hậu như vậy" thái giám tổng quản tức giận hét.
Mặc dù đã ở đây một năm nhưng Dạ Nguyệt đã ở thế giới kia hai mươi mấy năm, suy nghĩ của người hiện đại đã ăn sâu vào trong máu thịt nàng, nàng vẫn không thể chấp nhận được cái gì là thê rồi cái gì là thiếp thành đống
của nam nhân cổ đại. Với nàng sẽ mãi mãi chỉ là một vợ một chồng mà
thôi.
"Được rồi Lưu tổng quản" Thái hậu phất tay ý bảo không cần
để ý. "Nếu chưa biết thì bây giờ đã biết, ngươi quyết định như thế nào?"
Xem ra hôm nay nàng đã ngu ngơ đi vào hang cọp mà không biết a, Dạ Nguyệt
trầm ngâm. Chuyện này có lẽ sư phụ đã biết nhưng tại sao lại giấu nàng?
Thánh chỉ ban hôn….nếu không tuân theo sẽ chỉ có một con đường chết đang chờ phía trước vì tội kháng chỉ. Sư phụ và nàng đang ở thế giới mà
“Quân bảo thần tử, thần bất tử bất trung” nên làm sao sư phụ có thể
kháng chỉ được đây?
“Thứ lỗi cho thần nữ nói thẳng, thân là nữ
nhân có lẽ Thái Hậu phải là người hiểu rõ hơn ai hết, phải chia sẽ tình
yêu của mình với những người khác là một việc đau khổ như thế nào. Nên
nếu Thái Hậu hỏi thần nữ có chấp nhận hay không thì cho dù thế nào thần
nữ cũng không chấp nhận” dù sao cũng không tránh khỏi cái chết chi bằng
dũng cảm đối mặt với nó, nàng lại áp dụng câu điếc không sợ súng rất tốt nga.
Dù sao nàng đã từng đối diện với cái chết cận kề rồi, con
người sống chết có số, thế giới này lại không hề có người thân bạn bè
của nàng, chỉ có sư phụ. Nếu phải nhìn thấy sư phụ thân mật ôm ấp một nữ nhân khác thì nàng chết hoặc rời đi còn cảm thấy thoải mái hơn nhiều,
như vậy chi bằng nàng chết ngay tại đây để sư phụ có thể sống tiếp thì
nàng cũng không cảm thấy hổ thẹn gì, chỉ tiếc là nàng vẫn chưa đền đáp
lão sư phụ và Tử Y tỷ mà thôi.
“Ngươi thật là một nữ nhân to gan
lớn mật, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt” Thái Hậu càng tức
giận nghiến răng nghiến lợi, phất tay nói. “Dân nữ ngạo mạn bất kính với ai gia, Lưu tổng quản ban rượu độc cho nàng ta”
Này này Thái
Hậu, sao lại là rượu độc? Cứ tưởng sẽ là một mảnh lụa trắng hay ngũ mã
phanh thây như trong phim chứ a, nàng là đại phu mà lại ban thuốc độc
cho nàng? Tin tưởng Thái Hậu cũng đã biết nàng biết y thuật đi, trừ
khi....bà ấy tin chắc độc này nàng không thể giải được. Muốn nàng chết
uất ức khi bản thân bất tài vô dụng, Thái Hậu bà cũng thật thâm độc đi.
“Ngươi đừng vội mừng” Thái Hậu thấy Dạ Nguyệt ung dung tự tại lạnh nhạt như
nước thì càng cảm thấy khó chịu, sống trong thâm cung nhiều năm, tranh
giành sủng ái của tiên hoàng bao nhiêu năm, loại nữ nhân nào bà cũng đã
gặp qua cũng đã đối phó qua, huống hồ gì làm mẫu nghi thiên hạ nhiều năm tự nhiên lại có khí thế vô cùng cường đại đè ép người khác.
Nhưng nàng ta dường như lại không hề bị khí thế của bà làm cho sợ hãi, ngược
lại khí chất tự do tự tại lại càng toát lên vẻ xuất thần của nàng ta,
mặc dù bề ngoài bình thường nhưng sự điềm tĩnh lạnh lùng của nàng ta bất giác lại thu hút người khác. “Độc này có tên Xuyên Tâm tán, không màu
không mùi không vị, uống vào chỉ sau một canh giờ lục phủ ngũ tạng sẽ bị phá hủy, thất khiếu mà chết, hơn nữa trong thời gian một canh giờ sẽ
đau đớn đến thấu tận tâm can như tên của nó. Và ngươi yên tâm, độc này
hoàn toàn không có giải dược”
Dạ Nguyệt cười cười nghe giọng điệu như đang hù dọa trẻ con của Thái Hậu, đúng như nàng đoán, độc này không có thuốc giải nha. Rất tốt, có lẽ đến lúc phải dùng thử giải dược đặc
chế của lão sư phụ rồi đây.
Tỳ nữ từ ngoài cửa bưng khay màu đỏ
tươi, trên đó chỉ có duy nhất một ly rượu. Mọi người lặng thinh, hồi hợp nhìn nàng ta chầm chậm đi vào. Nhân lúc mọi người tập trung vào tỳ nữ
kia Dạ Nguyệt nhanh chóng nuốt thuốc của lão sư phụ vào trong miệng rồi
nàng thản nhiên nhìn ly rượu độc đang từ từ đến trước mặt nàng.
“Cô nương, mời!” tỳ nữ cung kính dâng ly rượu ra trước mặt Dạ Nguyệt.
Còn giả bộ cung kính với nàng trong khi trong đáy mắt nàng ta chính là cười nhạo khinh thường nàng đến tột cùng? Rất tốt, quả thật nơi thâm cung
này tình người vốn dĩ không hề tồn tại, nàng đã được xem qua rất nhiều
bộ phim cũng như bộ truyện ở thế giới kia, cũng đã nghe qua đoạn chuyện
xưa của Tử Y tỷ…. hôm nay nàng đã được chứng kiến rất tốt đi, không uổng nàng xuyên không đến nơi này.
Dạ Nguyệt cầm lấy ly rượu trên
tay, quay đầu mỉm cười thanh mát như ánh sáng mặt trăng, trong đáy mắt
cũng lấp lánh ý cười như nhìn thấu nhân sinh: “Cảm tạ Thái Hậu ban
thưởng!” rồi nàng ngửa đầu uống hết ly rượu độc, uống xong từ tốn để lại ly rượu vào khay.
“Nguyệt nhi” giọng nói trầm ấm nhưng gấp gáp từ ngoài cửa truyền vào.
Mọi người quay đầu, chỉ thấy ba nam tử đều anh tuấn tuấn mĩ. Một người đang cau mày, trong đáy mắt thấp thoáng lửa giận ngút trời, khuôn mặt tuấn
mĩ lạnh giá, ngũ quan như được bàn tay thần thánh điêu khắc giờ phút này âm trầm như ma vương chuyển thế đi nhanh đến chỗ Dạ Nguyệt đang đứng.
Một người thì mặc long bào vàng rực như ánh mặt trời, ngũ quan tuyệt mĩ như thần tiên, khí chất đế vương cao ngạo bất giác làm tất cả mọi người cúi đầu không dám ngẩn đầu. Người còn lại thì lại ấm áp như cơn gió mùa
xuân, anh tuấn thánh khiết đến nỗi không thứ xấu xa bẩn thỉu nào có thể
vấy bẩn được hắn, mang ấm áp xua tan đi lạnh giá của màu đông rét lạnh.
Ba nam tử mang ba khí chất khác nhau, nhưng đứng chung một chỗ lại có thể
hài hòa đến không thể tin được, khiến cho tất cả nữ nhân có mặt ở đây
đều phải đỏ mặt cúi đầu tim đập thình thịch.
Tịch Khuyết đến cầm
lấy tay Dạ Nguyệt, chỉ thấy tay nàng lạnh lẽo vô cùng. Nhìn thấy tỳ nữ
đang bưng một khay có ly rượu, đáy mắt xoẹt qua tia hiểu rõ. Nhìn bên
trong ly lại không còn giọt rượu nào liền biến sắc quay qua nhìn khuôn
mặt đang tái nhợt của Dạ Nguyệt: “Nàng đã uống?”
Dạ Nguyệt lại nở nụ cười thanh mát như mặt trăng: “Xin lỗi chàng, ta đã uống”
Tịch Khuyết tức giận nắm tay lại thành nắm đấm, hắn biết ở trong cung này có một loại độc chuyên dùng để ban cái chết cho các phi tần phạm lỗi, cho
dù là người có y thuật cao như thế nào cũng không có cách nào giải được, chính là Xuyên Tâm tán: “Dù y thuật của nàng có cao bao nhiêu cũng
không có cách nào giải được độc này, vậy mà nàng còn dám uống?”
“Ta không nghĩ chính bản thân sẽ giải được” Dạ Nguyệt cười cười đáp, ta
không giải được nhưng người khác giải được, trong lòng còn không quên bổ sung câu này.
Nghe nàng trả lời, nhìn nàng ung dung tự tại lại
không hề tỏ ra ham sống sợ chết, đôi mắt như nhìn thấu nhân sinh, Thần
đế và Ngũ vương gia liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đã hiểu vì sao tam đệ lại chọn nàng ấy để ở cạnh cả đời. Muội muội của bọn hắn sợ là không
thể sánh bằng nàng mặc dù cả tài sắc cùng thân phận muội ấy đều cao hơn
nàng.
“Đã quá muộn, nàng ta dám bất kính với ai gia nên phải lãnh chịu hậu quả mà bản thân đã gây ra” Thái Hậu hừ lạnh, cho dù là ai cũng không thể ngăn cản bà diệt trừ mối hậu họa với Hoàng nhi của bà.
“Độc này chỉ sợ trong thiên hạ cũng chỉ có duy nhất một người giải được, là
Bách Y lão giả thần y nổi tiếng giang hồ. Nhưng để tìm kím ông ấy chỉ sợ là không có đủ thời gian” Mạc Chiêu Huân lắc đầu thở dài, mẫu hậu lại
vì hạnh phúc của muội muội mà giết hại thêm một nữ tử vô tội, quả thật
hắn cũng không muốn nhìn hay ở nơi này nữa.
Từ nhỏ lớn lên ở nơi tranh đấu, huynh đệ tương tàn như nơi này, hắn vốn dĩ đã buông bỏ từ
lâu, hắn chỉ muốn sống cuộc sống bình bình đạm đạm cùng với người hắn
yêu mà thôi, nhưng kể cả nàng cũng bị con người ngồi trên kia nhẫn tâm
giết hại, mặc dù nàng còn sống nhưng lại không muốn gặp lại hắn, hắn còn có thể nói gì đây? Cả nhà nàng là do người này hại chết, tuy hung thủ
không phải hắn nhưng lại là mẫu hậu của hắn, làm sao nàng còn có thể lại ở cạnh hắn đây?
Nghĩ đến đây, đáy lòng Mạc Chiêu Huân càng lạnh lẽo vô hạn. Tâm hắn cũng đã chết kể từ khi nàng chết, giờ đây chỉ cần
nhìn thấy nàng hạnh phúc thì hắn cũng đã hạnh phúc, cả đời này hắn sẽ cô độc dõi theo nàng, âm thầm bảo vệ nàng đến khi hắn từ giã cõi đời này.
Cho nên hắn mới nhờ tam đệ đưa nàng vào trong phủ để bảo vệ nàng, tương
lai sẽ tìm người thiện lương gia cảnh sung túc để mai mối cho nàng…..mặc dù như vậy rất đau khổ nhưng hắn đã quyết định sẽ làm như vậy rồi.
Tịch Khuyết lạnh lẽo bế Dạ Nguyệt lên ngay trước mặt nhiều người, không hành đại lễ cũng không nói gì hiên ngang bế nàng rời đi trước cơn thịnh nộ
của Thái Hậu. Mạc Chiêu Huân cũng không nhìn Thái Hậu một lần liền nhanh chóng rời đi theo Tịch Khuyết.
“Phản rồi, tất cả đều phản rồi” Thái Hậu tức giận vỗ bàn, nghiến răng nghiến lợi hét lớn.
“Xin Thái Hậu bớt giận” tất cả mọi người có mặt tại đó đều quỳ gối cúi đầu đồng thanh nói.
“Mẫu hậu, người hại chết thê tử của người ta, người ta còn có tâm trạng hành đại lễ với người nữa sao?” Thần đế mỉm cười giễu cợt nói rồi cũng xoay
người rời đi, hắn cũng không muốn ở lại nơi lạnh lẽo cùng đáng sợ như
nơi này. Ban đầu Thái Hậu tức giận bắt hắn phải hạ chỉ ban hôn, nhớ tới
muội muội mình như vậy hắn cũng không đành lòng, nên mới hạ chỉ ban hôn. Nhưng không ngờ Thái Hậu lại còn bắt nàng ấy chết, thật làm lòng người
rét lạnh….
“Nghịch tử này, phản thật rồi” Thái Hậu lại nổi trận lôi đình, ôm ngực thở dốc. Lưu tổng quản lập tức đến vuốt lưng cho bà ta.
Mặc dù rất muốn hạ lệnh chém đầu tên Tịch quốc công ngông cuồng đó, nhưng
nghĩ đến Hoàng nhi, Thái Hậu đành cắn răng chịu đựng. Hắn ta chỉ mới có
thê tử mà Hoàng nhi đã ra nông nổi như vậy, không biết nếu hắn chết thì
Hoàng nhi sẽ như thế nào đây. Thật làm bà vừa tức ngực khó chịu vừa đau
đầu.
***0w0***
Tịch Khuyết và Mạc Chiêu Huân nhanh chóng
phi ngựa trở về phủ Quốc công, vừa vào phủ Tịch Khuyết đã mang Dạ Nguyệt về phòng cho nàng nằm lên giường rồi hạ lệnh cho mời Hách Liên Tử Y đến giải độc cho nàng, hắn biết y thuật của Hách Liên Tử Y cao hơn của
nàng.
Dạ Nguyệt yên tĩnh nằm trên giường quan sát người đang ngồi bên cạnh nắm chặt tay nàng, nhìn thấy vẻ khẩn trương của sư phụ, lòng
nàng như có một dòng nước ấm chảy qua. Dù sư phụ không nhớ chuyện trước
đây của hai người nhưng tình yêu của sư phụ dành cho nàng vẫn không có
gì thay đổi được, chỉ cần như vậy thì cả đời này dù không còn được ở
cạnh sư phụ nàng vẫn cam lòng.
Hách Liên Tử Y nghe tin cũng nhanh chóng chạy đến, vừa đến đã thấy Mạc Chiêu Huân vẻ mặt lo lắng đang ngồi bên bàn trà trong phòng, còn bên giường Tịch Khuyết đang khẩn trương
nắm chặt lấy tay muội muội nàng không buông.
Thấy Hách Liên Tử Y, Tịch Khuyết nhanh chóng đứng dậy để cho nàng đến chuẩn mạch cho Dạ
Nguyệt. Hách Liên Tử Y cũng không chậm trễ, mau chóng ngồi xuống giường
bắt mạch cho Dạ Nguyệt.
“Độc nàng trúng là Xuyên Tâm tán” Tịch
Khuyết lạnh lẽo nói, trong giọng nói chứa vài phần tức giận. Hắn vẫn còn tức giận Nguyệt nhi uống rượu độc mà không nghĩ đến hắn, nếu nàng chết
thì hắn phải làm sao bây giờ? Vậy mà nàng lại nhẫn tâm như vậy, thật
muốn làm hắn đau khổ cô độc cả đời này hay sao?
Hách Liên Tử Y vừa bắt mạch vừa nhíu mày khó hiểu nhìn Dạ Nguyệt, thật kỳ lạ….
Thấy Hách Liên Tử Y bắt mạch đã lâu, lại không hề nói câu gì. Tịch Khuyết
càng khẩn trương trong lòng, quả thật là không có cách giải hay sao?
Nghĩ đến đây, khí lạnh lại bất giác tản ra quanh thân, tim hắn giống như có ai đó đang dùng dao cùn xoáy sâu vào, đau đến không thể thốt nên
lời.
“Như thế nào?” Mạc Chiêu Huân cũng như ngồi trên đống lửa,
lo lắng hỏi. Hắn không muốn tam đệ của hắn lại rơi vào hoàn cảnh giống
như hắn trước đây, hắn hiểu rõ hơn ai hết cảm giác đau đến thấu triệt
tâm can là như thế nào.
“Độc này thật sự rất mạnh, ta cũng không có giải dược….” Hách Liên Tử Y nhẹ giọng nói.
Tịch Khuyết nghe vậy choáng váng cả đầu óc, nàng thật sự không thể cứu được
nữa sao? Hắn sững sờ ngã ngồi xuống giường, nhìn vào đôi mắt thanh tỉnh
của người trên giường. Mắt hắn đỏ lên, nàng thật nhẫn tâm với hắn….! Hắn chỉ vừa mới xua tan cảm giác trống trãi cùng tịch mịch trong lòng, vậy
mà bây giờ nàng lại muốn hắn phải nếm trãi cảm giác đó một lần nữa?
Hách Liên Tử Y không tiếng động đứng sang một bên. Tịch Khuyết nhanh chóng
nắm chặt lấy tay Dạ Nguyệt, nhích cơ thể đến gần nàng, bàn tay to lớn
vuốt ve vào khuôn mặt đang tái nhợt của nàng, cơ thể nhẹ run.
“Tại sao nàng lại uống chung rượu đó? Nàng có nghĩ đến ta hay không?” Tịch
Khuyết nghẹn giọng, bờ môi run run khó khăn mới nói được thành tiếng.
“Nàng thật tàn nhẫn với ta, muốn bỏ lại ta cô độc tịch mịch cả đời này
hay sao?”
“Vậy tại sao chàng lại giấu ta về thánh chỉ ban hôn?
Chàng có nghĩ đến ta hay không?” Dạ Nguyệt không nhanh không chậm nói,
vẻ mặt tái nhợt của nàng thật chói mắt hắn.
“Ta chỉ muốn đợi đến
khi giải quyết xong sẽ nói với nàng để nàng không phải bận tâm suy nghĩ” Tịch Khuyết lần đầu tiên giải thích với người khác, nhưng đây là lần
thứ hai rồi chỉ tại hắn không nhớ mà thôi.
“Ta có phải thê tử của chàng?” Dạ Nguyệt giọng điệu hờn giận nhíu mày bất mãn.
“Phải, cả đời này chỉ có duy nhất mình nàng” Tịch Khuyết dịu dàng nói, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn nàng, áp trán mình vào trán của nàng. Hắn thật
sự sắp không được nhìn thấy nàng nữa sao? Nghĩ đến đây tâm không khỏi
dâng lên cảm giác đau đớn đến tột cùng. Hắn chỉ lo nghĩ đến chuyện được
mất mà đã không nhận ra vẻ khác lạ của người nằm trên giường, một lòng
chỉ muốn nắm chặt lấy nàng không buông, chỉ sợ buông ra nàng sẽ lập tức
biến mất, bỏ lại hắn một mình trên cõi đời này.
“Vậy chàng phải
hứa từ nay không được giấu diếm ta điều gì nữa có được hay không? Ta
không muốn làm thê tử nhưng lại không thể chia sẽ gánh nặng với chàng”
nếu như hắn nói từ sớm thì nàng đã có thể đề phòng bạn Thái Hậu đó rồi,
nghĩ lại cũng vì Thái Hậu quá tự tin vào bản thân nên mới muốn nàng phải chết trong uất ức thất bại, đáng tiếc nhờ vậy mà nàng mới có thể trãi
qua một kiếp này.
“Ta hứa!” Tịch Khuyết gật đầu, lời nói kiên định chắc như đinh đóng cột.
“Vậy được, tha cho chàng đó” Dạ Nguyệt toét miệng cười, vui vẻ ngồi dậy.
Tịch Khuyết và Mạc Chiêu Huân đều trợn to mắt nhìn Dạ Nguyệt.
“Muội ấy thật sự có trúng độc nhưng độc đã được giải rồi” Hách Liên Tử Y tốt
bụng giải thích cho hai người mờ mịt bên kia. Lúc đầu nàng bắt mạch cho
muội ấy, phát hiện độc đang dần được giải trừ bên trong, vì không thể
hiệu nghiệm ngay lập tức nên mặt muội ấy mới chuyển qua tái xanh như
người đang trúng độc.
“Nàng….” Tịch Khuyết quay qua nhìn vẻ mặt hớn hở của người đang ngồi trên giường nhất thời không biết phải nói gì.
“Phạt chàng vì dám giấu diếm ta” Dạ Nguyệt le lưỡi quay mặt sang hướng khác,
trong lòng hí hửng vì đã có thể đòi được nợ cũ với sư phụ ha ha….
Mạc Chiêu Huân thấy mọi chuyện đã ổn thì cùng Hách Liên Tử Y lẳng lặng lui
ra ngoài. Hắn đã nhìn thấy dấu hiệu chuẩn bị nổi giận của tam đệ, tốt
nhất hắn nên chạy trước bảo toàn mạng nhỏ a. Nhưng cũng thật may vì hắn
không phải nhìn thấy một đoạn nhân duyên đẹp lại bị chính tay mẫu hậu
mình nhẫn tâm phá hủy. Bây giờ hắn quyết định không đứng về phía muội
muội hắn nữa, hắn muốn bảo vệ tình yêu của hai người bên trong
phòng….cũng để thay cho đoạn nhân duyên xưa không thành của hắn và nàng. Nghĩ đến đây Mạc Chiêu Huân như có như không nhìn Hách Liên Tử Y, mặc
dù nàng đã dịch dung cùng thay đổi giọng nói nhưng hắn vẫn có thể dễ
dàng nhận ra nàng, người hắn nhớ nhung lưu luyến năm năm trời, cho dù
nàng có hóa thành tro hắn cũng nhận ra.
“Nàng thật lớn mật, cả ta mà cũng dám gạt” Tịch Khuyết không kiêng dè hung hăn ôm lấy mặt Dạ Nguyệt.
“Đau a, người ta mới trúng độc đó nha” Dạ Nguyệt gáng nặn ra một giọt nước
mắt đáng thương nói, dù nàng gạt hắn về giải dược nhưng nàng thật sự có
bị trúng độc nha.
“Nàng còn biết đau sao? Nàng có biết ta đã đau
đớn thế nào khi biết nàng không thể cứu hay không?” Tịch Khuyết ôm lấy
người trên giường vào lòng, cúi đầu cắn vào môi nàng đến khi môi nàng
sưng lên mới chuyển qua lưu luyến triền miên hôn nàng.
Dạ Nguyệt
thật không ngờ ngay cả khi đã mất trí nhớ, sư phụ vẫn còn giữ thói quen
cắn người phạt người như vậy, cũng đủ thấy đây là tiềm thức trong sâu
tận tâm trí sư phụ rồi, không chỉ đơn thuần là ý muốn nữa.
Vừa
hôn Tịch Khuyết vừa nhẹ nhàng để nàng nằm xuống giường, ánh mắt sáng
quắc chiếu tướng nàng. Bàn tay di chuyển từ chân mày xuống mắt rồi đến
mũi cuối cùng đến môi nàng, hắn muốn ghi nhớ gương mặt nàng bằng xúc
giác của hắn, để khi nhắm mắt lại hắn cũng có thể hình dung ra được
khuôn mặt nàng.
“Hứa với ta, tuyệt đối không được rời xa ta” Tịch Khuyết nỉ non vào tai Dạ Nguyệt, giọng hắn run rẩy, hắn không thể tưởng tượng được cuộc sống mà không có nàng trong đó. “Nàng đi đâu ta sẽ theo nàng đến đó, cho dù có là chân trời góc biển hay là địa ngục tâm tối
nhất”
Dạ Nguyệt lại được nghe thêm một lần nữa lời nói đầy thâm
tình này của sư phụ, cho dù sư phụ có lập đi lập lại cả đời nàng vẫn
không hề thấy chán. Dạ Nguyệt vươn tay ôm lấy người phía trên, mắt bất
giác nóng lên. Không cần sư phụ nói nàng cũng đã biết, bởi vì sư phụ đã
chứng minh lời nói của sư phụ, trên đời này người mà nàng tin tưởng nhất chính là sư phụ. Nàng cảm thấy đã đủ rồi, chỉ cần sư phụ vui vui vẻ vẻ
mà sống tiếp thì nàng đã hạnh phúc rồi….
Không khí trong phòng
đang nóng bỏng, thì tiếng gõ cửa phòng liên tục kéo hai người về thực
tại. Tịch Khuyết cau mày ngồi dậy sửa sang quần áo cho hắn và Dạ Nguyệt
chỉnh tề rồi âm trầm nói: “Vào đi”
“Quốc công gia, chuyện lớn
rồi, hoàng thượng trúng độc” Trần quản gia hối hả mở cửa chạy vào, gấp
đến độ cũng không có nhìn thấy mặt chủ nhân mình đang đen như đáy nồi.
Nghe đến đây Tịch Khuyết và Dạ Nguyệt sững sốt nhìn nhau, Hoàng thượng trúng độc!?