- Trang chủ
- Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?
- Chương 43
Tác giả: Lãnh Hàn Minh Nguyệt
Trong đêm tối tĩnh mịch, năm bóng người hối hả bước nhanh vào Ngự Long cung
nơi hoàng đế nghỉ ngơi. Viên dạ minh châu được khảm vào tường tỏa ánh
sáng mờ mờ ảo ảo, soi rõ trên chiếc giường rộng lớn bên cạnh, một nam tử đang nhắm mắt nhíu mày trông rất thống khổ, khuôn mặt anh tuấn giờ tái
nhợt, trán đầy mồ hôi.
Mà bên cạnh giường là ba nam nhân trạc
tuổi tứ tuần, vẻ mặt căng thẳng đang quỳ gối cúi thấp đầu, thân thể run
rẩy không ngừng. Vừa thấy La công công và Mạc Chiêu Huân cùng với ba
người nữa bước vào thì quay sang làm lễ với Mạc Chiêu Huân và Tịch
Khuyết.
“Hoàng huynh sao rồi?” Mạc Chiêu Huân gấp rút hỏi.
“Khởi bẩm vương gia, độc mà hoàng thượng trúng là một loại cổ độc của Lang
tộc cổ xưa có tên là Lang Hỏa Tâm, cổ độc này đã có từ rất xa xưa và….”
một trong ba vị thái y run rẩy lên tiếng, giọng nói nghẹn lại.
“Làm sao?” Mạc Chiêu Huân nghe vậy mặt càng chuyển qua xanh mét, lo lắng hỏi.
“Không hề có giải dược” Dạ Nguyệt tốt bụng tiếp lời của vị thái y đang sợ đến tái mét mặt mũi đó.
Mạc Chiêu Huân nghe được tin sét đánh, khuôn mặt từ xanh chuyển qua trắng
bệch, không thể tin được loạng choạng vịn vào bàn: “Thật sự không có
giải dược?”
Dạ Nguyệt và Hách Liên Tử Y nhìn nhau rồi quay qua nhìn Mạc Chiêu Huân lắc đầu.
Tịch Khuyết vẻ mặt âm trầm, khí lạnh tản ra quanh thân, có thể thấy giờ phút này hắn cũng cảm thấy rất tức giận: “La công công, tại sao hoàng thượng lại trúng độc?”
La công công lập tức quỳ gối xuống trước mặt Mạc Chiêu Huân và Tịch Khuyết: “Bẩm Chiến vương gia, Quốc công gia, nô tài
cũng không biết tại sao, một canh giờ trước Ngọc phi nương nương cho tỳ
nữ mang chén canh gà hầm thuốc bắc chính tay hầm đến cho hoàng thượng.
Nhưng khi hoàng thượng uống vào thì lập tức…. lập tức ngã xuống bất
tỉnh. Còn…. còn Ngọc phi cũng…cũng đã trúng độc chết ngay sau đó ở Ngọc
Tĩnh cung”
Nghe xong, Mạc Chiêu Huân và Tịch Khuyết nhìn nhau, mắt xoẹt qua tia nghi ngờ, Mạc Chiêu Huân trầm giọng gọi: “Kim”
Vừa dứt lời thì một bóng dáng mặc quần áo dạ hành từ không trung xuất hiện, quỳ gối trước mặt Mạc Chiêu Huân và Tịch Khuyết: “Thuộc hạ nghe lệnh”
“Lập tức cho người phong tỏa tin tức hoàng thượng trúng độc, không được để
tin này truyền ra ngoài, cho người ngày đêm canh gác khu vực xung quanh
Ngự Long cung, ngay cả người trong cung cũng không cho phép bén mảng
bước vào căn phòng này. Còn nữa, cho người điều tra về vụ việc lần này,
bắt đầu từ Ngọc phi” Mạc Chiêu Huân lạnh lẽo nói, rồi hắn phất tay cho
ảnh vệ lui ra đi làm nhiệm vụ.
“La công công và ba vị thái y, kể
từ bây giờ bốn người các ngươi sẽ là người hầu hạ hoàng thượng xuyên
suốt, tuyệt đối không cho bất kỳ ai vào trong căn phòng này, cho dù có
là mẫu hậu của bổn vương, bất kể là ai có hỏi thì cứ nói hoàng huynh
đang bị bệnh không tiếp người nào để tránh làm ảnh hưởng đến bệnh tình”
Mạc Chiêu Huân bóp trán nói.
“Còn độc của hoàng thượng…..?” Trần
thái y đánh bạo hỏi Mạc Chiêu Huân, chăm sóc thì chăm sóc được rồi nhưng vấn đề trọng yếu làm sao có giải dược cho hoàng thượng đây?
“E
hèm….” Dạ Nguyệt ho nhẹ nhằm để mọi người tập trung, từ nãy đến giờ nàng đã rất muốn nói với bọn họ rồi, chỉ là không khí có vẻ căng thẳng làm
nàng không biết phải lên tiếng như thế nào. “Cái này ta không chắc có
thể giải được hay không nhưng có thể thử”
Mọi người đồng loạt
quay sang nhìn Dạ Nguyệt. Riêng Hách Liên Tử Y bất giác ngộ ra trong
lòng, sao nàng lại quên muội ấy có giải dược bách độc của lão sư phụ
chứ, cho nên ngay cả Xuyên tâm tán cũng không thể làm được gì muội ấy.
“Đệ muội, muội có thể giải được?” Mạc Chiêu Huân kinh ngạc hỏi, mà ở đây
ngoại trừ Hách Liên Tử Y thì tất cả đều đang trợn mắt kinh ngạc nhìn Dạ
Nguyệt.
Nghe Mạc Chiêu Huân gọi đệ muội, chứng tỏ hắn đã thừa
nhận nàng như em dâu hắn, Dạ Nguyệt cười cười nói: “Nhị ca, ta không
chắc chắn có thể được không nhưng có thể thử”
Tịch Khuyết như nhớ ra gì đó, đáy mắt xoẹt qua tia sáng, nhẹ giọng nói: “Nàng giải được Xuyên tâm tán”
Phải nói Xuyên tâm tán vốn dĩ là một loại độc không hề có giải dược, mặc dù
độc lực không bằng với cổ độc Lang Hỏa Tâm nhưng cũng là một loại độc
trong thiên hạ chỉ có duy nhất một người giải được, vậy mà nàng ấy lại
giải được.
“Thật ra giải dược này không phải của ta, là của vi
sư đã cho ta trước khi hai tỷ muội xuống núi” Dạ Nguyệt thấy mọi người
nhìn nàng bằng vẻ sùng bái, lắc đầu nói. Người tài giỏi là lão sư phụ
của nàng chứ không phải nàng.
Rồi Dạ Nguyệt cũng không nói nhiều
nữa, nàng lập tức đến bên cạnh giường, nhìn nam tử anh tuấn trên giường, giơ tay lấy ra trong vạt áo một bình sứ trắng: “Hoàng thượng, xin thất
lễ”
Nói rồi mở miệng người nằm trên giường ra cho một viên thuốc vào miệng hắn rồi đẩy nhẹ cằm lên cho viên thuốc rớt xuống cổ họng.
Thấy người trên giường đã nuốt thuốc vào, khuôn mặt đang nhăn nhó đã từ
từ giãn ra trở về vẻ yên tĩnh như đang ngủ, Dạ Nguyệt thở phào một hơi
rồi lui sang một bên.
Trần thái y lại đi đầu, cung kính bắt mạch
cho Thần đế, sau một hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: “Giải dược này cũng không thể giải được Lang Hỏa Tâm mặc dù….”
Mọi người hồi hợp im lặng lắng nghe Trần thái y.
“Nó ức chế độc tính đang lan rộng khắp cơ thể” Trần thái y ủ rũ nói, một
tháng sau có lẽ sẽ là ngày đại tang của Thần Dương hoàng triều.
Nghe xong, mọi người lại rơi vào trầm mặc, không khí trong phòng lại ngột ngạt trở lại.
“Có thể cầm cự được bao lâu?” Dạ Nguyệt nhíu mày hỏi, Lang Hỏa Tâm thực sự
là một loại cổ độc cực mạnh nên nàng mới nghĩ đến tình huống xấu nhất
đó, không ngờ tình hướng xấu nhất đã thật sự xảy ra.
“Khoảng một
tháng” Trần thái y nhắm mắt lắc lắc đầu, mái tóc dường như cũng đã bạc
đi rất nhiều, chưa hết một buổi tối mà ông cảm giác bản thân đã già đi
thêm rất nhiều tuổi.
“Tỷ tỷ” Dạ Nguyệt quay sang nhìn Hách Liên Tử Y, đôi mắt trong suốt ánh lên tia sáng linh động.
Hách Liên Tử Y gật đầu: “Có thể kịp”
Tịch Khuyết nhìn Dạ Nguyệt, ánh mắt như đang hỏi. Dạ Nguyệt mỉm cười, kiên
định nói, trong mắt là tin tưởng khó nói nên lời: “Có thể nhờ sư phụ của ta, người chắc chắn có thể giải được”
“Sư phụ nàng?” Tịch Khuyết nhìn vào đôi mắt kiên định của nàng làm hắn bất giác cũng tin tưởng, tâm trí cũng ổn định rất nhiều.
“Bách Y lão giả thần y” Dạ Nguyệt nở nụ cười thanh mát như ánh sáng mặt trăng.
Mọi người cuối cùng cũng đã hiểu ra, thì ra các nàng là truyền nhân của
Bách Y lão giả thần y nên mới có thể giải được Xuyên tâm tán. Như vậy
độc của hoàng thượng có thể có cơ may được hóa giải rồi.
“Chúng
ta sẽ lên đường ngay lập tức” Mạc Chiêu Huân lấy lại tinh thần, phấn
chấn đứng dậy nói. Hoàng huynh của hắn được cứu rồi….: “La công công và
các vị thái y, chuyện còn lại đành nhờ vào các vị, cố gắng cầm cự cho
đến khi bổn vương trở về”
Bốn người cung kính gật đầu, Mạc Chiêu
Huân đến nhìn Thần đế rồi cùng với Tịch Khuyết, Dạ Nguyệt và Hách Liên
Tử Y chuẩn bị rời đi. Nhưng chưa kịp đến cửa thì cánh cửa bật mở, Chiêu
Hoàng quận chúa xông vào: “Muội cũng muốn đi”
Thấy Chiêu Hoàng
quận chúa xuất hiện, Tịch Khuyết không tự chủ kéo Dạ Nguyệt ra phía sau
mình, che chắn cho nàng, vẻ mặt đề phòng nhìn nàng ta.
Mạc Chiêu
Huân nhìn thấy hoàng muội mình đột nhiên xuất hiện, mắt không tự chủ
liếc nhìn Dạ Nguyệt và Tịch Khuyết, thấy vẻ mặt Tịch Khuyết trầm xuống
thật giống như đang chuẩn bị phát tác. Hắn biết tam đệ đang kìm chế tức
giận với hoàng muội, về chuyện Thái hậu cho đệ muội uống rượu độc tam đệ vẫn chưa nhắc tới nhưng không có nghĩa đệ ấy bỏ qua.
Mà bên này
Chiêu Hoàng quận chúa vừa thấy Dạ Nguyệt, mặt liền biến sắc không tin
được nói: “Ngươi… tại sao ngươi còn sống?” không phải mẫu hậu nói với
nàng là nàng ta đã uống Xuyên tâm tán rồi hay sao?
“Ta là hồn ma đây ~~~” Dạ Nguyệt quơ quơ tay làm bộ dáng như người chết, le lưỡi chọc quê Chiêu Hoàng quận chúa.
Thấy vẻ giễu cợt trong mắt Dạ Nguyệt cùng vẻ bảo vệ của Tịch Khuyết với nàng ta, còn nhìn nàng đề phòng như với kẻ địch. Chiêu Hoàng quận chúa bất
giác đau lòng, hung hăn dậm chân: “Ta nhất định phải đi nói với mẫu hậu”
“Quận chúa đi thông thả ~~~” Dạ Nguyệt thản nhiên nhìn Chiêu Hoàng quận chúa.
“Hoàng muội, nếu muội không nói với mẫu hậu chuyện đệ muội còn sống thì ta sẽ
cho muội theo” Mạc Chiêu Huân ảo não lắc đầu, hết chuyện này đến chuyện
khác làm hắn thật nhức đầu.
Tịch Khuyết nghe Mạc Chiêu Huân nói,
ánh mắt sắt bén quay sang nhìn Mạc Chiêu Huân. Mạc Chiêu Huân cũng nhìn
hắn cười khổ, trưng vẻ mặt “ta cũng hết cách rồi”, còn không quên nhún
nhún vai thể hiện sự bất lực.
Chuyện Nguyệt nhi còn sống tạm thời chưa truyền đến tai Thái hậu nhưng về sau nhất định sẽ bại lộ, trước
khi Thái hậu phát hiện hắn phải sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, vì vậy trước mắt cứ che giấu được lúc nào hay lúc đó. Mạc Chiêu Huân cũng nghĩ vậy
nên mới kịp thời ra điều kiện với Chiêu Hoàng quận chúa.
Nghe
hoàng huynh gọi nàng ta là “Đệ muội”, Chiêu Hoàng quận chúa rất tức
giận, gọi như vậy cũng chứng tỏ huynh ấy đã công nhận quan hệ của hai
người kia, tại sao đến cả Ngũ ca của nàng cũng đứng về phía con tiện
nhân thấp hèn đó?
“Được, muội đồng ý” nàng chỉ còn cách đi theo
để trông chừng Khuyết ca ca của nàng, không để con tiện nhân đó chiếm
được lợi thế, nàng nhất định phải giành lại Khuyết ca ca. Nghĩ vậy nên
Chiêu Hoàng quận chúa mới chấp nhận đề nghị của Mạc Chiêu Huân.
Mạc Chiêu Huân âm thầm thở phào, trước mắt cứ như vậy đi, bọn hắn phải lo
chuyện của hoàng huynh trước. Nước không thể một ngày thiếu vua, huống
hồ chi bọn họ chỉ mới dẹp loạn xong biên cương, vẫn còn đang trong thời
gian xây dựng phòng tuyến bảo vệ.
Và như vậy mọi chuyện chính là
như thế. Ngay trong đêm đó năm người cùng với một ảnh vệ đảm nhiệm phu
xe lên đường đến vách Biệt Dương.
***0w0***
Rạng sáng ngày thứ mười một, xe ngựa cuối cùng cũng đến dưới chân núi. Vì xe ngựa
không thể lên núi nên cả đoàn người phải để xe ngựa lại quán trọ dưới
chân núi, trực tiếp đi bộ lên núi.
Không khí sáng sớm trong lành mát mẻ, nên mọi người rất thoải mái và dễ chịu. Đã một tháng mấy rồi Dạ Nguyệt và Hách Liên Tử Y không có được cảm nhận không khí quen thuộc
này, cả hai đều rất hưng phấn, hơn nữa bọn họ còn có thể gặp lại lão sư
phụ.
Đi được hơn nữa đường thì tiếng tiêu du dương như dòng suối mát lành lay động lòng người đột nhiên ở đâu truyền đến, cuốn hút tất
cả mọi người phải dừng lại lắng nghe âm thanh ảo mộng huyền ảo đó.
“Là sư phụ” Dạ Nguyệt và Hách Liên Tử Y liếc mắt nhìn nhau vui mừng thốt
lên, các nàng thật sự rất nhớ tiếng tiêu khiến người hồn xiêu phách lạc
này nga.
Nghe vậy cả đoàn người càng đi nhanh hơn, cuối cùng bọn
họ đứng trước một hàng rào bằng gỗ với đầy dây leo. Một căn nhà nhỏ nhỏ ở bên trong, nằm sát bên cạnh vách sườn núi, phòng tầm mắt ra xa xa có
thể thấy được phong cảnh núi non hùng vĩ cùng với một màu xanh mướt của
khu rừng rậm dưới chân núi.
Mở cửa bước vào trong sân nhỏ, là một cây anh đào già lâu năm, đứng sừng sững bên cạnh vách núi. Mùa xuân hoa anh đào nở rộ một màu hồng phấn khắp cả cây, những cánh hoa lay động
trong gió rơi đầy mặt sân, hương thơm thoang thoảng quấn quít quanh mũi
của mỗi người ở đây.
Tịch Khuyết nhận ra đây là mùi hương thoang
thoảng trên người Nguyệt nhi của hắn, khiến lòng hắn bất giác dễ chịu
thả lỏng cơ thể….
Dạ Nguyệt hí hửng chạy đến chiếc xích đu quen
thuộc. Lúc trước vì quá buồn chán nên nàng đã dùng dây leo quấn lại với
nhau cho thật dày, thật chắc chắn rồi nhờ lão sư phụ dùng khinh công
phóng lên cành cây cao to của cây anh đào này để luồn dây leo qua. Sau
đó, dùng một tấm gỗ nhỏ vừa đủ cho một người ngồi rồi luồn dây leo treo
lên tạo thành một chiếc xích đu cho nàng thư giãn lúc mệt mõi.
Ngồi ở nơi này, phóng tầm mắt nhìn về phía thiên nhiên hùng vĩ kia, nàng
luôn cảm thấy vấn đề của bản thân mình thật rất nhỏ bé nên nàng lại có
thêm động lực mà tiếp tục. Giờ nhớ lại quả thật đó là khoảng thời gian
dù vất vả nhưng lại rất thanh bình, cứ như nàng trở về khoảng thời gian
là trạch nữ ở thế giới kia vậy.
Tịch Khuyết thấy nàng chạy về phía xích đu, trên khuôn mặt lạnh lẽo mang vài phần ý cười cũng đi về phía đó với nàng.
“Chàng đẩy cho ta nha” Dạ Nguyệt leo lên xích đu ngồi rồi quay qua nhìn hắn
cười cười, quyết định giao nhiệm vụ trọng đại cho hắn.
“Được” Tịch Khuyết cưng chiều nói, tay bắt đầu làm nhiệm vụ cao cả, đẩy xích đu cho thê tử thân yêu của hắn.
Thấy cảnh tượng hài hòa ấm áp này, trong mắt của Mạc Chiêu Huân và Hách Liên Tử Y cũng tràn đầy ý cười. Nhưng rơi vào mắt của Chiêu Hoàng quận chúa
thì thật chói mắt, khiến nàng ta ghen tỵ đến đỏ cả mắt. Nàng chưa từng
thấy một Tịch Khuyết dịu dàng và ấm áp như thế này trước đây, vậy mà từ
suốt dọc đường đi đến bây giờ nàng lại hết lần này đến lần khác nhìn
thấy hắn như vậy với con tiện nhân đó.
“Nha đầu, con tìm được một nam nhân rất được nha” giọng nói non nớt từ trong nhà nhỏ vọng ra nhưng lại không thấy chủ nhân của giọng nói non nớt đó xuất hiện.
“Sư phụ” cả Dạ Nguyệt và Hách Liên Tử Y đều đồng thanh hô lên, trong mắt các nàng chính là kích động không hề che giấu.
Sư phụ? Mạc Chiêu Huân và Tịch Khuyết quay qua nhìn nhau, người có giọng
nói non nớt đó chính là Bách Y lão giả thần y nổi tiếng giang hồ? Bây
giờ bọn hắn thật sự rất tò mò, người sở hữu giọng nói này sẽ có vẻ ngoài như thế nào đây?
“Vãn bối xin bái kiến Bách Y lão giả thần y” Mạc Chiêu Huân và Tịch Khuyết cùng với ảnh vệ chấp tay khom người.
Nhưng lại không có ai đáp lại bọn hắn, một mảnh trầm mặc bao trùm.
“Sư phụ, con rất nhớ người nha” Dạ Nguyệt bất ngờ lên tiếng phá vỡ bầu
không khí lắng đọng đó, nàng chậm rãi đi đến trước cửa nhà nhỏ.
“Có chuyện mới nhớ đến ta, nha đầu thúi các con” giọng nói non nớt hờn giận trách móc.
“Sư phụ” Hách Liên Tử Y cũng xúc động nhanh chóng đi đến trước cửa, mềm giọng gọi.
Ngừng một chút lại không có ai trả lời, qua thời gian khoảng một ly trà lại nghe được tiếng thở dài từ bên trong vọng ra.
“Hai nha đầu cùng với hai tên tiểu tử đó vào đây, còn lại ở bên ngoài”
giọng nói non nớt vẻ ra lệnh nói, trong giọng nói tràn đầy nghiêm nghị
không cho phép từ chối.
Mạc Chiêu Huân nghe vậy quay sang Chiêu Hoàng quận chúa: “Muội ở đây chờ có được không?”
Mặc dù rất muốn phát tác nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắt bén của Tịch
Khuyết, Chiêu Hoàng quận chúa đành im lặng gật đầu. Đối với Khuyết ca
ca, nàng vừa yêu lại vừa kính sợ hắn, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn nàng đã quyết định cả đời này chỉ gả cho một mình hắn.
Như vậy bốn người mở cửa bước vào trong, cánh cửa đóng lại tách biệt bọn họ với thế giới bên ngoài.
Vừa bước vào đã thấy một tiểu hài tử khoảng năm tuổi, đang ngồi ngay ngắn
bên bàn trà, chậm rãi bưng chung trà lên uống, động tác thuần thục cùng
vô cùng phong nhã cứ như một vị cao nhân ẩn cư, khí thế vương giả trời
sinh, khuôn mặt trắng hồng đáng yêu.
Mà vừa nhìn thấy khuôn mặt của tiểu hài tử, Mạc Chiêu Huân như bị sét đánh trúng, nhất thời đứng sựng ngay tại chỗ.
Tịch Khuyết cũng có kinh ngạc nhanh chóng xoẹt qua trong đáy mắt nhưng hắn
lập tức khôi phục lại trạng thái lạnh nhạt như bình thường.
"Nói, tiểu tử ngươi tên gì?" ánh mắt sắc bén chiếu tướng Tịch Khuyết. "Ngươi là gì của Nguyệt Nguyệt?"
"Vãn bối là Tịch Khuyết, là phu quân của Nguyệt nhi" Tịch Khuyết chấp tay
khom người, trong giọng nói nhu hoà thể hiện kính trọng. Hắn biết trong
thời gian một năm lúc hắn không bên cạnh Nguyệt nhi thì cũng nhờ Bách Y
thần y và Hách Liên Tử Y đã chăm sóc nàng giúp hắn, nên hắn cũng rất
biết ơn họ, hơn nữa còn kính trọng vị tiền bối đã cứu mạng nàng, tặng
nàng giải dược bách độc mới có thể giúp nàng qua một kiếp nạn.
Nghe đến đây Bách Y lão giả nhíu mày, âm thầm đánh giá Tịch Khuyết trong
lòng: "Ngươi chính là tên tiểu tử mất tích làm cho đồ nhi của ta ngày
đêm đau khổ nhớ mong?"
"Sư phụ, người nói cái gì vậy?" Dạ Nguyệt
mặt nóng lên, hờn giận nói. Các nàng chỉ mới đi có tháng mấy mà, sư phụ
cho dù có giận dỗi cũng đâu cần phải chỉnh nàng như vậy nha.
Tịch Khuyết nghe vậy mắt loé sáng, nóng bỏng nhìn cô gái nhỏ đang có trạng
thái muốn chui xuống đất trốn bên cạnh, tay siết chặt lấy tay nàng.
Hà hà, Bách Y lão giả âm thầm cười vui sướng vì chỉnh được tên đồ nhi quái đản của ông, và còn vô cùng ưng ý đối với Tịch Khuyết, quả đúng là một
tên tiểu tử đáng tin cậy. Sống gần bảy mươi mấy năm trên đời này ông đã
gặp qua vô số người nhưng rất hiếm mới có một người có khí chất cường
đại như tên tiểu tử này, không uổng nha đầu của ông chờ đợi và quyết tìm cho bằng được hắn.
Gật gật đầu hài lòng, Bách Y lão giả quay
sang nhìn Mạc Chiêu Huân và Hách Liên Tử Y, trong đáy mắt xoẹt qua tia
ẩn tình nào đó, thở dài: "Còn ngươi là Chiến vương gia Mạc Chiêu Huân?"
"Chính là vãn bối" Mạc Chiêu Huân cũng chấp tay khom người, trong đáy mắt cũng ẩn chứa tia biết ơn cùng kính trọng, theo thông tin hắn nhận được thì Y nhi đã ở đây năm năm, hắn có thể đoán được chính vị này đã cứu Y nhi từ trong cái chết cận kề. Nhưng nhìn vị này làm hắn nhớ lại một bức tranh
mà hắn đã vô tình nhìn thấy trong thư phòng của phụ vương hắn, cũng tức
là Tiên hoàng. "Mạn phép cho vãn bối hỏi thẳng, cao danh quý tánh của
tiền bối là...?"
Bách Y lão giả nghe vậy thì lại thở dài, quả
nhiên tên tiểu tử này đã nhìn thấy: "Đời người vốn vô thường, cho dù ta
nói cho ngươi biết thì ngươi có thể thay đổi được gì?"
Nghe vậy Mạc Chiêu Huân đã hiểu, quả nhiên đúng với suy đoán của hắn.
"Được rồi, là loại độc dược nào?" Bách Y lão giả thấy vẻ nghi ngờ của những
người khác, lập tức chuyển sang chuyện khác. "Độc gì mà ngay cả giải
dược bách độc của ta cũng không thể giải được? Hơn nữa, người trúng độc
là ai?"
Nhìn vào đôi mắt như nhìn thấu mọi chuyện của Bách Y lão giả, Tịch Khuyết và Mạc Chiêu Huân thực sự thán phục trong lòng.
"Sư phụ, là cổ độc Lang Hoả Tâm của Lang tộc cổ xưa" Hách Liên Tử Y nghiêm trọng nói. "Người trúng độc là Hoàng thượng"
"Lang Hoả Tâm?" Bách Y lão giả lẩm bẩm, cổ độc này vốn dĩ đã thất truyền từ
năm mươi năm trước, vậy mà bây giờ lại xuất hiện lại?
Thấy Bách Y lão giả im lặng suy nghĩ, không khí trong phòng bỗng chốc yên tĩnh pha lẫn chút gì đó căng thẳng.
Qua một thời gian ngắn, Bách Y lão giả nhíu mày nói: "Muốn giải phải tìm được Lang Hoả thập thất hoa của Lang tộc"
Lang Hoả thập thất hoa? Nghe tên một loài hoa hoàn toàn xa lạ, mọi người liếc mắt nhìn nhau.
"Ta đã từng đọc trong một tài liệu cổ xưa, Lang Hoả thập thất hoa chính là
dược liệu quý hiếm nhất trên đời này ngàn năm mới có một đoá, chỉ cần
một cánh của nó cũng có thể hoá giải tất cả các loại cổ độc trong thiên
hạ. Nhưng điểm đặc biệt của loài hoa này chính là chỉ có người có duyên
mới có thể hái được một cánh của nó" Bách Y lão giả trầm ngâm nói. "Đáng tiếc cổ độc của Lang tộc cũng chỉ có nó mới có thể giải trừ, ngoài ra
đều hoàn toàn vô dụng"
"Sư phụ, bông hoa đó hiện tại đang ở đâu
a?" Dạ Nguyệt cảm thấy rất hứng thú với loài hoa kiêu hãnh này nha, chỉ
có người có duyên mới chạm vào được? Nghe thôi đã thấy cực kỳ thú vị
rồi.
"Cách đây ba thị trấn về phía Tây, bên trong Vô Đáy động mà
người đời hay sợ hãi khi nhắc đến đó. Nhưng đó là do tài liệu cổ ta đã
đọc qua thôi, thực tế chưa có ai chứng minh Lang Hoả thập thất hoa có
trong đó, vì tất cả người đi vào đều không thể toàn mạng trở ra" Bách Y
lão giả không chắc chắn nói, vẻ mặt non nớt lại hiện ra biểu tình bất
đắc dĩ. Ông không muốn hai nha đầu nhà mình đâm đầu vào con đường nguy
hiểm như vậy.
Không khí lại rơi vào trầm mặc.
"Ta và nhị
ca sẽ đi, nàng ở lại đây chờ ta" Tịch Khuyết quay qua nhìn Dạ Nguyệt,
dịu dàng nói. Hắn không muốn nàng gặp nguy hiểm, từ lúc biết nàng uống
chung rượu độc đó lòng hắn giống như có vạn tiễn xuyên qua, đau đến thấu triệt tâm can. Bây giờ hắn làm sao có thể dẫn nàng vào nguy hiểm được
đây?
Dạ Nguyệt lập tức đứng dậy, giận dữ phẩy tay áo quay đi, để lại mọi người trợn mắt kinh ngạc không thể thốt nên lời.
Hách Liên Tử Y và Bách Y lão giả nhìn nhau, thấy hành động này của Dạ Nguyệt thì đã hiểu rõ, tính tình của Dạ Nguyệt vốn rất dễ chịu nhưng để tức
giận như vậy chứng tỏ trong lòng đã nhất quyết, xem ra nha đầu này nhất
định phải đi rồi.
Tịch Khuyết quay qua nhìn mọi người vẻ mặt khó hiểu, hắn vừa nói sai cái gì sao?
"Ta phải đi chuẩn bị những thứ giải dược khác, một khi các ngươi tìm thấy
Lang Hỏa thập thất hoa ta sẽ bắt tay vào điều chế giải dược ngay" nói
rồi nhanh chóng chuồn đi.
"Ta cũng phải đi chuẩn bị với sư phụ" lại thêm một người chạy đi.
"Tam đệ, tự giải quyết cho tốt, ta sẽ cho người đi sắp xếp những thứ cần
thiết, sáng mai chúng ta khởi hành" Mạc Chiêu Huân thông thả vỗ vỗ vai
Tịch Khuyết, giả bộ bình tĩnh đi ra cửa, nhưng khi ra tới cửa thì cũng
cong chân lên chuồn lẹ.
***0w0***
Dạ Nguyệt trở về căn
phòng nhỏ của nàng, nhìn đồ vật bên trong vẫn còn nguyên vẹn hơn nữa lại không hề có hạt bụi nào, trong lòng bỗng vô cùng xúc động. Lão sư phụ
vẫn luôn quét dọn phòng các nàng khi các nàng không có ở đây, giống như
muốn nói sẽ luôn chào đón các nàng trở về đây bất cứ lúc nào.
Nàng nhìn quanh căn phòng quen thuộc, bước đến ngồi xuống giường nhỏ, vẻ mặt trầm ngâm. Nàng biết bản thân không nên như vậy, giận dỗi với sư phụ,
nhưng lời hứa "có sống cùng sống có chết thì cùng chết" nàng vẫn luôn
khắc sâu vào trong đáy lòng mình.
Đang suy nghĩ thì cửa phòng
bật mở, người nào đó chậm rãi bước vào phòng, chậm rãi đóng cửa lại rồi
quay qua chăm chú nhìn Dạ Nguyệt. Đôi mắt đen như mực, lại tĩnh lặng như mặt hồ đó lại đang dần dần dâng lên những gợn sóng khó có thể nhìn
thấu.
"Xin hỏi Quốc công gia tìm dân nữ có việc gì?" nhìn thấy
người trước mặt lửa giận lại xông lên, Dạ Nguyệt quay mặt sang chỗ khác
nói.
Tịch Khuyết cứng đờ người trong chốc lát rồi hắn âm trầm bước nhanh về phía người đang ngồi trên giường.
"Chàng đứng đó, không được đến gần ta" Dạ Nguyệt thấy người nào đó cứ xông về phía mình, nhất thời hoảng hốt la lên.
Nhưng vừa nói xong thì cơ thể đã bị đè xuống giường nhỏ, đôi môi nóng bỏng
lập tức phủ lên môi nàng. Dạ Nguyệt giãy giụa muốn thoát khỏi cơ thể to
lớn ấm áp đó, nàng còn đang rất giận, vậy mà sư phụ lại dùng chiêu này
để đối phó với nàng. Dạ Nguyệt nhất quyết chống lại chiếc lưỡi đang cố
gắng cạy môi nàng ra, tay bị đè ép trước ngực vẫn ra sức đẩy cơ thể
người phía trên.
Mặc dù không tiến vào khoang miệng nàng được
nhưng hôn một lúc lửa nóng cũng trỗi dậy trong lòng, Tịch Khuyết rời môi nàng ra, nóng bỏng nhìn người bên dưới: "Sao nàng lại tức giận?"
"Nếu ta nói ta sẽ đi với Tử Y tỷ, chàng ở đây chờ ta thì chàng sẽ nghĩ sao?" Dạ Nguyệt hung hăn hỏi ngược lại.
"Không cho phép" Tịch Khuyết nghiêm nghị nói.
Dạ Nguyệt làm vẻ mặt "Đó thấy chưa" với sư phụ nhà mình.
"Hai chuyện này là khác nhau" Tịch Khuyết không phải không hiểu nàng đang
nghĩ gì nhưng hắn tự cho bản thân làm đúng nên mới có một màn như vậy.
Hắn đưa tay rút đi cây trâm bạc khảm ngọc trên tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt
ve những lọn tóc đen mượt mềm mại của nàng.
"Bản chất là giống
nhau" Dạ Nguyệt chu môi bất mãn. "Chàng còn từng hứa với ta sẽ chia sẽ
gánh nặng cùng ta, vậy mà bây giờ chàng vẫn còn muốn gánh vác một mình?
Chàng còn nói nếu ta ở đâu thì chàng sẽ theo đó, cho dù có là địa ngục
tâm tối nhất? Nếu chàng có mệnh hệ gì thì chàng nói xem ta sẽ như thế
nào? Chàng nghĩ ta sẽ có thể yên lòng ở đây đợi chàng trở về?"
Tịch Khuyết choáng váng trước một loạt câu hỏi của người bên dưới, lần đầu
tiên hắn hoàn toàn bại trận, bởi vì hắn không thể đáp trả lại được câu
nào. Cuối cùng đành gắt gao ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn vào lòng: "Nhưng ta
muốn nàng có thể vui vui vẻ vẻ sống mà không phải đối mặt với bất cứ
nguy hiểm nào nữa"
Dạ Nguyệt tròn xoe mắt nhìn sư phụ, thì ra
nàng và sư phụ đều nghĩ giống nhau, vươn tay ôm lấy sư phụ, lầm bầm nói: "Ta cũng muốn chàng giống vậy mà"
Mặc dù lời nói rất nhỏ nhưng
Tịch Khuyết đều nghe không sót chữ nào, hắn bất giác nhẹ giọng cười, làm sao đây? Hắn không thể ngừng rung động với cô gái nhỏ này được.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng Tịch Khuyết cũng đã âm thầm quyết định để nàng đi cùng
hắn, không hiểu sao có một câu nói luôn văng vẳng trong đầu hắn "có sống cùng sống, có chết thì cùng chết", nếu là vậy thì hắn và nàng sẽ cùng
nhau đối mặt với mọi chuyện. Nhưng trước đó...
"Được rồi, chỉ cần nàng quyến rũ thuyết phục được ta thì ta sẽ đồng ý để nàng đi cùng"
Tịch Khuyết cong khoé môi, đôi mắt trong suốt đưa tình nhìn Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt lập tức hung hăn đẩy người ở trên ra: "Chàng đừng có tưởng bở nha"
Nhưng tên nam nhân nào đó vẫn quyết bám dính lấy nàng không buông, chân còn
không đứng đắn cọ cọ vào chân nàng, bàn tay to lớn vuốt ve khắp cơ thể
nàng.
"Nếu nàng không quyến rũ ta thì ta đành phải quyến rũ nàng vậy" nói rồi lập tức kéo vạt áo Dạ Nguyệt ra mà hôn sâu xuống da thịt
trắng nõn mềm mại bên trong.
"Chàng....bây giờ đang là ban ngày
ban mặt đó a" Dạ Nguyệt cảm nhận kích thích, nhất thời nóng bừng mặt đẩy cái đầu đang chôn trong cổ nàng mà gặm cắn.
"Ta sẽ thật nhẹ nhàng" Tịch Khuyết cười cười nhỏ giọng thì thầm, tránh để bên ngoài nghe thấy.
"Cũng không được" Dạ Nguyệt giãy dụa, nếu lỡ bạn Chiêu Hoàng mà hung hăn đẩy
cửa vào thì nàng phải làm sao đây? Nàng không sợ Chiêu Hoàng nhưng nếu
để lão sư phụ với mọi người nhìn thấy một màn xấu hổ này thì nàng còn
mặt mũi nào mà nhìn bọn họ.
Cảm nhận nơi nóng bỏng nào đó đang
chọc vào cơ thể mình, Dạ Nguyệt càng giãy dụa hơn nữa. Nhưng nàng không
biết càng giãy dụa lại càng kích thích lửa nóng của người bên trên.
Vì Dạ Nguyệt giãy dụa nên cơ thể vô tình chà sát với cơ thể Tịch Khuyết,
làm hắn một phen thoải mái cũng bức rức cả cơ thể. Thật là đáng đánh
đòn, muốn hắn dừng lại nhưng lại kích thích hắn như vậy...
Nhất
quyết động thân tiến thẳng vào bên trong cơ thể Dạ Nguyệt làm Dạ Nguyệt
nhất thời cứng đờ người, cơ thể đột nhiên bị vật to lớn xuyên qua làm
nàng muốn hét lên.
Thấy người bên dưới rốt cuộc đã ngưng giãy
dụa, Tịch Khuyết cũng không có bắt đầu di chuyển, mà chỉ im lặng nhìn
sâu vào trong đôi mắt đang đỏ lên. Không khí ám muội dần lan toả ra khắp phòng.
"Chàng chơi xấu" Dạ Nguyệt ấm ức nỉ non.
"Ta đã
nhịn mười ngày rồi" Tịch Khuyết cúi đầu cắn cắn vào lỗ tai nhỏ nhắn. Vì
phải nhanh chóng lên đường nên đã mười ngày rồi hắn không được ăn thịt,
từ ngày mai lại không biết sống chết như thế nào nên bây giờ hắn chỉ
muốn yêu tiểu thê tử của mình thôi.
Mặc dù Tịch Khuyết vẫn chưa
có di chuyển nhưng bị vật to lớn nằm trong cơ thể như vậy vẫn khiến Dạ
Nguyệt bất giác nỉ non, cơ thể bức rức khó chịu nên không tự chủ mà nhúc nhích.
Tịch Khuyết cảm nhận nơi đó đang gắt gao ôm lấy hắn, lý
trí cũng dần dần chìm vào mộng ảo, bất giác di chuyển hông theo một tiết tấu chậm rãi nhưng mạnh mẽ, đẩy mạnh vào bên trong Dạ Nguyệt.
"Nguyệt nhi..." Tịch Khuyết vừa luật động vừa kéo vạt áo Dạ Nguyệt xuống ngang
tay, để lộ ra đôi mật đào đẫy đà. Hắn mút vào điểm anh đào màu hồng đáng yêu trên đó, nhẹ nhàng mút cắn say mê, bàn tay kia thì vuốt ve đỉnh đồi còn lại.
Bị kích thích bốn phía, Dạ Nguyệt cong người lên đón
nhận xúc cảm mãnh liệt, tay không tự chủ bấu chặt vào áo đã kéo xuống
một nữa của sư phụ.
Tịch Khuyết vẫn chậm rãi nhưng mạnh mẽ ra
vào bên trong hang động ướt át của nàng, cảm giác thoải mái khiến hắn
cũng gầm nhẹ thỏa mãn.
Mấy ngày trước đây sư phụ còn nhanh chóng điên cuồng, nhưng bây giờ sư phụ lại chậm rãi mà mạnh mẽ, hơn nữa còn
rất dai dẳng làm nàng bắt đầu không chịu được mà nỉ non không ngừng.
Tịch Khuyết vẫn như cũ một lần lại một lần, không nhanh không chậm cũng
không nóng nảy quyết liệt, dùng sức mạnh cứng rắn nhưng ổn định đánh sâu vào trong cơ thể mềm mại của nàng.
Dạ Nguyệt chỉ cảm thấy bản thân trong quy luật ổn định đó, từ tư...từ từ tích góp từng chút một cảm giác khó nói thành lời.
Hai cơ thể quấn quít triền miên với nhau, mồ hôi của cả hai hoà lẫn vào
nhau. Tịch Khuyết bên dưới động tác vẫn không ngừng, vẫn tiếp tục tiết
tấu có lực như cũ.
Dạ Nguyệt bấu chặt vào lưng hắn, cơ thể nương theo động tác hắn mà run rẩy mà đong đưa, cuối cùng ở lần va chạm cuối
cùng nàng như tiến đến một nơi chưa từng đạt đến, cơ thể run rẩy, giống
như cánh hoa anh đào chao đảo bay lượn trong gió, cảm nhận một dòng nước nóng bỏng tràn ra từ sâu thẳm bên trong nàng.
Tịch Khuyết ngừng
lại, vẫn chôn trong thân thể mềm mại của nàng, cho đến khi phía dưới
nàng hết run rẩy lại tiếp tục mạnh mẽ ra vào. Lúc này hắn chuyển sang
nhanh chóng cùng dứt khoác quyết liệt, một lần lại một lần tiết tấu càng lúc càng nhanh, đưa nàng vào trong cơn kích tình cuồng loạn.
Dạ Nguyệt chịu không nỗi nỉ non khóc thút thích: "Dừng lại...ta xin chàng..."
Nhưng lời nỉ non này vào tai Tịch Khuyết lại càng kích thích dục vọng đang
bùng cháy phía dưới, hắn thở dốc nỉ non vào tai nàng: "Ta yêu nàng" nói
rồi càng ôm chặt lấy cơ thể đang dao động theo tiết tấu của hắn, hôn vào đôi môi đang nỉ non những lời mềm mại yêu kiều.
Một ngày này cả
hai chìm trong cơn kích tình mê loạn, để chuẩn bị đối mặt với bão tố mưa giông sinh tử vào ngày mai. Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp
theo, chỉ có hình bóng của người bên cạnh giờ phút này là rõ ràng nhất,
cũng chân thực nhất.