- Trang chủ
- Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?
- Chương 46
Tác giả: Lãnh Hàn Minh Nguyệt
“Cứu mạng, xin các vị đại hiệp hãy cứu dân nữ” cô gái mặc y phục một màu
trắng toát đơn giản nhưng lúc này nó đã bị nhuốm thành một màu máu đỏ
tươi trộn lẫn với bùn đất trông rất ghê rợn, tóc tai bù xù luộm thuộm
cũng đầy bùn đất và máu. Nàng ta vừa nhìn thấy nhóm người thì hớt ha hớt hải chạy đến la hét cứu mạng, vừa lại gần thì té nhào xuống đất bất
tỉnh.
Mọi người nhìn thấy đều không khỏi nhíu mày bịt mũi, mùi máu tanh lại xông vào mũi khiến bọn họ muốn nôn một trận.
Hách Liên Tử Y và Dạ Nguyệt chạy lên trước đỡ lấy nàng ta. Hách Liên Tử Y nhanh chóng chuẩn mạch cho nàng ta.
“Không có gì đáng lo ngại, chỉ là sợ hãi quá độ cùng với mất sức do nhiều ngày chưa ăn uống”
Dạ Nguyệt ấn huyệt nhân trung cho nàng ta tỉnh dậy, vừa tỉnh dậy nàng ta lại sợ hãi van xin mọi người cứu mạng nàng ta.
“Vị cô nương này, sao cô nương lại ở nơi này?” Mạc Chiêu Huân thấy không
thể biết được gì nếu nàng ta cứ la hét như vậy nên bước đến gần hỏi. “Có chuyện gì đã xảy ra?”
“Dân nữ…. dân nữ và tướng công đi ngang
qua vùng này, bị lạc vào đây…..” nàng ta vừa khóc vừa nấc cụt đứt quãng
kể lại “Bọn chúng…. Bọn chúng tấn công chúng tôi…. phu quân dân nữ….bị
bọn chúng bắt đi rồi…” nói xong lại sợ hãi khóc thật thê lương.
“Bọn chúng là ai?” nghe vậy Tịch Khuyết nhíu mày, đến gần đứng cạnh Dạ Nguyệt.
“Dân nữ cũng không biết…. chúng tôi vốn chỉ là nông dân bình thường đang đi
thăm họ hàng xa… không ngờ đi ngang qua vùng này vì không thông thuộc
đường đi nên lạc… lạc vào động này…bọn chúng lại truy cùng giết tận
chúng tôi….”
Mọi người nhìn nhau vẻ mặt trầm mặc, đã có thể chắc chắn một điều trong này có một “thứ gì đó” đang rình rập và có thể ra
tay lấy mạng bọn họ bất cứ lúc nào. Chuyện thảm sát lúc trước chỉ có thể là do bọn chúng gây ra.
“Không thể dẫn theo nàng ta” thấy không
thể khai thác được thông tin từ thiếu phụ này, La Địch lạnh lẽo nói, nếu dẫn theo chẳng khác nào tự rước của nợ vào thân, bọn họ bây giờ đã
trong tình trạng rất nguy hiểm rồi, lo cho bản thân còn chưa xong nói gì là lo cho người khác.
Không chỉ La Địch nghĩ vậy mà tất cả những người có mặt ở đây đều nghĩ vậy, tất cả đều trầm mặc không đồng ý cũng
không phản đối.
Dạ Nguyệt đứng dậy, nhỏ giọng nói gì đó vào tai Tịch Khuyết, Tịch Khuyết nghe xong mắt xoẹt qua ý cười, đúng ý của hắn.
“Nàng ta sẽ đi cùng với chúng ta” Tịch Khuyết quay qua bọn người La Địch âm
trầm nói, giọng nói lạnh như gió bắc cực, vẻ mặt muốn bao nhiêu dọa
người là có bấy nhiêu đáng sợ khiến đám người La Địch không khỏi rùng
mình, chưa đến mùa đông mà bọn hắn đã cảm thấy cái rét lạnh của mùa đông tháng chạp.
“Vậy thì các người sẽ tự chịu trách nhiệm, cho dù có việc gì cũng không liên quan đến chúng ta” La Địch kìm chế sợ hãi trong lòng, cứng rắn nói rồi cùng với đoàn người phía sau tiếp tục hướng phía trước đi tiếp, không thèm để ý gì đến bên Dạ Nguyệt.
“Khỏi phải nói” Dạ Nguyệt bĩu môi, cùng với Hách Liên Tử Y đỡ vị tiểu nương tử đó dậy.
“Dân nữ ngàn vạn lần biết ơn các vị nữ hiệp, đại hiệp….”
“Không cần khách sáo, cô nương tên gì?” Hách Liên Tử Y mỉm cười dịu dàng nói cũng không quên đưa khăn tay cho nàng ta lau mặt.
“Dân nữ tên Tiểu Tứ, ở thôn mọi người thường gọi A Tu” A Tu cũng mỉm cười
chất phác, gật đầu lia lịa vừa nhận khăn vừa luôn miệng nói cảm ơn.
Suốt dọc đường đi Dạ Nguyệt và Hách Liên Tử Y luôn quan tâm hỏi thăm đến A Tu nhằm để giảm bớt nỗi sợ hãi trong lòng nàng ấy.
Được biết, A Tu và tướng công nàng ta tên A Cát, là người ở xa đến thôn Đông Liên mưu sinh, công việc thường ngày của hai vợ chồng là làm thuê cho
ruộng của nhà người ta. Mấy ngày trước nghe người trong làng nói cụ nội
của A Cát bệnh nặng nên cả hai tức tốc lên đường trở về quê nhà để gặp
mặt cụ lần cuối. Đi tới đây lại bị lạc trong khu rừng rộng lớn này, tìm
thấy hang động nên trú thân một đêm, không ngờ lại có “thứ gì đó” xuất
hiện, rượt đuổi bọn họ khiến bọn họ phải chạy sâu vào hang động, cuối
cùng rơi xuống hang động ở dưới lòng đất này.
***0w0***
Bên ngoài, trời dần về đêm, đêm khuya thanh vắng không một bóng người.
Nhưng trong hang động vẫn là một màu tối đen như mực, không thể phân
biệt được ngày hay đêm. Đi được đoạn đường rất xa, qua hết cua quẹo này
đến cua quẹo khác, lựa chọn thông đạo để đi, cuối cùng đoàn người gặp
một khoảng không gian rộng khác, bên trong đó có đến năm sáu cái thông
đạo cùng với một cái hồ nhỏ. Tương tự như cái hồ lớn ở đường vào, nước
hồ trong vắt mát lạnh và dĩ nhiên cũng không thể thiếu loại tảo đặc biệt phát ra thứ ánh sáng xanh mờ mờ ảo ảo. Trên vách đá bên cạnh hồ, một
dòng nước trong veo đang chảy xuống từ trên đỉnh hang động, xuyên qua
những gờ đá xuống hồ nước, tiếng chảy róc rách róc rách nghe rất êm tai
và thoải mái.
“Chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây” La Địch nhìn tới nhìn lui một chút, thấy không có dấu vết gì khả nghi cũng không thấy vết máu nào, nên quay qua nói với cả đoàn. Phân phó cho từng nhóm nhỏ canh
chừng ở các cửa thông đạo, nếu “thứ gì đó” xuất hiện thì lập tức la lên
báo hiệu. Mọi người đã đi một ngày dài, lại gặp phải những chuyện kinh
hoàng như thế này nên vốn đã rất mệt mõi, không ai nói gì chỉ lẳng lặng
ngồi nghỉ ngơi lấy lại sức mà đi tiếp để tìm lối ra.
Tịch Khuyết, Mạc Chiêu Huân và hai ám vệ để bốn cây đuốc lên vách, cũng ngồi xuống nghỉ ngơi lấy lại sức.
Dạ Nguyệt và Hách Liên Tử Y giúp A Tu lau sạch bùn đất trên tay chân, da
thịt trắng nõn dần dần lộ ra khiến đám nhân sĩ giang hồ nhìn qua không
chớp mắt. Lúc bấy giờ bọn họ mới quan sát Dạ Nguyệt và Hách Liên Tử Y,
một người có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, còn một người thì lạnh
lùng khó gần nhưng cũng không giấu được nét đáng yêu của cô gái nhỏ. A
Tu cũng rất xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả nhân vật nữ chính của chúng
ta, đó là sắc đẹp thuỳ mị sắc xảo khiến bọn nhân sĩ giang hồ không khỏi
cảm thán, nhìn được mà lại không ăn được.
Sau khi giúp A Tu rửa
sạch bùn đất, đưa lương khô cho nàng ấy ăn, cả hai đỡ nàng nằm xuống
nền đất để nàng chợp mắt một chút. Rồi cả hai qua bên chỗ Tịch Khuyết và Mạc Chiêu Huân đang ngồi, nhập bọn với bọn họ.
Tịch Khuyết vươn
tay kéo Dạ Nguyệt ngồi vào trong lòng mình, mắt xoẹt qua tia lạnh lẽo
nhìn đám nhân sĩ giang hồ bên kia khiến bọn họ lập tức quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn qua bên này nữa.
Dạ Nguyệt hai má nóng
bừng, ảo nảo nhỏ giọng nói với người nào đó: "Bọn họ đang nhìn Tử Y tỷ
với A Tu chứ có phải nhìn ta đâu à, còn nữa trước mặt nhiều người như
vậy sao ta có thể ngồi như vậy a"
Tịch Khuyết thu lại vẻ lạnh
lẽo, vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô gái nhỏ, không hề có ý định để cô gái nhỏ
ngồi qua bên cạnh: "Mặc kệ là nhìn ai, chỉ cần có dính nàng trong đó thì ta không để yên được, ta không muốn ai khác thấy được vẻ đáng yêu của
nàng"
Aiz aiz hình như chàng tự luyến thê tử của mình quá nhiều
nha, ta chỉ là một cô gái bình thường thôi mà. Dạ Nguyệt lầm bầm trong
miệng.
Tịch Khuyết mặc kệ nàng nói gì, trong mắt hắn nàng là đáng yêu nhất, hơn nữa nàng còn là thê tử hắn, hắn làm sao để tên nam nhân
nào khác dám công khai nhìn ngắm nàng như vậy được.
Thấy vẻ kiên quyết trong mắt Tịch Khuyết, Dạ Nguyệt lắc đầu bó tay nhưng trong lòng
không khỏi cảm thấy ấm áp. Nếu sư phụ đã không để ý đến ánh mắt người
khác thì nàng cũng không cần để ý nữa...
“Như thế nào, có hỏi
được gì từ nàng ấy không?” Mạc Chiêu Huân thấy Tịch Khuyết đã giải quyết xong đám người bên kia, không cần hắn phải ra tay nữa, nên quay qua nhỏ giọng hỏi Hách Liên Tử Y và Dạ Nguyệt.
“Chỉ biết bọn chúng rất
nhanh, phu quân nàng ấy biết không thể chạy trốn kịp nên giấu nàng ấy ở
góc tối một chỗ nào đó rồi đánh lạc hướng bọn chúng để nàng ấy chạy
thoát” Hách Liên Tử Y thở dài nói.
“Có một điều…..” Dạ Nguyệt nhẹ giọng, thu lại tiếng nói nhỏ hết cỡ. “Nàng ấy nói trong lúc chạy trốn
có nhìn thấy một đóa hoa đang nở rộ rất đẹp lại không biết là loại hoa
gì, chỉ là ở đó đầy cơ quan với cạm bẫy chết người”
Mạc Chiêu Huân lập tức hỏi: “Nàng ta có nhớ nó ở đâu không?”
Dạ Nguyệt gật gật đầu, thấy tia vui sướng trong mắt Mạc Chiêu Huân, Dạ
Nguyệt thở dài nói: "Chỉ là không biết có nên tin nàng ta hay không
thôi"
Mạc Chiêu Huân và Hách Liên Tử Y khó hiểu nhìn Dạ Nguyệt và Tịch Khuyết.
"Theo suy đoán sơ bộ, nàng ta đang nói dối chúng ta về thân phận của mình" Dạ Nguyệt lại càng thấp giọng hơn nữa, nhờ tiếng nước chảy để không để
người khác ngoài bọn họ nghe được. "Nàng ấy nói nàng ấy và phu quân là
nông dân bình thường, vậy mà tay chân nàng ấy lại trắng nõn mềm mại,
không hề có vết chai sạn của người nông dân hay là của một thiếu phụ
nông thôn. Vì nhìn ra điểm này nên mới để nàng ta đi chung với chúng ta"
Mạc Chiêu Huân và Hách Liên Tử Y nhất thời hiểu ra, bao nhiêu chuyện xảy ra làm bọn họ không chú ý đến điểm này.
"Nghĩ lại quả thật là vậy, A Tu nói nàng ấy cùng phu quân đi làm ruộng thuê
cho người ta, nhà lại cực khổ cơ cực..." Hách Liên Tử Y nhớ lại những
lời A Tu kể, quả nhiên có rất nhiều sơ hở trong đó, vì bùn đất và vết
máu trên người nàng ta quá nổi bật nên nàng không để ý đến, lúc giúp
nàng ấy lau cơ thể đã cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không nghĩ
ra không đúng điểm nào, thì ra chính là điểm này.
"Còn nữa, A Tu
nói phu quân giấu nàng ấy ở nơi nào đó, nàng ấy nói nàng ấy đã lẫn trốn
bốn năm ngày ở nơi này nên có thể nhớ được những nơi đã qua. Nhưng nơi
này tối đen như mực, không thể nhìn rõ phương hướng, đường đi thì quanh
co nhiều thông đạo giống nhau, nàng ấy lại là một thiếu phụ nông thôn
bình thường vừa bị mất phu quân, chỉ có một mình, đầu óc thì hỗn loạn sợ hãi tột độ vậy mà lại có thể nhớ được đường đi trong này hay sao?" Dạ
Nguyệt chậm chậm phân tích, đó là những điểm nàng và sư phụ đã âm thầm
trao đổi với nhau suốt dọc đường đi. "Nên rất có thể nàng ta đang nói
dối và đang che giấu chúng ta chuyện gì đó"
"Cũng có thể nàng ta là một trong số chúng" Tịch Khuyết bổ sung thêm.
"Như vậy để nàng ấy đi cùng là để có thể vừa giám sát vừa âm thầm nhìn xem ý định thật sự của nàng ấy?" Mạc Chiêu Huân không khỏi khâm phục tam đệ
và đệ muội, trong lúc hỗn loạn như vậy mà hai người bọn họ còn có thể
sáng suốt nhìn ra những điểm này.
Thật ra lúc ban đầu Dạ Nguyệt
cũng không có nhìn ra nhưng do lúc nàng đỡ A Tu, vô tình đã cảm giác
được bàn tay mềm mại, lại đúng lúc nghe nàng ta nói mình và phu quân là
nông dân bình thường. Dạ Nguyệt mới nhìn kỹ mặt mũi nàng ta, thấy đằng
sau lớp bùn đất là một khuôn mặt rất xinh đẹp, âm thầm lau đi một mảng
bùn đất trên tay nàng ta liền thấy da thịt mềm mại trắng hồng như một vị tiểu thư thế gia, thế nào lại là thiếu phụ nông thôn nghèo khổ được
đây?
Còn Tịch Khuyết lại cảm thấy có gì đó không bình thường ở
người này, ở nơi như vậy lại có một nữ tử đột nhiên xuất hiện đúng lúc
như vậy? Mặc dù nói là do lạc đường nhưng ở trong này bốn năm ngày, "thứ gì đó" lại rất nhanh và thông thuộc mọi ngóc ngách ở đây, bọn chúng lại có thể dễ dàng giết sạch một đám nhân sĩ giang hồ, cho dù có may mắn
thế nào cũng không thể còn sống tới bây giờ mà tất cả chỉ là do may mắn
được. Nếu không phải người của bọn chúng thì người này cũng phải là một
người có đầu óc cùng với võ công không tầm thường mới có thể sống sót
đến tận bây giờ.
Như vậy, việc quan trọng bây giờ chính là điều
tra xem ý định thật sự của vị cô nương tự nhận mình là thiếu phụ nông
thôn vừa mới mất phu quân này. Hơn nữa nàng ta nói nàng ta biết Lang Hoả thập thất hoa ở đâu, nên cho dù thế nào bọn họ cũng phải điều tra rõ
mọi chuyện, biết đâu lại có thể tìm thấy Lang Hoả thập thất hoa.
Lẳng lặng quyết định xong mới có thể yên tâm nghỉ ngơi đôi chút.
"Nàng ngủ đi, khi nào đi tiếp ta sẽ gọi nàng dậy" Tịch Khuyết dịu dàng nói
vào tai Dạ Nguyệt, hơi thở ấm áp phun vào tai nàng làm nàng ngưa ngứa.
Dạ Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, nàng thật sự rất đuối nha, phải nghỉ ngơi
để có thể đi tiếp, nàng không thể làm gánh nặng cho mọi người được. Có
một điều ngoài dự tính của nàng, vốn dĩ nàng cứ tưởng trong này sẽ có
bẫy sập cùng với trận pháp gì đó chứ, không ngờ lại là một đám quái vật
hung tợn giết người không chớp mắt.
“AAAAAAA….!”
Đúng lúc này, tiếng hét thất thanh của đám người đối diện đánh thức tất cả mọi
người. Vừa bật người đứng dậy đã thấy từ thông đạo đối diện với hồ nước, một cái đầu trắng toát trơn nhẫn ló ra, chất nhầy màu xanh kỳ dị từ
trên cái đầu từng mảng từng mảng rơi xuống đất.
Đám người bên đó
nhanh chóng lui dần về sau, La Địch rút vũ khí ra tư thế chuẩn bị nghênh chiến, hét lên: “RỐT CUỘC BỌN BÂY LÀ QUÁI VẬT PHƯƠNG NÀO?”
Vừa
dứt lời thì cái đầu bắt đầu di chuyển, một đám hình hài kỳ dị trắng toát trơn bóng dần dần lộ ra từ thông đạo đó, chầm chậm bò phía trên đầu bọn họ. Chỉ thấy bọn chúng có hình dáng gần giống với con người, nhưng cơ
thể lại trắng toát không da không lông tóc, chất nhờn xanh lại bao phủ
xung quanh cơ thể chúng, khuôn mặt biến dạng quái dị, hai tròng mắt nhỏ
xíu màu đỏ ngầu như đang rất giận dữ, tay chân gầy gò nhưng lại có thể
bám vào vách tường mà di chuyển rất nhanh.
“AAAAAA!” lại tiếng hét thất thanh.
Nhìn qua chỉ thấy từ dưới đáy hồ cũng có những cái đầu trắng toát nhầy nhụa cùng khuôn mặt ghê rợn đang từ dưới nước trồi lên.
Tịch Khuyết kéo Dạ Nguyệt về phía sau mình, rút nhuyễn kiếm từ thắt lưng.
Mạc Chiêu Huân cũng rút kiếm ra chắn trước mặt Hách Liên Tử Y.
Rất nhanh bọn quái vật nhảy xuống bám vào cơ thể của từng người, tiếng la
hét tiếng vũ khí chém giết nhanh chóng vang lên trong không gian tĩnh
mịch. Một trận huyết chiến diễn ra giữa một bên cầm vũ khí và một bên
dùng đôi bàn tay thanh mảnh mà xé xác tất cả những người mà nó chạm qua. Máu thịt be bét phún ra lẫn vào nhau, từng mảng từng mảng da thịt cùng
những phần cơ thể bị xé ra không hề thương tiếc, trông vô cùng ghê rợn.
Mà bên này, Tịch Khuyết, Mạc Chiêu Huân và hai ám vệ cũng đang chém giết
bọn quái vật. Mặc dù rất nhanh nhưng bọn chúng chỉ có thể tấn công khi
chạm vào người của đối phương, nên trước khi để bọn chúng bám vào, bốn
người đã nhanh chóng chém đứt tay những con nhảy đến, sau đó một đường
chém chết nó.
Dạ Nguyệt rút ba cây châm phóng vào một con đang
lao đến Tịch Khuyết, vừa trúng châm nó liền ngã ra nằm trên mặt đất, cơ
thể co giật rồi từ từ phún ra máu đen mà chết dần.
“Không ngờ
cũng có ngày ta phải dùng đến loại châm độc này” Dạ Nguyệt thở dài, vì
đối với người cổ đại, võ công mà sư phụ dạy nàng chỉ có thể được xem là
một cao thủ hàng nhị đẳng, nàng cũng còn chưa có luyện thành cao thâm
như sư phụ nên đành phải nghĩ đến cách khác để phòng thân.
Mặc
dù không như Mạc Chiêu Huân có nội lực, nhưng Tịch Khuyết lại có thân
thủ rất nhanh không hề thua kém tuyệt đại cao thủ trên giang hồ cùng với đường kiếm linh động, dù không nhớ gì nhưng giống như thứ võ mà trước
đây hắn học vốn dĩ đã trở thành phản xạ tự nhiên của bản thân, có thể dễ dàng sử dụng bất kỳ loại vũ khí nào để đoạt đi sinh mạng của bất kỳ ai. Có nhiều khi hắn nghĩ biết đâu trước đây hắn vốn dĩ là một tên sát thủ
giết người không chớp mắt?
“RÚT THÔI!” La Địch hét lên, vừa
thở dốc vừa lui về phía sau, bọn chúng thật sự rất đông, cứ hễ hắn chém
chết con nào thì con khác lại xuất hiện.
Từng tốp từng tốp từ
trong thông đạo đó lao ra rất nhiều, mà người thì đang chết dần chết
dần. La Địch đầu đầy mồ hôi, hắn không thể cầm cự được nữa, kéo người
bên cạnh đẩy lên phía trước làm lá chắn rồi nhanh chóng lao vào trong
một thông đạo khác.
Thấy vậy những người khác cũng tàn nhẫn nắm
được ai thì đẩy họ lên trước mà quay đầu chạy trối chết. Còn người bị
đẩy lên chỉ có một con đường, liều mạng cầm vũ khí giết được con nào hay con đó, máu đen máu đỏ tươi trộn lẫn vào nhau đầy đất đầy vách, cơ thể
người bị xé thành từng mảnh nằm lênh láng chất chồng trên mặt đất, hồ
nước trong veo nay cũng nhuộm đỏ một màu máu đỏ tươi.
“Bên này” Mạc Chiêu Huân vừa chém chết một con trước cửa một thông đạo, quay qua nói với đám Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt phóng ra châm độc cản đường bọn quái vật để Hách Liên Tử Y và A
Tu chạy về phía Mạc Chiêu Huân. Nhưng Dạ Nguyệt chưa kịp chạy thì bị một con tóm được, nó gào lên giơ tay định xé nát cánh tay của Dạ Nguyệt thì máu đen phun ra trên mặt Dạ Nguyệt, đường kiếm chém xuống xé rách cơ
thể con quái vật ra làm đôi. Nhưng ngay lập tức lại có con khác từ hướng Mạc Chiêu Huân nhào lại nàng.
Tịch Khuyết nhanh chóng nắm lấy
tay Dạ Nguyệt kéo nàng về phía hắn, nói to: “Nhị ca, huynh chạy hướng đó đi, chúng ta sẽ gặp lại sau” vừa nói vừa vung kiếm chém chết con quái
vật đang chặn trước cửa thông đạo.
Dạ Nguyệt chớp thời cơ giật
lấy cây đuốc trên vách rồi cả hai lao nhanh vào trong thông đạo tối đen
như mực, phía sau có hai ba con nhanh chóng chạy theo hai người. Thấy
vậy Dạ Nguyệt lấy ra những cây châm độc cuối cùng phóng vào bọn chúng
khiến bọn chúng ngã ra trên nền đất, thất khiếu mà chết.
Bên này
Mạc Chiêu Huân, Hách Liên Tử Y, A Tu cùng với một ám vệ cũng nhanh chóng lui vào trong thông đạo khác, vừa chạy vừa giết những con đuổi theo
phía sau.
Như vậy, cả bọn đã bị tách ra, đám người nhân sĩ võ lâm cũng bị tách ra thành nhiều nhóm nhỏ chạy vào các thông đạo khác nhau.
***0w0***
Trong căn phòng đất nhỏ hẹp, ánh sáng mờ mờ ảo ảo từ cây đuốc tỏa ra trên
vách, xung quanh bốn phía đều là vách đất, một ao nhỏ như một cái bồn
tắm nằm trong góc căn phòng, nhìn xuống cũng không hề có bất kỳ cái lỗ
hỏng nào. Quan sát hết một lượt xung quanh, Tịch Khuyết thấy căn phòng
này hoàn toàn cách biệt với các ngõ ngách thông đạo bên ngoài. Bởi vì
vừa lo nhìn phía sau vừa chạy nên hắn và nàng bị sụp vào một cái bẫy
sập, nào ngờ lại rơi vào trong căn phòng này, cả hai cũng không nhìn
thấy con đường mà cả hai đã bị rơi vào đây.
“Trước tiên chúng ta cứ nghỉ ngơi ở đây để lấy lại sức” Tịch Khuyết gom những cành củi khô
nằm rải rác khắp căn phòng, đốt thành một đống lửa nhỏ.
Dạ Nguyệt gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy thôi, nàng và sư phụ đã tìm kím hết
mọi nơi ở đây nhưng vẫn không thể tìm thấy lối ra hoặc là một công tắc
để mở cơ quan nào.
Thấy ao nước bên cạnh, Dạ Nguyệt vẩy nước lên rửa sạch vết máu bám vào bên ngoài chiếc balo trên lưng mình, balo này
là dựa theo trí nhớ trước đây, chính tay nàng may trước khi xuống núi để đựng những vật dụng quan trọng cần thiết của nàng. Nàng lấy ra hai ba
cái khăn tay, đưa cho Tịch Khuyết, rồi bản thân cũng nhúng nước lau chùi vết máu dính trên cơ thể.
"Nàng có thể tắm ở đây cũng được, ta không thấy phiền đâu" Tịch Khuyết cười trêu đùa nhận lấy khăn tay từ cô gái nhỏ.
"Cái này là chàng nói đó nha" Dạ Nguyệt nhảy luôn xuống ao, nói ao cho oai
chứ thật ra nó chỉ như cái bồn tắm ở thế giới kia mà thôi.
Tịch Khuyết không ngờ cô gái nhỏ làm thật, mở to đôi mắt hẹp dài tà mị chăm chú nhìn người đang kỳ cọ cơ thể dưới nước.
Dạ Nguyệt đưa quần áo cho Tịch Khuyết treo lên bên cạnh đống lửa để hông
khô, nhìn người đang chăm chú nhìn nàng trên bờ, hai gò má hồng hồng:
"Chàng quay mặt sang hướng khác để ta thay y phục"
"Ta đã thấy hết rồi nàng còn ngại cái gì" Tịch Khuyết cong khoé môi, nhất quyết không quay đầu sang hướng khác.
Dạ Nguyệt chưa kịp phản bác thì người nào đó cũng nhảy vào trong ao nước, bắt lấy cơ thể nhỏ nhắn của nàng ôm vào trong ngực.
"Nguyệt nhi, ta muốn nàng" Tịch Khuyết nhỏ giọng dụ dỗ vào trong tai cô gái
nhỏ, đôi môi như có như không lướt qua gò má đang từ từ nổi lên tầng mây đỏ ửng của nàng.
"Chúng ta đang ở trong khu vực của bọn quái vật mà chàng còn nghĩ đến chuyện này a?" Dạ Nguyệt đẩy đẩy cơ thể to lớn
nóng bỏng đang gắt gao ôm chặt lấy nàng.
"Nàng quyến rũ ta trước" Tịch Khuyết cắn mút vào lỗ tai nhỏ nhắn mềm mại của người trong lòng.
"Nhưng nếu bọn chúng xuất hiện thì làm sao bây giờ?" Dạ Nguyệt bắt đầu bị ai đó dụ dỗ, giọng điệu mơ mơ hồ hồ.
"Nếu bọn chúng xuất hiện ở đây, chúng ta cũng không có đường chạy" Tịch
Khuyết thấy đôi mắt đang dần mơ màng của Dạ Nguyệt, cong khoé môi cúi
đầu mút vào đôi môi đang hơi vểnh lên của nàng.
Bàn tay to lớn trượt dài xuống bờ vai rồi dừng lại xoa nắn ở hai ngọn đồi mê người.
Tịch Khuyết cởi y phục trải kế bên đống lửa, bế nàng lên đặt xuống, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn cơ thể mềm mại của nàng.
"Chàng... chàng đừng có nhìn..." Dạ Nguyệt ngượng ngùng che mặt.
Tịch Khuyết nắm lấy tay Dạ Nguyệt, để tay nàng chạm vào lồng ngực vững chải
của hắn, cười đáng đánh đòn: "Nàng cũng có thể nhìn lại ta xem như hoà"
Không phải Dạ Nguyệt chưa từng nhìn qua cơ thể sư phụ, nhưng nàng vẫn là chưa quen nha. Nàng cần thời gian để quen dần với những chuyện ngượng ngùng
như thế này, da mặt nàng vốn dĩ rất mỏng, lắc đầu: "Không cần... không
cần... ta đã thấy rồi"
Mặc dù đã thân mật mấy lần, vậy mà cô gái
nhỏ vẫn còn ngượng ngùng, Tịch Khuyết cười cười hôn vào mắt Dạ Nguyệt:
"Nàng thật đáng yêu" nói rồi không chờ Dạ Nguyệt trả lời, Tịch Khuyết
nhấn hông xuống để bản thân đi sâu vào trong cơ thể của nàng, nhất thời
được bao quanh bởi mềm mại ấm áp cùng chặt chẽ làm hắn không thể cưỡng
lại mà than nhẹ thoải mái như bao lần.
Dạ Nguyệt cong chân ngâm
lên, nàng muôn đời vẫn không thể nào quen với vật thể to lớn ở bên trong như thế này. Nhưng bây giờ nàng không còn thấy đau nữa mà ngược lại cảm thấy một cỗ khoái cảm trào lên từ bên dưới.
Vì không có nhiều
thời gian nên Tịch Khuyết mới vào thẳng vấn đề chính, không dây dưa như
lúc ở nhà. Bắt đầu động thân luật động, ra vào bên trong nàng. Khoái cảm theo từng cái nhấn hông mà chiếm lấy toàn bộ tâm trí cùng thể xác của
hắn và nàng.
Không thể nghĩ được gì, Dạ Nguyệt bất giác bật thành tiếng rên rỉ đầy mê hoặc, cơ thể nương theo động tác ra vào của sư phụ
mà lay động.
"Nguyệt nhi, ta yêu nàng, rất yêu" Tịch Khuyết thở
dốc, giọng khàn khàn đầy sức quyến rũ. "Mãi mãi ở cạnh ta, đừng rời xa
ta, hứa với ta, được không?" nhớ đến một màn nhìn thấy con quái vật đó
bám vào nàng, tim hắn như ngừng đập, cảm giác trước đây khi biết nàng
uống rượu độc lại ùa về khiến hắn không chịu nỗi, cả đời này chỉ muốn
bảo vệ nàng thật tốt, hy vọng nàng luôn được bình an vui vẻ mà sống.
Dạ Nguyệt mơ mơ hồ hồ nghe sư phụ nỉ non, trái tim như có thứ gì đó vỡ òa
ra, ôm chặt lấy người phía trên, khoái cảm mãnh liệt của từng cái chạm
làm nàng như bị hãm sâu vào trong ái dục dục vọng, đôi mắt mờ sương đong đầy nước nhìn sư phụ: "Ta hứa"
Giọng nói như rên rỉ vào tai Tịch Khuyết hệt như dụ dỗ trêu đùa, cùng với đôi mắt sáng lấp lánh không
chút tạp chất đang tràn đầy ái dục nhìn hắn làm hắn không tự chủ được
bản thân, càng siết chặt lấy cơ thể Dạ Nguyệt tăng nhanh tiết tấu, mạnh
mẽ nhanh chóng tiến lui bên trong nàng, thoả mãn mọi khoái cảm cùng giác quan khi có được nàng.
"Cả đời này, ta chỉ muốn một mình nàng, cũng chỉ cần duy nhất mình nàng"