- Trang chủ
- Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?
- Chương 50
Tác giả: Lãnh Hàn Minh Nguyệt
Ánh trăng nở rộ trên bầu trời đêm thăm thẳm, xua tan đi một phần bóng tối
đen mực bao trùm lấy tất cả mọi sinh vật. Không gian tĩnh lặng đến mức
có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh hỗn hợp của tiếng gió và tiếng côn
trùng tạo thành một giai điệu buồn muôn thuở. Không khí trầm mặc bao
trùm bàn đá trong sân nhỏ trước cửa phòng của Hách Liên Tử Y. Sau một
khoảng thời gian khá dài, lão sư phụ bước ra từ trong phòng, vẻ mệt mõi
lại hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt trẻ con non nớt ngây thơ.
"Đã không sao rồi" Bách Y lão giả trầm ngâm nói.
Mạc Chiêu Huân thở hắc ra, thật may nàng không có chuyện gì, hắn không muốn phải nếm trãi cảm giác thống khổ khi mất nàng một lần nữa.
Dạ Nguyệt thấy vẻ trầm ngâm của lão sư phụ, trái tim buông xuống của nàng lại một lần nữa nâng lên, nghi ngờ hỏi: "Sư phụ?"
Lão sư phụ thở dài lắc đầu: "Vì ngâm nước quá lâu nên vết thương đã làm độc khó có thể xoá hết được vết sẹo, khả năng Y nhi bị huỷ dung là không
thể tránh khỏi"
Dạ Nguyệt nhắm mắt ngồi phịch xuống ghế, đây
chính là điều nàng lo lắng nhất, không ngờ lại xảy ra. Tịch Khuyết ngồi
bên cạnh nắm lấy bàn tay lạnh toát của nàng, khuôn mặt lạnh nhạt mang
theo vài phần đau long.
“Tam đệ, đệ cùng đệ muội về nghỉ ngơi đi, ta sẽ chăm sóc Y nhi” cuối cùng Mạc Chiêu Huân cũng lấy lại được bình
tĩnh lúc bình thường, hắn chỉ cần nàng còn sống, chỉ cần nàng còn sống
thì hắn đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Nói rồi Mạc Chiêu Huân quay người đi vào phòng Hách Liên Tử Y, để lại ba người đứng bên ngoài nhìn theo đến
khi hắn đóng cửa phòng lại.
“Sư phụ, đây là Lang Hỏa thập thất
hoa” Dạ Nguyệt thở dài, nàng lấy từ trong vạt áo ra bình sứ trắng đưa
cho Bách Y lão giả. “Lại phải nhờ sư phụ thêm một lần nữa”
Bách Y lão giả nhận lấy bình sứ trắng, ánh mắt không che giấu được kinh ngạc: “Các con lấy được Lang Hỏa thập thất hoa?”
“Chỉ có một cánh” Dạ Nguyệt gật đầu.
Đôi con ngươi to tròn trong suốt linh động ánh lên tia sáng rực rỡ, Bách Y
lão giả không kìm được vui sướng nói: “Rất tốt!” rồi lập tức chạy nhanh
vào nhà trong, xuống tầng hầm luyện dược của ông ấy.
Dạ Nguyệt
trố mắt nhìn động tác kích động thái quá như trẻ con của lão sư phụ,
nàng quả thật được mở rộng tầm mắt nha, lần đầu tiên nàng thấy biểu hiện như đứa trẻ hai tuổi của lão sư phụ. Mặc dù bề ngoài chỉ là đứa trẻ năm tuổi nhưng sư phụ lúc nào cũng một bộ cư nhân ẩn cư của lão nhân gia,
thật không phù hợp với hình tượng bên ngoài của ông ấy chút nào, hôm nay mới chân chính là biểu hiện của một đứa trẻ, kết hợp với khuôn mặt non
nớt ấy thật là vô cùng đáng yêu a.
“Nguyệt nhi, chúng ta cũng về
phòng nghỉ ngơi thôi” Tịch Khuyết thấy Dạ Nguyệt đang ngẩn tò te nhìn
hướng Bách Y lão giả vừa biến mất, gương mặt trẻ con mịn màng của nàng
đã lộ ra vẻ mệt mõi không thể che giấu làm hắn rất đau lòng. Hắn nhận
thấy từ khi nàng ở cạnh hắn, nàng luôn luôn phải đối mặt với những hiểm
nguy không thể lường trước được, nếu có thể hắn mong muốn nàng tránh xa
khỏi hắn, càng xa càng tốt nhưng hắn lại không thể làm được, hắn cần
nàng, rất rất cần nàng…
“Vâng” Dạ Nguyệt gật đầu, siết chặt lấy bàn tay to lớn của Tịch Khuyết.
Trời càng về khuya, nhiệt độ càng xuống thấp. Trong căn phòng nhỏ đơn sơ,
ánh nến loe loét nghiên ngả theo cơn gió thoảng lạc bước, ánh sáng mờ mờ ảo ảo soi rọi một phần của căn phòng, chiếu sáng mảng ngoài của chiếc
giường nhỏ. Trên giường, hai cơ thể phải nằm sát vào nhau mới có thể đủ
chỗ cho cả hai người nằm.
"Liệu Lang tộc có đuổi theo chúng ta
hay không? Ở đây lại kế sát bên bọn chúng như vậy..." Dạ Nguyệt im lặng
nằm trong vòng tay của ai đó, trong giọng nói không che giấu lo lắng và
căng thẳng.
Bọn họ rời khỏi Vô Đáy động đã được một khoảng thời
gian, nhưng cảm giác vẫn như chưa thoát ra khỏi đó, bởi vì nơi đó lại
nằm sát ở bên cạnh bọn họ như vậy, bọn quái vật đó lại vô cùng dữ tợn và hung ác...
Còn Tử Y tỷ nữa, cho đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Không biết sau khi tỉnh dậy biết mình đã bị huỷ dung, tỷ ấy sẽ có phản ứng
như thế nào, đây cũng là điều mà nàng lo lắng nhất, không thể nào yên
tâm mà ngủ được. Đầu óc nàng bây giờ lại như tỉnh táo hơn bao giờ hết.
"Có nhị ca ở bên cạnh, nàng ấy sẽ ổn thôi. Còn Lang tộc, bọn họ đã đời đời ở nơi đó thủ hộ Lang Hoả thập thất hoa, sẽ không rời khỏi đó, nàng đừng
nghĩ về bọn họ nữa" giọng điệu trầm ấm dịu dàng, Tịch Khuyết vuốt ve vào lưng nàng trấn an, hắn biết nàng vẫn còn đang lo lắng cho tỷ tỷ của
nàng nên không ngủ được, mọi chuyện bên ngoài lại vô cùng rối ren nhưng
ít nhất hắn muốn khi ở bên cạnh hắn nàng không phải lo nghĩ điều gì.
"Còn chuyện thái hậu muốn bắt chàng thì sao?" Dạ Nguyệt nhíu mày, bọn họ ở
trong động đúng năm ngày, thời hạn độc phát tác của đại ca cũng sắp đến
rồi, vậy mà lúc này lại có thêm những rắc rối khác phát sinh.
Theo lời ám vệ kể lại, ngày thứ năm sau khi lên đường đến vách Biệt Dương,
Thái Hậu bất chấp ngăn cản đã xông thẳng vào Ngự Long cung, chỉ là lúc
đó vẫn chưa hề có lệnh bắt Tịch Khuyết. Không hiểu tại sao chỉ nữa tháng sau, Thái Hậu thông cáo thiên hạ, Tịch quốc công phản lại thánh chỉ, ra tay hạ độc sát hại hoàng thượng, cấu kết với giặc mưu đồ bất chính, vì
bại lộ âm mưu nên đã bỏ trốn, Thái Hậu phát lệnh truy nã thưởng mười vạn lượng cho ai bắt được Tịch quốc công về quy án.
“Ngày mai, ta và nàng sẽ rời khỏi nơi này” Tịch Khuyết nhìn vào màn đên tịch mịch bên ngoài cửa sổ nhỏ, lạnh lẽo nói.
"Chàng nghĩ bọn họ sẽ tìm đến đây?"
Tịch Khuyết gật đầu, bọn họ còn yên ổn nằm đây chỉ vì binh lính đang trên
đường đến đây mà thôi. Nếu hắn không sai thì vị kia ở trong cung đã nhận được tin báo bọn hắn đã trở về từ Vô Đáy động. Thật may vì đã thoát ra
sớm như vậy, nếu vài ngày nữa chỉ e là vừa đến đây đã bị bao vây rồi.
"Sáng mai ta sẽ nói với nhị ca, chúng ta sẽ ẩn trốn ở đâu đó cho đến khi Bách Y tiền bối điều chế xong giải dược, lúc đó chúng ta sẽ hội ngộ với nhị
ca trên đường trở về Kinh Thành" Tịch Khuyết vừa nói vừa xoắn xoắn loạn
tóc nàng, mỗi lần suy nghĩ hắn lại muốn vuốt ve mái tóc mềm mượt của
nàng.
"Đồng ý" Dạ Nguyệt mỉm cười gật gật đầu, từ khi quyết định ở cạnh sư phụ chống lại thánh chỉ, nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần cả đời này sẽ cùng sư phụ chạy trốn rồi.
Tịch Khuyết luồn tay vào mái tóc dài suôn mềm của nàng, tay còn lại kéo cằm nàng lên, cúi đầu hôn vào đôi môi mềm mại của nàng.
"Uhm" Dạ Nguyệt đưa tay ôm lấy sư phụ, đáp trả lại nụ hôn cuồng nhiệt ướt át của sư phụ.
Hít thật sâu, Tịch Khuyết lật người đè trên người nàng, đôi mắt tối thẫm
lại, nóng bỏng nhìn nàng, khoé môi cong lên đầy mê hoặc: "Làm sao bây
giờ, ta lại muốn nàng, bảo bối"
Gò má Dạ Nguyệt nổi lên rặng mây
đỏ, những lời của sư phụ lại thành công kích thích nàng, nàng bắt đầu
chìm dần vào mơ hồ, chìm đắm vào tình cảm nồng nhiệt ngọt ngào của sư
phụ.
Tịch Khuyết thấy ánh mắt mơ hồ của nàng, trong lòng không
khỏi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Mấy ngày qua nàng luôn trong trạng thái lo
lắng căng thẳng, hắn muốn giúp nàng cảm thấy thoải mái thả lỏng tinh
thần.
Hắn nguyện ý để nàng dựa dẫm cả đời, dù nàng có yếu đuối,
chuyện gì cũng dựa dẫm vào hắn cũng được, nàng chỉ cần sống vô ưu vô lo, cũng không cần phải gánh vác bất kỳ thứ gì trên đôi vai nhỏ bé này, hắn sẽ gánh thay cho nàng tất cả.
"Hiên" Dạ Nguyệt đưa tay sờ vào gò má của sư phụ, kéo mặt sư phụ đến gần mặt nàng. "Ta cũng muốn chàng"
Tịch Khuyết không khỏi hít sâu một hơi, giọng điệu của nàng thật say lòng
người, cũng thành công càng kích thích lửa nóng bên dưới của hắn. Đôi
mắt càng lúc càng tối thẵm, chăm chú nhìn vào đôi mắt trong suốt bên
dưới, bất giác cong khoé môi: "Nàng muốn ta như thế nào?"
Mặt Dạ
Nguyệt càng nóng bừng, lần đầu tiên nàng nói mấy lời này a. Nàng muốn sư phụ như thế nào nhỉ? Từ trước đến giờ người chủ động luôn là sư phụ nên vấn đề này nàng cũng không biết phải làm sao, chỉ là mấy ngày nay nàng
đã luôn trong trạng thái lo lắng căng thẳng, cùng với tình trạng của Tử Y tỷ khiến nàng càng rối rắm. Nàng muốn cảm nhận sư phụ, cảm nhận mọi
chuyện rồi sẽ ổn theo cách của nó.
Tịch Khuyết lật người lại để
nàng nằm lên phía trên hắn, đôi mắt đen thẵm ánh lên vài tia thích thú:
"Ta cho nàng toàn quyền quyết định"
Dạ Nguyệt lúng túng nhìn
người bên dưới, nàng phải làm sao bây giờ? Nhớ lại những lần ân ái trước với sư phụ, Dạ Nguyệt hít một hơi thật sâu, uyển chuyển lấy tay vén tóc lên để lộ ra cái tai nhỏ nhắn xinh xắn. Tịch Khuyết nhìn chầm chầm vào
tai nàng, hắn thật sự muốn cắn vào đó.
Dạ Nguyệt cắn vào môi sư
phụ, rồi chuyển qua mút vào, bất ngờ đầu nàng bị bàn tay to lớn ấn
xuống, chiếc lưỡi ướt át trượt vào miệng nàng, cuốn lấy lưỡi của nàng,
khuấy đảo bên trong khoang miệng nàng.
Rời môi, nàng thở hổn hển trên ngực sư phụ, sư phụ lại chơi xấu, không phải đã nói sẽ cho nàng
toàn quyền quyết định. Nàng ngẩn đầu cạp xuống xương vai sư phụ, rồi lại chuyển qua mút vào đó, cắn cắn cạp cạp rồi lại mút mút khắp bờ vai rộng lớn, cảm giác thật thích a. Nàng còn có thể nghe được tiếng ngâm kích
tình thoát ra từ cái miệng quyến rũ của sư phụ, thú vị quá đi.
"Nàng còn cắn nữa thì ta sẽ không khách sáo nữa đâu" Tịch Khuyết thở dốc, khó khăn thốt thành tiếng.
Dạ Nguyệt hoảng hốt lùi một chút, nàng không muốn chọc vào con sư tử đang
ngủ say để hại thân đâu nha, rút kinh nghiệm từ mấy lần trước. Nhưng
không ngờ nàng lại đụng trúng vật thể to lớn nào đó, đang giễu võ dương
oai ở phía dưới.
Được rồi, nàng lấy can đảm ngồi lên nó, cách lớp quần áo trung y mà nàng vẫn có thể cảm nhận nó rất rõ ràng, nóng bỏng
và cứng rắn, mặt Dạ Nguyệt không khỏi phím hồng, càng lúc càng đỏ bừng.
Tịch Khuyết vươn tay, kéo hai vạt áo nàng ra, từ từ kéo xuống đến hông nàng, không thể giấu nỗi nụ cười: "Nàng thật không có tiền đồ" nói rồi hắn
ngồi bật dậy, mắt đối mắt với nàng, cạ mũi vào mũi nàng, hôn vào môi
nàng. Hơi thở nóng bỏng của hai người quyện vào nhau, hắn thì thầm vào
tai nàng: "Ta không chờ được nữa"
Bên dưới từ từ tiến sâu vào bên trong cơ thể nàng, nàng cắn môi kìm chế kích thích đang thiêu đốt cơ
thể. Ánh mắt thanh lạnh của hắn tràn đầy dục hoả đang chăm chú nhìn phản ứng mê người của nàng, ngón tay thon dài như bạch ngọc kéo môi nàng ra
để hắn có thể nghe được giọng nói êm ái mê hoặc của nàng. Thân dưới cũng bắt đầu dịch chuyển, ra vào bên trong nàng.
"Bảo bối, đừng kìm
nén, giao hết cho ta, cho ta tất cả của nàng" giọng điệu dụ hoặc nỉ non, hắn cúi đầu ngậm lấy điểm màu hồng trên đôi mật đào đẫy đà, mạnh mẽ
tiến sâu vào nơi tiêu hồn kích thích bên dưới.
Quá kích thích,
thật sự quá kích thích, nàng có thể cảm nhận rõ ràng từng đợt sóng cuồn
cuộn đang tiến lùi theo từng chuyển động của sư phụ. Bất giác nàng không chịu được nữa, cúi đầu cắn vào vai của sư phụ, rên rỉ trong miệng.
Không khí xung quanh hai người càng ám muội, tràn đầy mùi vị của ái dục hoan
ái. Chiếc giường nhỏ cũng không thể chịu được cơn sóng dữ dội mà rung
rinh, phát ra tiếng cọt kẹt góp phần vào tiếng động khiến ai nghe thấy
cũng phải đỏ mặt tò mò....
"Bảo bối... vợ yêu của anh..." Tịch
Khuyết gầm lên đầy thoả mãn, chôn sâu vào nơi ẩm ướt sâu thẫm của nàng,
giao cho nàng tất cả của hắn, bất giác gầm lên thành tiếng đầu tiên xuất hiện trong suy nghĩ của mình.
Cả hai nằm ôm nhau thở dốc trên
giường, không biết qua bao lâu Dạ Nguyệt đột nhiên cười khúc khích:
"Hiên, anh vừa mới dùng giọng điệu người hiện đại đó nha" nàng cũng dùng giọng điệu hiện đại nói chuyện với sư phụ.
Tịch Khuyết cũng bất
giác cười theo, hắn không hiểu sao lại bắt đầu cảm thấy suy nghĩ cùng
cách nói chuyện của mình đang dần thay đổi, có phải hắn đang dần trở về
với thói quen cùng thân phận trước đây của mình?
Hắn thật sự rất
tò mò về thế giới kia, hắn cũng muốn nhớ lại tất cả, dù cho đó có là thế giới tâm tối như thế nào, chỉ cần nàng tồn tại ở ký ức đó của hắn, thì
hắn cũng muốn nhớ lại. Nhớ lại nàng cùng khoảng thời gian hai người ở
cạnh nhau, hắn tin chắc rằng thời gian ở cạnh nàng là ký ức hạnh phúc
nhất của hắn.
"Rồi anh sẽ nhớ lại thôi" Dạ Nguyệt vuốt ve vào một bên ngực của sư phụ, vẫn giữ giọng điệu hiện đại. Nàng muốn giúp sư phụ dần dần nhớ lại mọi thứ.
Tịch Khuyết nắm lấy tay nàng, đôi mắt
thanh lạnh lại lần nữa dấy lên lửa nóng: "Trước đó chúng ta phải tranh
thủ làm thêm nhiều chuyện nữa" nói xong lật người đè lên người Dạ
Nguyệt.
Đêm tối sâu thẵm, ánh nến mờ ảo, hình ảnh hai người thân
thiết nhất trên thế giới này đang chìm vào mê đắm ân ái triền miên in
trên vách giường. Một đêm vừa ngọt ngào vừa tạm thời rời xa thế tục rối
ren phức tạp.
***0w0*** Lằn ranh giới....
Người bí ẩn đeo
một nữa mặt nạ đồng trên mặt, chỉ để lộ ra đôi môi mỏng quyến rũ. Hắn ta đang chấp tay sau lưng đứng trên ngọn núi đối diện với căn nhà nhỏ, khí chất vương giả trời sinh làm người người phải quy phục.
"Chúng
ta phải làm gì tiếp theo thưa chủ công? Không ngờ bọn chúng lại thoát ra được nơi đó, tất cả là lỗi của thuộc hạ" bóng dáng yêu kiều đang quỳ
một chân bên cạnh hắn, giọng nói mềm mại quyến rũ và người này không
phải ai khác chính là A Tu đã mất tích vào ngày đó.
"Kế hoạch vẫn nằm trong tay ta, ngươi cũng đã nhận lấy hình phạt thích đáng của mình" hắn nhếch khoé môi cười gian tà, đưa tay nắm lấy cái cằm xinh đẹp của A Tu kéo lên đến gần hắn. Hắn cắn vào môi nàng ta cho đến khi chảy máu
mới buông ra.
"Tiến hành bước tiếp theo" hắn đẩy nàng ta ngã xuống đất, phất tay áo rời đi.