- Trang chủ
- Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?
- Chương 54
Tác giả: Lãnh Hàn Minh Nguyệt
Tịch Khuyết tối sầm mặt khi thấy hai ba tên nam nhân đang cầm đao tấn công Dạ Nguyệt, xung quanh lại thêm một đám nam nhân có vũ khí vây quanh nàng. Hắn nhanh chóng lướt nhanh qua như cơn gió, trường kiếm rút ra chớp nhoáng, ánh sáng bạc loé lên, tiếng hét đau đớn hét lên chói tai.
Mắt đang nhắm lại đón chờ đau đớn nhưng lại chẳng thấy gì, sợi dây trên tay cũng đột nhiên rơi xuống, Dạ Nguyệt hé mắt ra nhìn chỉ thấy trên đất ba tên nam nhân đang nằm lăn lộn, hai tay của bọn họ đều bị cắt đứt rơi bên cạnh, máu từ động mạch chủ bắn ra không ngừng. Mà một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang đứng chắn trước mặt nàng, thanh nhuyễn kiếm trên tay lại không dính chút máu nào, vẫn là tia sáng bạc lạnh lẽo âm hàn.
“Hiên” Dạ Nguyệt hớn hở ôm chầm lấy hắn từ phía sau, reo lên vui mừng, cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, chỉ cần có sư phụ ở đây thì mọi chuyện nhất định sẽ ổn thôi.
“Nàng không sao chứ?” Tịch Khuyết nhẹ giọng hỏi, mắt vẫn nhìn về phía đám người đang vây trước mặt hai người.
“Ta không sao” Dạ Nguyệt lắc đầu, dụi dụi đầu vào lưng hắn, mùi hương quen thuộc của sư phụ, nàng rất nhớ….
“Ha ha ha ha….” giọng cười khàn đục ồ ồ vang lên, từ trên nóc nhà thật cao phía trên của Vạn Hoa lâu, nam nhân đeo mặt nạ đồng phi thân xuống đứng đối diện với Tịch Khuyết. “Ngươi cũng thật giỏi, không ngờ lại có thể tìm thấy nơi này”
“Cũng phải cảm tạ thuộc hạ thân tính của ngươi” Tịch Khuyết nhếch khóe môi cười chế giễu, trong mắt là một tầng sương lạnh.
Nam tử mang mặt nạ đồng nhíu mày, mắt xoẹt qua tia nghi ngờ rồi bất chợt hắn cười thật to, ánh mắt tà dâm nhìn sang Dạ Nguyệt đang ló đầu ra từ sau lưng Tịch Khuyết: “Ta cũng phải cảm tạ thê tử của ngươi, đã cho ta một đêm thật khó quên…”
“Ngươi, tên khốn kiếp, đừng có nói xạo” Dạ Nguyệt nổi điên lên, nhất thời dùng giọng điệu của người hiện đại la hét. Nhưng đột nhiên nàng cảm giác có luồng khí lạnh đang tản ra lạnh lẽo, nhiệt độ không khí giảm xuống tận âm độ khiến nàng rùng mình, ngẩn đầu lên nhìn sư phụ đang im lặng đứng bên cạnh. Nàng hết hồn khi nhìn vào đôi mắt hẹp dài của hắn, trong đó là tầng tầng lốc xoáy như gió bão, nàng run rẩy cơ thể, sự phụ….thật sự đang rất tức giận….
Tia sáng bạc lóe lên, bốn tên nam nhân phía bên tay phải sụp xuống, nằm lăn lộn la hét đau đớn, máu từ chân bọn hắn tuôn ra không ngừng. Mà Tịch Khuyết đang đứng ở phía sau đám người đó, tay ôm chặt lấy eo của Dạ Nguyệt. Cùng lúc đó một tiếng nổ lớn vang lên, tia sáng màu xanh sáng rực phía trên nền trời, lập tức một đám hắc y nhân từ đâu xuất hiện bao vây lấy đám người đang cầm đao cùng tên nam nhân đeo mặt nạ, tình thế bỗng chốc xoay chuyển khiến tên nam nhân đeo mặt nạ trợn trừng mắt không thể tin được.
“Bắt hết đám người này lại” Tịch Khuyết gầm lên, tay càng siết chặt lấy hông Dạ Nguyệt, kéo nàng càng sát vào cơ thể của hắn, giữ nàng thật chặt như sợ nàng sẽ lại bị bắt đi.
Đôi mắt đỏ ngầu âm độc liếc nhìn Tịch Khuyết, hắn rút kiếm ra đánh thẳng về phía Tịch Khuyết và Dạ Nguyệt.
Tịch Khuyết lập tức cản lại đường kiếm, đẩy Dạ Nguyệt tránh ra xa khỏi hắn. Cả hai bắt đầu giao chiến với nhau, đường kiếm linh động thanh thuần đối với đường kiếm ma quỷ độc ác, từng chiêu thức như muốn lấy mạng người khác của tên đeo mặt nạ.
“Cơ thể của thê tử ngươi thật mềm mại, vết sẹo nhỏ nhắn phía trong bắp đùi phải của nàng thật đẹp” hắn cười xảo trá.
Đôi mắt Tịch Khuyết càng tối thẫm lại, sâu hun hút như vực thẫm đen ngòm. Hắn bắt đầu xuống tay tàn nhẫn hơn nữa, di chuyển chớp nhoáng, đường kiếm liên tục rơi vào những chỗ hiểm của tên đeo mặt nạ. Nhưng đều bị tên đeo mặt nạ cản lại, hắn ta âm thầm nở nụ cười gian xảo.
“Hiên, đừng nghe hắn nói” Dạ Nguyệt lo lắng nhìn Tịch Khuyết và tên đeo mặt nạ, mặc dù bề ngoài sư phụ đang ở thế trên nhưng sư phụ đã mất bình tĩnh rồi, tất cả mọi động tác của sư phụ đều bị tên kia đọc được và dễ dàng phản đòn.
Hai thanh kiếm lóe lên chạm vào nhau, văng ra xa đâm vào vách tường bên kia, hai người tiếp tục đánh nhau bằng tay không. Đang lúc cuộc chiến nổ ra quyết liệt, tên đeo mặt nạ mắt xoẹt qua tia giảo hoạt, dùng ám khí phi về phía Tịch Khuyết, Tịch Khuyết nhanh chóng né được nhưng lại trúng một chưởng ngay trán bay ra xa văng vào vách tường, máu đỏ tươi phun ra trên nền đất.
“Hiên” Dạ Nguyệt hét lên định chạy thẳng lại Tịch Khuyết nhưng tên đeo mặt nạ bay qua định tóm lấy nàng. Dạ Nguyệt chợp lấy thanh kiếm trên nền đất, dựa vào thế võ Nhật cổ xưa mà sư phụ đã dạy nàng, đánh thẳng về phía tên đeo mặt nạ hòng đẩy lùi hắn.
Tên đeo mặt nạ lập tức lùi về phía sau, môi mỏng khẽ nhếch cười thích thú: “Không ngờ nàng cũng biết võ, tuy không có nội lực”
“Chỉ vì tay chân ta bị trói thôi” Dạ Nguyệt lạnh lẽo nói, nàng vừa chĩa mũi kiếm vừa đi lùi về phía Tịch Khuyết, đứng chắn trước mặt hắn vẻ bảo vệ. Tịch Khuyết quẹt máu ở miệng, lạnh nhạt đứng dậy, đầu hắn thật sự rất đau nhưng hắn vẫn ra vẻ như chẳng có gì, nắm lấy tay nàng kéo nàng ra phía sau mình.
“Binh lính sẽ nhanh chóng đến đây sớm thôi” Tịch Khuyết cười lạnh, vừa nãy đợt pháo đó cũng là để báo cho Mạc Chiêu Huân biết vị trí của hắn.
Tên đeo mặt nạ thu lại nụ cười, ánh mắt không che giấu sát khí nhìn Tịch Khuyết và Dạ Nguyệt, rồi hắn hét lên chói tai phi thân lên vách tường: “RÚT!”
Tịch Khuyết ánh mắt cảnh cáo đối lại với hắn, Dạ Nguyệt quắc mắt nhìn hắn không e ngại. Ám dạ càng chiếm thế thượng phong đẩy lùi đám người của tên đeo mặt nạ đồng, tiếng đao kiếm chạm vào nhau khắp mọi nơi xung quanh, vừa đánh đám người mặt nạ đồng vừa tháo chạy rút đi
“Món nợ này, ta sẽ bắt các ngươi phải trả giá” tiếng nói vọng lại, tên đeo mặt nạ đồng nhảy xuống vách tường bên kia rồi biến mất vào không trung, theo sau hắn là đám thuộc hạ của hắn.
“Không cần đuổi theo” Tịch Khuyết nhìn theo hướng bọn chúng biến mất, trầm ngâm nói. Tốc độ di chuyển rất nhanh, võ công cũng lợi hại chẳng thua kém gì ám dạ, rốt cuộc bọn chúng là ai? Có thù oán gì với đại ca cùng nhị ca?
Dạ Nguyệt lúc này mới kéo nhẹ vạt áo của Tịch Khuyết, nhỏ giọng nói: “Hiên, cám ơn chàng” rồi nàng nhìn hắn đầy lo lắng “Chàng không sao chứ?”
Tịch Khuyết quay qua, cúi đầu xuống chăm chú nhìn nàng, không nói lời nào hắn liền nắm chặt lấy tay nàng dẫn nàng đi.
Phủ Quốc Công.
“Nguyệt nhi” Hách Liên Tử Y vừa thấy Dạ Nguyệt bước vào sảnh chính liền chạy đến ôm lấy nàng, rồi nhìn một lượt từ trên xuống dưới nàng nhầm xác nhận nàng không sao. “Muội có bị thương ở đâu không?”
“Tỷ, muội không sao” Dạ Nguyệt vuốt vuốt lưng nàng an ủi. “Hắn không có làm gì muội” vừa nói câu này Dạ Nguyệt còn vừa len lén nhìn qua Tịch Khuyết đang đứng bên cạnh.
“Muội làm ta lo quá” Hách Liên Tử Y vừa cười vừa lau nước mắt.
Mạc Chiêu Huân cũng đi đến bên cạnh, cười rực rỡ như ánh mặt trời ấm áp, ánh mắt không che giấu được tia thích thú: “Đệ muội, muội không sao là tốt rồi, mấy hôm nay đệ ấy như muốn lật tung luôn cả cái Kinh Thành này lên để tìm muội rồi”
Dạ Nguyệt trong lòng dâng lên ấm áp, nàng biết chắc chắn sư phụ sẽ tìm nàng mà. Ngẩn đầu lên nhìn người bên cạnh, Dạ Nguyệt mỉm cười đầy cảm kích. Nhưng chưa kịp cảm kích nàng lại bị hắn nắm lấy tay kéo đi, hắn vẫn im lặng không nói tiếng nào. Mạc Chiêu Huân và Hách Liên Tử Y nhìn nhau vẻ khó hiểu, đã có chuyện gì xảy ra sao?
“Hiên?” Dạ Nguyệt nhíu mày gọi. Nàng cảm giác hình như sư phụ vẫn còn rất giận, nhưng sư phụ giận chuyện gì? Chẳng lẽ sư phụ tin những lời mà tên khốn đó nói sao? Sư phụ nghi ngờ nàng sao?
Hai người đi vào trong căn phòng lớn của Tịch Khuyết. Hắn lặng lẽ đóng chặt cửa lại, rồi quay qua chăm chú nhìn nàng, đột nhiên miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể ngã về phía trước.
Dạ Nguyệt hoảng hốt đón lấy cơ thể Tịch Khuyết, khuỵu xuống vì sức nặng của cơ thể, mặt nàng tái lại không còn chút máu lo lắng bắt mạch cho hắn.
“Chàng bị nội thương?” Dạ Nguyệt trợn mắt nhìn người đang nằm trong vòng tay nàng, vậy mà sư phụ lại có thể gạt được nàng và Tử Y tỷ cho đến tận bây giờ.
“Hắn có làm gì nàng không?” Tịch Khuyết đột nhiên lên tiếng, hắn cố gắng ngồi dậy, đưa tay ôm lấy hai má nàng, mày nhíu chặt khó chịu nhìn nàng, ánh mắt như chịu đựng một cái gì đó vô cùng tức giận. “Điều hắn nói có phải là thật không?”
“Chàng không tin ta?” Dạ Nguyệt càng không thể tin vào tai mình, sư phụ lại hỏi nàng như vậy?
Tịch Khuyết im lặng nhìn nàng không nói gì, rồi hắn xoay mặt sang hướng khác: “Hắn nói đúng, nàng có một vết sẹo tròn nhỏ trong bắp đùi trái”
Dạ Nguyệt nhắm chặt mắt lại, điều đó chẳng chứng tỏ được chuyện gì hết, nàng thật sự muốn hét lên như vậy. Nhưng bất chợt nàng nở nụ cười chua sót, nhìn thẳng vào mắt hắn một lần nữa: “Ta không có gì để giải thích, ta đã trao hết tất cả cho chàng, cũng không có cách nào chứng minh được ta trong sạch”
Tịch Khuyết nắm chặt lấy vai nàng, ánh mắt không giấu được tức giận, hắn rít lên: “Nàng là thê tử của ta”
“Chỉ ở thế giới kia thôi” Dạ Nguyệt quắc mắt nhìn hắn, cũng rất tức giận hét to. “Ở đây chàng không còn là Lăng Chi Hiên của ta nữa, mà chàng là Tịch quốc công chiến công lẫy lừng của thiên hạ, ta và chàng cũng chưa từng làm lễ thành thân ở thế giới này nên chúng ta vẫn chỉ là hai con người xa lạ của nhau”
Nếu là sư phụ trước đây, chắc chắn sẽ tin tưởng nàng cho dù người khác có nói gì, nàng muốn trở về thế giới của mình, ngay lập tức. Nàng cũng như sư phụ đã từng nói, bất kể là ai cũng có thể hiểu lầm nhưng chỉ riêng hai người là không thể hiểu lầm nhau, phải tin tưởng lẫn nhau. Nàng biết sư phụ đã quên mất điều này rồi, nhưng nàng không trách, chỉ là sư phụ lại còn không tin tưởng nàng? Một khi bị người khác chạm vào giới hạn của mình, nàng sẽ chết để bảo toàn lời hứa chung thủy của mình.
Tịch Khuyết choáng váng, nàng nói đúng, ở thế giới này, hắn chưa từng cho nàng danh phận chính thức ngoại trừ trong lòng hắn cho là như vậy: “Cho nên nàng cho hắn chạm vào mình?”
“Chàng nói gì?” Dạ Nguyệt mở to mắt ra nhìn hắn, nàng càng không thể tin được nữa rồi, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với sư phụ của nàng? Với người luôn tin tưởng vào nàng vô điều kiện từ trước đến giờ?
Dạ Nguyệt nhẹ nhàng buông tay ra khỏi người hắn, nàng cười lớn đầy mỉa mai: “Phải, ta là cho hắn chạm vào mình, nói vậy chắc chàng vừa lòng rồi có đúng không?”
Tịch Khuyết tối sầm mắt lại, hắn đè chặt cơ thể nàng xuống đất, vệt máu tươi của hắn nhuốm vào áo nàng, đỏ tươi như những đóa mạn châu sa nở rực rỡ. Tịch Khuyết đưa tay nắm mạnh lấy cằm nàng: “Ngày mai chúng ta lập tức thành thân”
“Ta không muốn” Dạ Nguyệt đột nhiên cảm thấy buồn cười, vừa cười mắt nàng vừa lấp lánh những giọt nước trong suốt. “Ta không còn trong sạch, chàng vẫn còn muốn lấy ta làm thê tử?”
Tịch Khuyết thấy nàng cười thê lương, trái tim như bị ai bóp nghẹn lại đau đớn, nhưng khi nghĩ đến tên nam nhân đó chạm vào nàng, hắn không thể kiềm chế được bản thân, đôi mắt hằn lên ghen tuông, hắn bật thốt lên lời nói khiến hắn lo sợ: “Nàng muốn rời đi? Nàng muốn rời khỏi ta....?”
“Đúng, ta muốn đi, ta muốn trở về với lão sư phụ” Dạ Nguyệt kiên quyết nhìn hắn. “Chàng từng nói với ta, cả thế giới này có thể hiểu lầm chàng, chỉ riêng ta là không được. Nếu chàng đã không thể tin ta thì ta cũng không thể ở cạnh chàng được nữa”
“Nàng về với lão sư phụ hay muốn đi tìm tên nam nhân đó?” Tịch Khuyết cười chua sót, hắn nhắm mắt lại vẻ mặt thống khổ bi thương.
“Ta không muốn tranh cãi với chàng nữa. Có một người luôn luôn tin tưởng ta, ta muốn ở bên cạnh người đó, người thật sự thuộc về ta, người mà ta thật sự thuộc về. Không phải là chàng cũng không phải là tên khốn kiếp kia” Dạ Nguyệt nở nụ cười thanh mát như ánh sáng mặt trăng, ánh mắt nàng nhìn xa xăm, dường như nàng đang lạc vào đoạn ký ức trước đây của mình. “Biết đâu được khi ta dùng cách này, ta có thể gặp lại được người đó, ở thế giới kia”
“Nàng muốn làm gì?” Tịch Khuyết lo sợ nhìn nàng, nhìn nàng như vậy khiến hắn có một linh cảm xấu. Đầu hắn lại đau như có một vật nặng đang đập vào, hắn cố kiềm chế lại cơn đau buốt đang hành hạ hắn...
“Không còn liên quan đến chàng nữa” Dạ Nguyệt lặng lẽ đứng lên quay lưng về phía hắn, hai tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn đang dần lạnh lẽo, nàng cố kìm nén lại cơn run rẩy, nước mắt tuôn ra không ngừng. "Ta sẽ nói với Tử Y tỷ chàng bị nội thương, có nhị ca ở đây thì nội thương của chàng sớm sẽ được chữa khỏi"
"Tại sao nàng lại không giải thích với ta? Chỉ cần nàng nói nàng không có, ta liền tin nàng" Tịch Khuyết ôm chặt lấy đầu mình, vừa ôm hắn vừa nhanh chóng nắm lấy tay nàng, giọng điệu như van xin nàng, khó khăn nói. "Hãy nói nàng yêu ta"
"Ta yêu Lăng Chi Hiên, người đàn ông thật sự yêu ta và cần ta" Dạ Nguyệt ngẩn mặt lên trời, nàng hít vào rồi thở ra thật mạnh như để ngăn dòng nước mắt đang chảy ra của mình. "Cũng là người luôn luôn tin tưởng ta nhất"
"AHHHH...." Tịch Khuyết hét lên đầy đau đớn, hắn ngã khuỵu xuống nền đất lần nữa, ôm chặt lấy đầu mà quằn quại thống khổ.
"Hiên" Dạ Nguyệt hoảng hốt quay lại, chẳng lẽ một chưởng đó không chỉ làm sư phụ bị nội thương mà còn ảnh hưởng đến não sư phụ. Làm sao đây, nếu não sư phụ mà bị xuất huyết thì chắc chắn là....
"Nhị ca, Tử Y tỷ...." Dạ Nguyệt ôm chặt lấy Tịch Khuyết hét lớn lên, giờ phút này nàng thấy bản thân thật vô dụng, kim châm của nàng đã bị tên khốn kia lấy rồi. Nàng phải làm sao bây giờ?
Mạc Chiêu Huân với Hách Liên Tử Y nhanh chóng tông cửa đi vào.
"Tỷ, kim châm..." Dạ Nguyệt gấp rút hét lên, nước mắt nàng chực rơi ra, sư phụ của nàng, sư phụ của nàng, nàng không muốn sư phụ xảy ra chuyện gì. Xin ông trời, đừng cướp lấy sư phụ của nàng, nàng chỉ nhất thời nóng giận nên mới nói rời đi thôi, nàng không muốn xa sư phụ, nàng không muốn.
Hách Liên Tử Y lập tức lấy kim châm từ trong vạt áo, trãi ra xuống đất, rút kim châm ra châm vào huyệt trên trán rồi trên đầu Tịch Khuyết. Tịch Khuyết từ từ yên tĩnh lại, hắn nằm bất động trong lòng Dạ Nguyệt, mắt nhắm nghiền an tĩnh.
"Không sao nữa rồi" Hách Liên Tử Y nhẹ giọng nói. "Huyết tụ đã tan rồi, chỉ còn phải điều trị nội thương nữa thôi"
Dạ Nguyệt gật gật đầu, cơ thể nhỏ nhắn của nàng vẫn ôm chặt lấy hắn không muốn buông.
"Đệ muội, tam đệ sẽ tỉnh lại sớm thôi, để ta để đệ ấy lên giường" Mạc Chiêu Huân cùng với Dạ Nguyệt đỡ Tịch Khuyết lên, di chuyển hắn lên giường. Dạ Nguyệt nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn rồi nàng ngồi xuống bên cạnh giường, nắm chặt lấy tay hắn không buông.
"Chàng nhất định không được có chuyện gì" giọng run rẩy, Dạ Nguyệt áp má vào bàn tay to lớn ấm áp của hắn. "Chàng nhất định phải tỉnh dậy"
***0w0*** Lằn ranh giới....
Cơn gió thoảng xoẹt qua, Thái Hậu đang ngồi thưởng thức trà trên ghế phụng, bà ta buông ly trà, lạnh nhạt nói: "Mọi chuyện thuận lợi không?"
"Ta đã làm theo kế hoạch của bà, còn có xảy ra đúng như dự đoán của bà không thì không nằm trong phạm vi giao kết của chúng ta" tên đeo mặt nạ đồng đột nhiên xuất hiện trên trần nhà, giọng điệu giễu cợt.
“Bên đây ta cũng đã sắp xếp xong rồi, ba ngày sau ta sẽ cho người chuyển mười vạn lượng vàng kim cho ngươi” Thái Hậu tao nhã hớp một ngụm trà rồi bà ta cong khóe môi lên thành một đường cong hoàn hảo.
“Ta trông chờ vào những lần giao kết sau của chúng ta” tên đeo mặt nạ cười khẽ rồi hắn vụt biến mất.
Lúc này Mạc Chiêu Hoàng từ sau bức bình phong đi ra, nũng nịu nói: “Mẫu hậu, thật sự sẽ như người dự đoán? Khuyết ca ca sẽ bỏ con tiện nhân đó?”
“Nam nhân há có thể chấp nhận thê tử mình thất thân, chỉ cần nó không còn trong sạch thì sẽ bị vứt đi như đôi giày rách thôi, nào đến đây, ngồi với mẫu hậu” đôi mắt xoẹt qua tia giảo hoạt, Thái Hậu ôn nhu cười vỗ vỗ vào chỗ trống cạnh mình.
“Rồi chàng sẽ chọn con sao?” Mạc Chiêu Hoàng lo lắng nói nhưng trong giọng nói vẫn ẩn chứa tia hả hê vui sướng.
“Có ai gia làm chủ cho con, lần này nó sẽ không còn lý do nào có thể trốn tránh nữa” Thái Hậu nói chắc như đinh đóng cột không giấu được tự tin trong giọng nói. Bà ta cho rằng kế hoạch của mình rất hoàn hảo, mọi thứ bà ta đều nắm trong lòng bàn tay, không gì có thể chạy thoát được.
***0w0*** Lằn ranh giới…. thức tỉnh oOo
Dạ Nguyệt lấy khăn sạch nhúng vào thùng nước ấm, vắt khô rồi lau mình cho sư phụ nhà mình.
“Hiên, ta xin lỗi chàng vì đã nói muốn rời đi, sau này cho dù chàng có mắng có hiểu lầm ta như thế nào, ta cũng nhất quyết ở cạnh chàng, giải thích rõ ràng mọi việc với chàng, chỉ cần một ngày chàng còn cần ta thì ta nhất định ở bên cạnh chàng đến cùng” Dạ Nguyệt nhẹ giọng nói, nàng muốn nói thật nhiều với sư phụ.
Nàng đang áp dụng biện pháp của Vân Nhi trước đây khi Hoàng Trí bất tỉnh, nàng nghe bác sĩ nói mặc dù không thể mau chóng tỉnh dậy nhưng người rơ vào trạng thái này có thể nghe được giọng nói của người thân. Ở nơi này sư phụ không có ai thân thiết, chỉ có nàng thôi nên nàng càng phải lảm nhảm thật nhiều, nàng không muốn từ bỏ dù chỉ là một chút hy vọng nhỏ nhoi. Với Tử Y tỷ đã nói máu bầm trong đầu sư phụ đã tan rồi, chỉ còn cần thơi gian để sư phụ tỉnh lại thôi.
Lau mình cho Tịch Khuyết xong, Dạ Nguyệt ngồi xuống giường của hắn, vuốt ve vào khuôn mặt đẹp như tượng điêu khắc của hắn rồi nàng cúi đầu xuống hôn vào môi hắn.
“Chàng ở đây đợi ta, ta sẽ đi lấy cháo cho chàng” Dạ Nguyệt đứng dậy chuẩn bị rời đi thì đột nhiên tay nàng bị người nào đó nắm lại.
“Vợ yêu, em lại to gan tấn công lúc anh không hề phòng bị nha”
Dạ Nguyệt kinh ngạc quay đầu, Lăng Chi Hiên đang cong khóe môi lên cười đáng đành đòn nhìn nàng.