- Trang chủ
- Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?
- Chương 58
Tác giả: Lãnh Hàn Minh Nguyệt
Tương truyền rằng, vị vua cuối cùng của triều đại trước là một tên bạo quân
xem mạng người như cỏ rác, hoan dâm vô độ, còn tham quan nhũng loạn
triều cương, chiếm đoạt của cải ruộng đất dân chúng. Dân chúng rơi vào
cảnh đói khổ lầm than, án oan chồng chất, hàng vạn người căm phẫn phẫn
nộ tột cùng.
Bên ngoài ngoại tộc lân ban Cáp Nhĩ Quốc hùng mạnh
rục rịch bắt đầu mang quân sang đánh chiếm bờ cõi, bọn chúng đi đến đâu
người người chết đến đó, đốt phá nhiều ngôi làng, thành trấn, bắt người
làm tù binh. Binh lính tướng sĩ lần lượt chết trên sa trường, máu chảy
thành sông nhưng cũng không thể cản lại sự hung tàn của quân giặc.
Cuối cùng chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, Cáp Nhĩ Đa đã tấn công đánh
chiếm Kinh Thành, bắt tất cả hoàng tộc từ mọi nơi trở về nhốt chung lại
một chỗ, bắt buộc các binh lính tướng sĩ phải đầu hàng, tuyên bố Tây Sở
hoàng triều chính thức lụng bại kết thúc.
Trước tình hình đó, Mạc tướng quân gấp rút trở về từ biên ải xa xôi, lần lượt đánh bại quân Cáp Nhĩ hung mạnh, thu hồi lại các thành trấn bị đánh chiếm, nhanh chóng
đẩy lùi quân giặc cũng chỉ trong vòng một tháng.
Nhưng đến khi
lấy lại được Kinh Thành thì đồng lúc đó, ông cũng đã tìm thấy thi thể
của tất cả những người trong hoàng tộc, bao gồm luôn cả Tây Sở hoàng đế. Đó là một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng ám ảnh tâm trí những người có
mặt vào lúc đó, những cái chết ghê rợn nhất trong lịch sử từ trước đến
giờ.
Nước một ngày không thể không có vua, dân chúng đã đồng loạt quỳ xuống trước Mạc tướng quân, hy vọng ông sẽ trở thành vị vua đời
tiếp theo của họ, mở ra một triều đại mới: Thần Dương hoàng triều.
Lúc bấy giờ Mạc tướng quân có tất cả bảy người con trai, ông cũng đã quyết
định để cho con trai trưởng của mình là Mạc Thượng Khiêm lên ngôi hoàng
đế. Nhưng lúc này một chuyện kinh hoàng đã xảy ra, đêm trước ngày tổ
chức nghi lễ hoàng gia chính thức, tất cả bảy người con trai của ông đều bị trúng một loại cổ độc. Năm người trong số bảy người đã không may mắn qua khỏi, trong đó có Mạc Thượng Khiêm.
Chỉ còn lại hai người
là con trai thứ hai và con trai út, Mạc tướng quân dưới sự thúc ép của
quần thần quan lại, đã chính thức để con trai thứ của mình là Mạc Thượng Tĩnh, vẫn còn đang hôn mê bất tĩnh, lên kế vị ngai vàng. Chính thức mở
ra triều đại đầu tiên của Thần Dương hoàng triều.
Nhưng về chuyện xảy ra năm đó, không có bất kì ai có thể tìm ra nguyên nhân cùng kẻ đã hạ độc. Tất cả đều rơi vào bế tắc.
**0w0***
Dạ Nguyệt chống tay lên cằm, chăm chú ngồi nghe giọng đọc trầm tính đầy mê hoặc của ai đó. Nghe đến đoạn vụ án đầy bí ẩn, Dạ Nguyệt không khỏi
nhíu mày: “Ai là kẻ đã hạ độc nhỉ?”
Mạc Chiêu Huân lắc đầu: “Không một ai biết”
Lăng Chi Hiên buông văn tự đang cầm trên tay xuống, nhìn sang Mạc Chiêu Huân phía đối diện: “Thái Hậu có nói gì không?”
Mạc Chiêu Huân nghe xong lập tức hiểu ra, thở dài: “Sau khi biết tin ta và Y nhi sẽ thành thân một lượt với đệ, mẫu hậu rất tức giận phản đối, còn
muốn đại ca lập tức ban hôn cho ta cùng nữ nhi thứ hai của Hạ tướng
quân”
"Thật hả?" Dạ Nguyệt trợn mắt nhìn Mạc Chiêu Huân. "Vậy còn Tử Y tỷ phải làm sao?"
Mạc Chiêu Huân trầm ngâm: "Đáng lẽ ta không nên nhờ đệ cố tình thông báo
cho mẫu hậu, để sau khi chúng ta thành thân xong mới nói sau cũng được"
"Giờ có nghĩ vậy thì cũng quá muộn rồi, quan trọng là phải nghĩ cách giải
quyết vấn đề này" Dạ Nguyệt ảo não lắc đầu, Tử Y tỷ của nàng....
"Chỉ cần Hoàng Thượng không ban hôn thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết" Lăng
Chi Hiên hớp một ngụm trà, một tay vuốt tóc cô gái nhỏ.
"Năm đó
đại ca lên ngôi cũng chỉ có mình đại tẩu là thê tử, nhưng dưới bàn tay
của mẫu hậu, huynh ấy bắt buộc phải lần lượt nạp phi tử" Mạc Chiêu Huân
càng nói càng trầm ngâm. "Mẫu hậu âm thầm hạ chỉ trong bóng tối, ai có
thể trèo lên được giường của đại ca sẽ lập tức phong người đó lên làm
phi tử"
Dạ Nguyệt đen mặt, nàng nhướng mày: "Bà ấy làm vậy là có mục đích gì?"
"Đại ca từ lúc thành thân cũng chỉ để ý mỗi mình đại tẩu, có thể nói là dù
có ba ngàn con sông huynh ấy cũng chỉ lấy một gáo nước. Lúc làm thái tử
có một thái tử phi cũng rất bình thường nhưng khi lên ngôi thì đó lại là vấn đề khác, hậu cung không thể chỉ có một người duy nhất. Hơn nữa bà
ấy sợ đại tẩu sẽ trở thành người nắm toàn bộ hậu cung trong tương lai"
"Quả là... " Dạ Nguyệt không biết nói gì thêm, thời đại đa thê thật sự làm nàng khó chịu.
Thấy cô gái nhỏ nhíu mày khó chịu, Lăng Chi Hiên cong khoé môi cười: "Chỉ
là... Hoàng Thượng chưa bao giờ làm trái lời thề của mình với Hoàng Hậu"
Dạ Nguyệt nghiêng đầu khó hiểu.
Mạc Chiêu Huân lúc này mới thoải mái được đôi chút, nhỏ giọng nói chỉ để ba người nghe thấy: "Dù cho có trèo lên được giường đại ca nhưng đại ca
vốn dĩ không hề động đến tất cả bọn họ"
"Làm sao có thể như vậy được?" Dạ Nguyệt mở to mắt kinh ngạc, không thể tin nhìn hai người.
"Nếu đã thật sự muốn thì không gì là làm không được, huống chi người đó lại
là vua của một nước" Lăng Chi Hiên buồn cười nhìn cô gái nhỏ, đưa tay
véo má nàng.
Dạ Nguyệt vẫn không thể tin được, trong truyện nàng
thường đọc, dù là hoàng đế nhưng không phải chuyện gì cũng có thể làm
được, là vua lại càng khó hơn. Càng nghĩ càng không thể hiểu nổi nhưng
theo như những gì nhị ca nói từ nãy đến giờ thì trước giờ đại ca sẽ làm
theo ý Thái Hậu, chỉ là dùng cách khác để đối phó hậu quả sau đó mà
thôi. Nói đi nói lại cuối cùng vẫn là không có cách nào cản được người
đó.
"Nếu là đệ, đệ sẽ làm gì?" Mạc Chiêu Huân nói trong lặng lẽ, giống như đang lầm bầm nói chuyện một mình.
Lăng Chi Hiên dừng lại động tác véo má ai đó, thâm trầm nhìn Mạc Chiêu Huân: "Tất nhiên là chống lại thánh chỉ, cùng nàng cao chạy xa bay"
Dạ Nguyệt: "..." sao nàng lại không nghĩ ra cách đơn giản này nhỉ?
"Vậy tại sao lúc trước đệ lại không làm vậy?" Mạc Chiêu Huân thật sự ngạc
nhiên khi nghe tam đệ nói vậy, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì quả thật đệ ấy
có thể làm vậy, đệ ấy vốn dĩ không cần tước vị Quốc Công này.
"Lúc trước là do phát sinh chuyện trúng độc" Lăng Chi Hiên vẫn một bộ thản nhiên như không.
Nhắc đến đây Mạc Chiêu Huân như sực nhớ ra: "Bây giờ thì phát sinh chuyện
thế lực thứ ba trong bóng tối, lúc này ta không thể rời đi được. Sau khi giải quyết xong chuyện này ta mới có thể yên tâm cùng nàng ngao du
thiên hạ"
"Vậy chỉ còn một cách" Lăng Chi Hiên gõ gõ ngón trỏ trên bàn đá. "Thành thân với nữ nhi của Hạ tướng quân"
"Hả?" Mạc Chiêu Huân nhíu mày. "Ý của đệ là?"
"Thành thân với hai người một lúc, cả hai đều cùng là chính phi" Lăng Chi Hiên bổ sung thêm.
"Nhưng như vậy Tử Y tỷ...." Dạ Nguyệt nhăn mặt.
"Chỉ là che mắt" Lăng Chi Hiên vuốt má nàng ý bảo nàng đừng nhăn mặt nữa.
"Ta vẫn không thể hiểu được cách mà đại ca đã làm đó, chẳng lẽ bọn họ đều
im lặng mà không hé một lời nào với Thái Hậu hay sao?" làm gì mà có
chuyện hoang đường như vậy, hơn nữa nhìn đám phi tần hôm đó, nàng không
nghĩ bọn họ sẽ dễ dàng để yên nếu đại ca không đụng vào bọn họ.
"Có lẽ muội sẽ không tin, thật ra chuyện này cũng rất khó tin, thậm chí
chưa từng xảy ra trong lịch sử" Mạc Chiêu Huân bí ẩn nói.
"Đại ca đã làm thế nào?" Dạ Nguyệt hồi hợp, trố mắt ra nhìn Mạc Chiêu Huân.
Mạc Chiêu Huân ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo Dạ Nguyệt đến gần rồi nói nhỏ vào tai nàng. Nghe xong Dạ Nguyệt càng mở to mắt bất ngờ: "Thật sự đại ca
làm vậy sao?"
"Muội hãy nhớ, với nam nhân, nếu đã thật sự có
người trong lòng, thì ngoại trừ người đó, tất cả nữ nhân còn lại cũng
chỉ là vô nghĩa" Mạc Chiêu Huân gật đầu cười cười.
Oa!! Dạ Nguyệt đã có một cái nhìn khác về một vị Hoàng đế rồi nha.... nhất là đại ca
lại là một vị Hoàng đế mà có thể vì đại tẩu làm đến mức này, thật sự rất khó tin.
"Nếu là anh, anh cũng sẽ không ngại ngần gì chuyện này đâu" Lăng Chi Hiên nói nhỏ vào tai cô gái nhỏ.
Dạ Nguyệt mỉm cười tươi rói, sư phụ cũng có thể làm vậy vì nàng.
"Hoặc là để Y nhi theo ta trở về vách Biệt Dương" giọng nói non nớt đột nhiên xen ngang cuộc nói chuyện.
"Lão sư phụ" Dạ Nguyệt kinh hỷ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện trên nóc tường phủ.
Bách Y lão giả nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh bàn đá, ngồi xuống cạnh Mạc Chiêu Huân rồi từ tốn rót trà uống.
"Sao sư phụ lại ở đây?" Dạ Nguyệt vui mừng, dù mới gặp không lâu nhưng nàng rất nhớ lão sư phụ.
"Là tên tiểu tử này cho người báo tin cho ta biết hai nha đầu các con sắp
thành thân" Bách Y lão giả vẫn lạnh nhạt như thường, chỉ chỉ Lăng Chi
Hiên. "Nhưng rốt cuộc có vẻ như Y nhi của ta đang phải chịu thiệt thòi"
"Ngươi đã từng hứa sẽ không làm chuyện có lỗi với đồ đệ ta, vậy mà bây giờ
ngươi lại muốn thành thân với người khác?" Bách Y lão giả tựa tiếu phi
tiếu nhìn Mạc Chiêu Huân. "Đừng quên cái giá phải trả cho việc thất hứa
với ta"
"Lão sư phụ người nhầm rồi, nhị ca không có thất hứa, đó
chỉ là để che mắt Thái Hậu thôi" Dạ Nguyệt hoảng hốt giải thích, lão sư
phụ mà nổi giận thì hậu quả khó lường a....
"Thái Hậu... lại là bà ta" Bách Y lão giả vẻ mặt thâm trầm.
"Lão sư phụ?" Dạ Nguyệt lo lắng nhìn Bách Y lão giả, lần đầu tiên nàng thấy lão sư phụ tức giận như vậy.
"Chuyện năm năm trước chắc ngươi cũng biết" Bách Y lão giả nhấp một ngụm trà.
Mạc Chiêu Huân buồn bã gật đầu.
"Nhưng đó không phải tất cả, sự thật còn tàn nhẫn hơn nữa" Bách Y lão giả chuyển qua thở dài.
Cả ba đều kinh ngạc nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, đôi mắt trong suốt như ngọc có thể nhìn thấu nhân sinh đó.
"Ta chỉ nói thế thôi, này tên tiểu tử, có chuẩn bị phòng cho ta không? Ta
sẽ ở lại đây đến khi lễ thành thân kết thúc" Bách Y lão giả nhẹ nhàng
nhảy xuống ghế đá, đứng thẳng lưng như một đại nam nhân.
Lăng Chi Hiên phất tay, một ám vệ xuất hiện dẫn đường cho Bách Y lão giả. Chuyện Bách Y lão giả đến đây hoàn toàn được giữ bí mật tuyệt đối.
Đợi
đến khi Bách Y lão giả đi khuất, Dạ Nguyệt trầm ngâm: "Biết là vụ án năm năm trước có nhiều khuất tất nhưng lẽ nào sự thật còn đáng sợ hơn chúng ta vẫn tưởng?"
"Hách Liên tướng quân không phải là hạng người
như vậy, ta biết rất rõ, chỉ là mọi nhân chứng đều nhắm vào ông ấy, dù
có tìm thế nào vẫn không thể thấy được sơ hở của kẻ đứng phía sau hãm
hại" Mạc Chiêu Huân cũng trầm ngâm.
Không khí trầm mặc yên tĩnh bao trùm.
"Đáng tiếc lão sự phụ lại không muốn nói rõ" Dạ Nguyệt lắc đầu.
Lăng Chi Hiên lại phất tay áo, một ám vệ xuất hiện cung kính quỳ một chân
xuống đất chờ nghe lệnh: "Điều tra bối cảnh năm năm trước, nhất là hành
động động thái của tất cả những người trong cung cùng Hách Liên phủ"
Ám vệ cung kính gật đầu rồi nhanh chóng xoẹt đi trong chớp mắt.
"Theo đệ nghĩ là ai muốn đổ tội cho Hách Liên tướng quân" Mạc Chiêu Huân cũng đã cho dò hỏi tin tức khắp nơi nhưng đến giờ vẫn vô vọng.
"Một người có thể che giấu hoàn hảo đến như vậy chứng tỏ quyền lực trong tay cũng không nhỏ" Lăng Chi Hiên cười lạnh.
"Có lẽ nào lại là...." Dạ Nguyệt ngập ngừng nhìn Mạc Chiêu Huân.
"Ý đệ muội là mẫu hậu của ta?" Mạc Chiêu Huân mỉm cười yếu ớt.
Dạ Nguyệt không nói gì, năm đó Thái Hậu là người hạ thánh chỉ đó, tất cả
mọi người đều cho rằng bà ta dựa vào bằng chứng vật chứng có sẵn mới hạ
thánh chỉ này, Tử Y tỷ cũng vì Thái Hậu là người hạ thánh chỉ nên mới
chịu đau khổ dằn vặt như thế này. Nhưng nếu thật sự còn ẩn tình nào khác nữa thì sao? Nếu lỡ như Thái Hậu không chỉ là người hạ thánh chỉ mà còn là người đứng sau tất cả thì sẽ như thế nào?
“Còn một người nữa
cũng rất có khả năng đó” Lăng Chi Hiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé đã lạnh
cóng dưới bàn, hắn cũng cùng quan điểm với cô gái nhỏ nhà mình.
“Là ai?” Mạc Chiêu Huân khẩn trương hỏi.
“Hạ tướng quân, người luôn đối đầu với Hách Liên tướng quân vào năm đó”
Lăng Chi Hiên bóp nhẹ tay Dạ Nguyệt theo một nhịp điệu nhất định, hắn
phát hiện chuyện này cũng có thể tạo thành một thói quen vô cùng thoải
mái nha.
“Ta sẽ đi điều tra bên phía Hạ tướng quân” Mạc Chiêu Huân lập tức đứng dậy. “Còn chuyện thành thân ta cũng sẽ nói với đại ca”
Dạ Nguyệt vẫy tay chào tạm biệt Mạc Chiêu Huân rồi nàng quay qua nhìn
người vẫn còn đang mải mê bóp bóp tay nàng, trong mắt là sự thích thú
không hề che giấu: “Anh định giải quyết chuyện Thái Hậu cùng Chiêu Hoàng quận chúa như thế nào đây? Xem ra bà ấy cũng không có ý định từ bỏ
chuyện này đâu”
Lăng Chi Hiên kéo cô gái nhỏ ngồi trên đùi mình,
đáy mắt xoẹt qua ý cười: “Nếu dùng cách vừa nói với vương gia, em có
đồng ý không?”
Dạ Nguyệt im lặng, lát sau nàng thở dài: “Cách này mặc dù rất hay nhưng nếu có thể hạn chế được thì nên hạn chế…”
“Em đồng cảm với bọn họ?” Lăng Chi Hiên kéo cằm Dạ Nguyệt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt không lẫn tạp chất.
“Có….một chút….” Dạ Nguyệt ngập ngừng. Nếu biết người nam nhân mà bản thân đã
dùng đủ mọi tâm kế đủ mọi cách để tranh đấu với người khác, đánh đổi tất cả mọi thứ để có được một đêm ân ái mặn nồng với người đó, nhưng đến
cuối cùng lại không phải là người đó, thì rốt cuộc mọi thứ chính là vô
nghĩa ngay từ đầu có phải hay không? Dù bọn họ có độc ác thế nào nhưng
cũng có gì đó thật đáng tiếc….
“Anh sẽ tìm cách khác” Lăng Chi
Hiên mỉm cười cưng chiều, hôn phớt vào môi cô gái nhỏ. “Chuyện của chúng ta dễ giải quyết hơn của vương gia nhiều”
“Hơn nữa, em……” Dạ Nguyệt lại ngập ngừng.
“Anh biết” Lăng Chi Hiên càng cười sâu hơn nữa. “Dù chỉ là giả vờ nhưng cũng không được có phải hay không?”
Dạ Nguyệt gật nhẹ đầu, nàng biết bản thân rất ích kỷ trong chuyện này,
nhưng hễ nghĩ đến sư phụ cùng người khác bái đường thành thân là nàng
không thể nào chịu được: “Liệu Tử Y tỷ có thể chịu được không?”
“Cũng chỉ còn cách đó, vì anh không phải là con trai bà ta cũng không phải
người hoàng tộc nên bà ta mới không thể đem quy củ hoàng tộc ra bắt ép
anh, nhưng vương gia lại khác” Lăng Chi Hiên nhẹ giọng giải thích. “Hơn
nữa, phụ nữ cổ đại đã được rèn luyện từ nhỏ, họ cũng đã sẵn sang đối mặt với chuyện đa thê của xã hội này, phải nói là họ đã quen rồi”
“Chỉ vì họ nhẫn nhịn giỏi mà thôi” Dạ Nguyệt cảm khái, phụ nữ hiện đại đa số không chấp nhận chuyện đa thê như thế này. “Nhưng chuyện mà đại ca làm
cũng thật khó tin…”
Lăng Chi Hiên cong khóe môi, nhẹ nhàng vuốt
tóc cô gái nhỏ, rồi cúi xuống thì thầm vào tai nàng: “Không có gì là khó tin, đàn ông một khi rơi vào lưới tình cũng sẽ làm những chuyện thật
điên rồ, chỉ để có thể giữ được người đó bên cạnh mình”
Dạ Nguyệt đỏ bừng mặt, giọng điệu đầy từ tính vừa như mê hoặc vừa như nỉ non của
sư phụ thật sự quá không tốt cho trái tim của nàng nha…….
********** Ò Ó O Lằn ranh giới… oOo
Bách Y lão giả chậm rãi ngồi thưởng trà trong căn phòng mà Lăng Chi Hiên đã chuẩn bị.
“Quả là cực phẩm của cực phẩm”
Cơn gió nhẹ phớt ngang, tên đeo mặt nạ đồng ngồi trên thanh ngang xà nhà.
“Có thể mời ta một chung trà không?”
“Loại trà cực phẩm này, không có phần của ngươi” Bách Y lão giả vẫn lạnh nhạt nói như thường ngày.
“Nếu tính đến quan hệ của chúng ta thì một chung trà chẳng đáng là gì” tên
đeo mặt nạ bật cười khúc khích. “Ngươi không nên bướng bỉnh như thế”
“Ngươi và bà ta, là cùng một giuộc” Bách Y lão giả tựa tiếu phi tiếu, vẫn ung dung thưởng thức chung trà của mình.
“Đem ta so sánh với bà ta, ngươi thật sự cho rằng ta không còn nhân tính nữa hay sao?” tên đeo mặt nạ đồng bĩu môi không vui.
Bách Y lão giả không trả lời, một lúc sau tiếng nói non nớt mới vang lên
trong không khí tĩnh lặng: “Ngươi nên đi khỏi đây nếu không muốn đồ đệ
ta phát hiện ra ngươi”
“Ngươi vẫn còn lo lắng cho ta” tên đeo mặt nạ mỉm cười vui vẻ rồi một cơn gió thoảng qua chỉ còn vẳng lại một câu
nói. “Hẹn ngày tái ngộ, đệ đệ của ta”
Bách Y lão giả trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ.