- Trang chủ
- Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?
- Chương 62
Tác giả: Lãnh Hàn Minh Nguyệt
"Đệ nói thật sao?" Thần đế kinh ngạc ngẩn đầu lên nhìn Lăng Chi Hiên.
Lăng Chi Hiên từ tốn uống trà bên dưới, không đáp cũng đồng nghĩa với thừa nhận.
"Năm đó phụ hoàng ta đang bệnh nặng, một mình mẫu hậu toàn quyền nắm trong tay, ta không ngờ mẫu hậu lại vu oan cho Hách Liên tướng quân. Hơn nữa lại là người độc chết các hoàng thúc của ta...." Thần đế nhẹ giọng nói, trong giọng nói là khổ sở không thể kìm nén.
Từ trước đến giờ hắn biết mẫu hậu hắn tâm địa thâm sâu khó lường, sống ở nơi thâm cung này bàn tay vốn đã vấy máu từ lâu nhưng hắn thật sự không thể tin được ngay đến những chuyện thế này mà bà ấy cũng làm được.
"Lục hoàng thúc chính là Bách Y thần y? Là người đã điều chế giải dược cứu ta?" Thần đế yếu ớt hỏi. "Ông ấy có thể bỏ qua thù hận với mẫu hậu mà cứu ta?"
Lăng Chi Hiên lại từ tốn uống trà, thong thả nói: "Oan có đầu nợ có chủ, người nào làm thì người đó phải gánh chịu"
"Còn đệ... đệ có trách ta không?"
"Người không có lỗi tại sao phải trách?" Lăng Chi Hiên thản nhiên hỏi ngược lại. "Hơn nữa có một chuyện quan trọng cần phải giải quyết ngay lập tức"
Thần đế lại yếu ớt nhìn Lăng Chi Hiên.
"Thái Hậu muốn tráo đổi tân nương trong hôn lễ" Lăng Chi Hiên nói đến đây mới toát ra khí lạnh, đụng đến chuyện này thì hắn không thể nào không quan tâm được. "Đổi Nguyệt nhi với nữ nhi của bà ta" thật may vì hắn đã cho người ngày đêm âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của bà ta, nếu không thì cô gái nhỏ gặp nguy hiểm mà hắn cũng không biết gì.
Thần đế không còn ngạc nhiên khi nghe đến chuyện này nữa, người đó là dạng người có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích: "Đệ đã có cách đối phó chưa?"
"Đã chuẩn bị xong, dựa vào chuyện này một lần diệt luôn tay mắt của Thái Hậu, Hoàng thượng có đồng ý không?"
"Mọi chuyện đều giao cho đệ" Thần đế gật đầu, chỉ có một cách có thể dừng người đó lại, là tước đi mọi quyền lực trong tay của người đó, cho người ngày đêm âm thầm giám sát để ngăn cản chuyện không thể nào tha thứ được mà người đó muốn làm, hay nói cách khác là mãi mãi giam lỏng trong cung, thân là con hắn không thể nào hạ lệnh mang mẫu thân của mình đi chém đầu được, dù cho con người đó có độc ác như thế nào thì công ơn dưỡng dục vẫn lớn như trời biển.....
"Ta sẽ ban chiếu chỉ rửa sạch nỗi oan cho cả gia tộc Hách Liên tướng quân, để Hách Liên muội có thể đường đường chính chính thành thân với nhị đệ" Thần đế cười buồn nói.
Chiếu chỉ vừa ban xuống, cả thiên hạ lại một lần nữa xôn xao bàn tán ầm ĩ về người đã đứng phía sau vu oan giá họa cho cả gia tộc Hách Liên, nhưng không ai biết được là người nào đã làm. Về bên Hách Liên Tử Y, nàng quyết định sẽ sống với thân phận Tiêu Ngọc Dạ Liên, vĩnh viễn để cho quá khứ thương tâm đó chôn sâu vào đáy lòng mình, chỉ cần cả nhà nàng được rửa sạch oan ức thì như vậy với nàng cũng đã đủ....
Thái Hậu cũng không đả động gì đến chuyện này, cả nhà Hách Liên gia đã mãi mãi ngậm miệng dưới mồ, dù cho có rửa sạch oan ức cũng không thể tra ra được là bà ta làm, bà ta tuyệt đối tin tưởng vào mưu kế của mình năm đó, vô cùng hoàn hảo và bà ta có thể dễ dàng phủi sạch mọi mũi nhọn hướng về mình, cũng như chuyện mấy chục năm về trước...... Huống hồ gì nếu mọi chuyện đã bị bại lộ thì bà ta không thể yên ổn mà còn ngồi đây như bây giờ.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, dù có hoàn hảo đến đâu thì vẫn xuất hiện lỗ hỏng bên trong, chỉ là bà ta không thể nào biết được chuyện mình đã làm đã bị vạch trần.... và bản thân đã bị giam lỏng trong cung mãi mãi....
***0w0***
"Phu nhân... phu nhân...."
Tiếng gọi mơ hồ của ai đó kéo Dạ Nguyệt ra khỏi đáy vực sâu thẵm đen ngòm, Dạ Nguyệt mơ hồ mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một ám vệ đang quỳ một chân trước mặt nàng, mà bên cạnh là Hạ tướng quân cùng với Mạc Chiêu Hoàng trong trang phục tân nương bị bất tỉnh.
"Ngươi là....?" Dạ Nguyệt khó hiểu quay qua hỏi. "Chuyện gì đang xảy ra ở đây?"
"Quốc công gia cho hạ thần theo bảo vệ phu nhân" ám vệ cung kính đáp rồi đưa cho Dạ Nguyệt một đôi hài đế bằng cao được làm bằng vật liệu gì đó mà nàng không biết, chỉ biết là nó rất nặng.
"Đây là...?" Dạ Nguyệt nhìn đôi hài cao dưới đất rồi nhìn một lượt qua Hạ tướng quân và Mạc Chiêu Hoàng thì cũng xem như đã hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi. "Được rồi, ta đã hiểu"
Ám vệ nghe vậy lập tức gật đầu rồi mang cơ thể Hạ tướng quân và Mạc Chiêu Hoàng biến mất trong không khí.
Dạ Nguyệt ngồi ngẩn ngơ trong phòng, sau đó nhíu mày: "Hùm, sư phụ lại không nói một câu gì về chuyện này a....nhất định phải phạt!"
********** Ò Ó O Lằn ranh giới..... oOo
Thái Hậu cơ hồ muốn ngất xỉu, ngã ngồi trên ghế, cơ thể run rẩy nhìn tên thái giám đang quỳ phía dưới: "Hoàng nhi của ai gia.... Hoàng nhi của ai gia làm sao bị mất tích? Ngươi nói rõ cho ai gia nghe, NÓI" Thái Hậu rống lên.
"Bẩm Thái Hậu.... quận chúa nói cảm thấy không khoẻ không muốn tham gia lễ nên quận chúa ở suốt trong phòng từ sáng, nô tài là mang ngự thiện đến cho quận chúa dùng thì phát hiện quận chúa không có trong phòng, nô tài cũng đã cho người tìm kím khắp nơi nhưng cũng không thấy quận chúa ở đâu..."
Mắt Thái Hậu xoẹt qua tia nghi vấn, Hoàng nhi không có thay thế con tiện nhân kia làm lễ bái đường thành thân, chẳng lẽ đến giờ vẫn chưa ở chỗ Hạ tướng quân trở về?
"Người đâu, cho quân lính đi tìm Chiêu Hoàng quận chúa, phải lục soát khắp mọi ngóc ngách cho trẫm, tuyệt đối không được bỏ sót chỗ nào, nhất định phải tìm ra quận chúa" Thần đế hạ lệnh, cẩm y vệ bên dưới nhận lệnh rời đi.
"Mẫu hậu, người cũng đã mệt rồi..." Thần đế quay sang Thái Hậu như lo lắng nói. "Lưu công công, dìu Thái Hậu về Đàm Hương cung, không được để bất cứ ai đến làm phiền Thái Hậu nghỉ ngơi"
"Vậy ai gia về cung trước, có tin của Hoàng nhi lập tức phải cho ai gia biết" Thái Hậu cũng không từ chối, để Lưu công công đỡ lấy mình, loạng choạng ra khỏi đại điện.
Sau khi Thái Hậu đi khỏi, Thần đế ngồi uy nghiêm trở lại: "Cũng không còn sớm nữa, yến tiệc bắt đầu được rồi"
Vừa dứt, một hàng cung nữ lần lượt đi vào, đặt món ăn lên bàn trước mặt văn võ bá quan, mở nắp bạc ra, mùi hương ngào ngạt lan toả khắp đại điện. Mới vừa trãi qua đoạn thời gian căng thẳng, văn võ bá quan dường như cũng đã kiệt sức tổn hao tinh thần, vừa thấy thức ăn thì bụng liền như cồn cào kêu gào.
"Khai yến!" Thần đế dõng dạt nói, tất cả mọi người phía dưới đều bắt đầu động đũa không còn kiêng dè gì nữa.
Lăng Chi Hiên và Mạc Chiêu Huân đang chuẩn bị đưa Dạ Nguyệt cùng Hách Liên Tử Y vào một phòng ở cung của Hoàng Hậu đã được Thần đế sắp xếp trước để cho các nàng nghỉ ngơi thì Lưu công công hối hả từ bên ngoài chạy vào.
"Hoàng thượng.... Hoàng thượng.... chuyện lớn rồi Hoàng thượng..." Lưu công công quỳ xuống thở hổn hển.
"Có chuyện gì? Ngươi đã đưa Thái Hậu về cung chưa?" Thần đế nhíu mày.
"Thái Hậu.... Thái Hậu bị một tên đeo mặt nạ đồng bắt đi rồi" Lưu công công dập đầu xuống đất.
"Cái gì?" Thần đế đứng bật dậy.
Lúc này một ám vệ xuất hiện phía sau Lăng Chi Hiên nói nhỏ vào tai hắn, Lăng Chi Hiên liền quay qua nói với Thần đế: "Đã biết Chiêu Hoàng quận chúa ở đâu, cũng là bị tên đeo mặt nạ đồng bắt đi"
Thần đế sắc mặt cực kì khó coi khiến cả đám văn võ bá quan phía dưới đều run bần bật sợ hãi, không dám thở mạnh, cũng không thể nuốt trôi thêm phần nào các món ăn ngon trên bàn. Hôm nay là ngày đại hôn hay là ngày đại nạn vậy a, tại sao hết chuyện này tới chuyện khác kéo đến vậy?
"Tịch quốc công, khanh biết hắn ở đâu không?" Thần đế quay sang Lăng Chi Hiên hỏi, trước mặt người khác nên không thể xưng hô thân mật không có trên dưới được.
"Bẩm Hoàng thượng, thần không có manh mối để tra ra được nơi trú ẩn của hắn" Lăng Chi Hiên chấp tay ra vẻ cung kính. Đây là sự thật, tên này làm việc rất kín đáo và giảo hoạt, rất khó để theo dõi hắn hay những tên sát thủ làm việc cho hắn.
"Ta biết hắn ở đâu" giọng nói Bách Y lão giả vang vọng trong không khí nhưng không thấy người đâu.
"Người là...?" Thần đế kinh ngạc nhìn ngó xung quanh, cả đám bá quan bên dưới cũng trợn mắt tìm kím xung quanh.
"Chỉ cần đến khu rừng bên cạnh vách Biệt Dương, các ngươi sẽ tìm được thứ cần tìm... Hai tên tiểu tử kia, phải đối tốt với hai nha đầu nhà ta đó, nếu có chuyện gì ta nhất định sẽ tìm các ngươi tính sổ. Ta đi đây!!" cơn gió xoẹt ngang ra cửa để lại mọi người bàng hoàng ngồi ngay tại chỗ, hầu hết tất cả mọi người đều vẻ mặt ngơ ngẩn không hiểu gì hết, chỉ có những người trong cuộc mới hiểu ý nghĩa những lời nói đó thôi.
"Là Lục hoàng thúc" Mạc Chiêu Huân âm thầm thông báo cho Thần đế và Sở hoàng hậu.
Thần đế xem như đã hiểu, trong đáy lòng không khỏi dâng lên xúc động, cố kìm nén lại, Thần đế hạ lệnh rút hết quân lính đang tìm kím bên ngoài về, một đường thẳng tiến đến khu rừng bên cạnh vách Biệt Dương rà soát trước hang ổ của tên đeo mặt nạ. Cũng ngay trong đêm đó, cả sáu người cũng âm thầm cùng ám vệ lên đường đi đến vách Biệt Dương.
***0w0***
Vì dùng ngựa đi ngàn dặm lại liên tục đi không ngừng nghỉ nên chỉ chiều ngày thứ bảy cả sáu người đã đến trấn nhỏ dưới chân núi Biệt Dương, đến trước cả quân lính triều đình.
Ám vệ lập tức tản ra tìm kím khu rừng bên cạnh, còn sáu người nhanh chóng đến căn nhà nhỏ trên lưng chừng vách núi.
"Sư phụ..." Dạ Nguyệt gọi lớn, đẩy cửa hàng rào gỗ cùng mọi người bước vào trong sân.
"Bách Y tiền bối" Lăng Chi Hiên cũng lên tiếng nhưng hoàn toàn không có tiếng trả lời.
Tìm kím khắp nơi xung quanh nhà cũng không thấy bóng dáng ai, nhìn bên trong nhà cũng có thể suy đoán người bên trong đã không ở đây hơn một tháng rồi.
"Có lẽ lão sư phụ lại đi ngao du một thời gian rồi" Dạ Nguyệt buồn chán ngồi xuống ghế đá trước sân nói, nàng có nghe Tử Y tỷ nói lão sư phụ lâu lâu sẽ lại bí mật đi hành tẩu giang hồ ngao du đó đây để thu thập kinh nghiệm cũng những kiến thức mới lạ từ khắp mọi nơi.
"Xem ra phải chờ cho đến khi ám vệ tìm ra bọn chúng đang ở đâu" Thần đế ảo não nói.
Giọng cười khàn đục rợn tóc gáy vang lên, tên nam nhân đeo mặt nạ đồng thư thái ngồi vắt ngang qua một cành của cây hoa anh đào: "Các ngươi thật may mắn, nhờ đệ đệ ta mà các ngươi có thể tìm được tới tận đây"
"Cái gì?" cả đám đứng dậy khó tin nhìn tên nam nhân trên cây, cất công đi tìm hắn thì hắn lại đơn giản xuất hiện trước mặt như thế này.
"Ngươi nói ai là đệ đệ ngươi?" Dạ Nguyệt trừng mắt nhìn hắn.
"Haha vẫn hung thần ác bá như xưa" tên đeo mặt nạ cười lớn, vui vẻ trêu ghẹo Dạ Nguyệt.
Lăng Chi Hiên nhanh chóng nắm chặt lấy tay cô gái nhỏ kéo về phía sau mình, tên đeo mặt nạ thấy vậy càng thích thú: "Tiểu tử ngươi cứ yên tâm, ta không hứng thú với tiểu nha đầu không bao giờ lớn nổi đâu"
"TMD!!" Dạ Nguyệt la hét, mỗi gần gặp tên này là nàng lại muốn chữi thề a....
"Ngươi rốt cuộc là ai? Ai là đệ đệ ngươi?" Mạc Chiêu Huân như nghĩ ra gì đó, cũng lên tiếng chất vấn.
"Ngươi nhốt mẫu hậu cùng muội muội ta ở đâu?" Thần đế cũng không thể đứng nhìn, gấp rút hỏi.
"Mẫu hậu các ngươi?" tên đeo mặt nạ lại cười giễu cợt. "À à ta nhớ ra rồi, các ngươi đang nói đến con tiện nhân lòng lang dạ sói đó có đúng không? Các ngươi có biết ả ta đã làm những gì hay không?"
Thần đế và Mạc Chiêu Huân đều trầm ngâm im lặng không thể nói được gì, bởi vì bọn hắn cũng không biết có thể phản bác cho người đó như thế nào.
"Cho nên hãy để ta thay mặt những vong linh dưới dòng Vong Xuyên đó, tiễn ả ta một đoạn đường xuống tầng thứ mười tám của địa ngục" ánh mắt căm hận, tên đeo mặt nạ nghiến răng nghiến lợi rít lên.
"Ngươi là một trong bốn người còn lại có đúng hay không?" Lăng Chi Hiên bất ngờ lên tiếng khiến mọi người sửng sốt.
Tên đeo mặt nạ đồng đột nhiên im lặng, ánh mắt băng lãnh nhìn Lăng Chi Hiên rồi hắn cong khoé môi lên: "Ta rất thích những con người thông minh tài trí như ngươi và nha đầu đó" vừa nói hắn vừa tháo mặt nạ trên mặt xuống, khuôn mặt anh tuấn cùng với khuôn mặt Bách Y lão giả giống nhau đến sáu bảy phần, trông hắn cũng khoảng chừng hai mươi mấy tuổi.
"Đại hoàng thúc....Mạc Thượng Khiêm?" Mạc Chiêu Huân kinh ngạc, thật ra lúc nãy hắn cũng lờ mờ suy đoán như Lăng Chi Hiên.
"Các ngươi biết ta?" Mạc Thượng Khiêm cười như không cười, đáy mắt vẫn là vô hạn lạnh lẽo. "Ta nhớ ta chưa từng gặp các ngươi bao giờ thì đã bị mẫu thân các ngươi hại chết, làm sao các ngươi nhận ra ta?"
"Trong ngự thư phòng của phụ hoàng có treo năm bức tranh hoạ chân dung của năm vị hoàng thúc lúc sinh thời" Thần đế vẻ mặt phức tạp nói. "Mỗi ngày người đều đau đớn thương tâm nhìn ngắm những bức tranh đó....."
"Chỉ tiếc nó quá ngu ngốc, không biết kẻ ngày đêm đồng sàng cộng chẩm với mình lại là con rắn độc ghê tởm nhất" Mạc Thượng Khiêm cười lạnh khinh bỉ.
"Đại hoàng thúc, người có thể nể tình của phụ hoàng, tha cho mẫu hậu cùng muội muội một con đường sống được không? Trẫm xin cam đoan sẽ trông chừng bà ấy suốt cuộc đời này, sẽ không để bà ấy làm hại bất kỳ ai nữa, cũng để cho bà ấy ở trong chùa ngày ngày tụng kinh niệm phật sám hối lỗi lầm của mình" Thần đế quỳ một chân xuống, hắn biết người gây ra tội lỗi là mẫu thân mình, hắn không dám cầu xin tha thứ hay dùng vũ lực bức ép người trước mặt, hắn chỉ có thể cầu xin cho bà ấy một con đường sống để bà ấy có thể biết sai mà quay đầu.
"Xin đại hoàng thúc thương tình" Mạc Chiêu Huân, Hách Liên Tử Y cùng Sở hoàng hậu cũng quỳ xuống.
Tách! Mạc Thượng Khiêm búng tay, lập tức hai tên ám dạ mặc hắc trang phục xuất hiện từ trong không khí, mang theo Mạc Chiêu Hoàng cùng Thái Hậu đang bị bịt miệng chói chặt tay chân.
"Ngươi thật là may mắn vì có nhi tử cùng con dâu hiếu thảo như thế này" Mạc Thượng Khiêm mỉm cười. "Ta có thể tha cho huynh muội các ngươi một con đường sống"
Tên ám dạ đẩy Mạc Chiêu Hoàng về phía Thần đế.
"Nhưng Đàm Hương ngươi.... ....... thì tuyệt đối không bao giờ!" Mạc Thượng Khiêm bắt lấy Thái Hậu từ tay ám dạ, kề kiếm lên cổ bà ta.
Ám dạ xuất hiện từ tứ phía, bao vây xung quanh Mạc Thượng Khiêm, hướng mũi đao về phía đám người Thần đế. Từ trong không khí lại xuất hiện thêm những hắc y nhân khác, lần này là ám vệ theo phía sau Lăng Chi Hiên và Mạc Chiêu Huân.
"Ta nhất định không cho ngươi được chết toàn thây" Mạc Thượng Khiêm vận khinh công mang Thái Hậu đi.
Ám dạ nhào lên tấn công cản trở đường đuổi theo của phía Lăng Chi Hiên, một cuộc hỗn chiến diễn ra giữa những hắc y nhân, ngay lúc này binh lính lại từ chân núi tràn lên, lực lượng ám dạ không thể chống đở nỗi lần lượt bị hạ gục.
Nhóm người Thần đế đuổi theo hướng Mạc Thượng Khiêm vừa đi, Lăng Chi Hiên cùng Dạ Nguyệt cũng theo sát phía sau Thần đế.
Mạc Thượng Khiêm bắt Thái Hậu tiến lên đỉnh núi, lúc này trời đã tối hẳn, ánh trăng sáng trên cao đã thay thế cho mặt trời, nằm lơ lửng trên nền trời tối đen rộng lớn. Mạc Thượng Khiêm ôm Thái Hậu đứng ngay cạnh vách vực cao chót vót không thể nhìn thấy tận cùng mặt đất bên dưới khu rừng xanh thẳm rậm rạp. Hắn tháo khăn bịt miệng của Thái Hậu ra, cười lạnh nhìn bà ta: "Có nhớ ta là ai không?"
"Không ngờ ngươi vẫn còn sống, Mạc Thượng Khiêm" Thái Hậu cười chua sót nhìn nam nhân anh tuấn trẻ tuổi trước mặt.
"Tất nhiên ta phải cố sống, để tìm ngươi đòi lại nợ máu của ta cùng các huynh đệ ta, con tiện nhân độc ác mất hết nhân tính như ngươi đáng lẽ phải chết từ lâu, ngươi sống được đến hôm nay là ông trời đã quá ưu ái ngươi rồi" Mạc Thượng Khiêm vừa giễu cợt vừa khinh bỉ nói.
"Ta là tiện nhân độc ác mất hết nhân tính?" Thái Hậu cười lớn, khoé mắt bỗng nóng lên cay cay. "Mạc Thượng Khiêm, ngày đó ngươi huỷ đi trong sạch của ta, chơi đùa ta chán rồi mang ta đẩy sang cho Mạc Thượng Tĩnh, ngươi nói ai mới là độc ác mất hết nhân tính? Cũng thật may mắn Mạc Thượng Tĩnh lại một lòng một dạ với ta, chàng mới xứng đáng làm vua của một nước chứ không phải tên nam nhân giảo hoạt bỉ ổi hạ lưu đê hèn không bằng loài cầm thú như ngươi"
"CÂM MIỆNG" Mạc Thượng Khiêm nổi giận quát lớn, tay siết mạnh hơn khiến cổ Thái Hậu rỉ máu.
Đúng lúc này mọi người vừa chạy tới đỉnh núi, thấy cổ Thái Hậu đang rỉ ra máu tươi nhất thời gấp rút.
"Đại hoàng thúc, xin người hãy nương tay" Thần đế cùng Mạc Chiêu Huân hét lớn nhanh chóng tiến về phía Mạc Thương Khiêm, Mạc Chiêu Hoàng cũng mặt mũi xanh méc nhìn tình cảnh trước mắt.
"Ta cũng không còn đường lui nữa cũng không muốn sống dưới hình hài trẻ mãi không già tịch mịch này nữa, chính tay ta sẽ đem ả ta xuống địa ngục để đối chất cùng các huynh đệ của ta" Mạc Thượng Khiêm quay sang phía vách núi, thuận đà nhảy xuống phía dưới.
Thái Hậu hoảng hốt vươn tay về phía đám người Thần đế, mọi người đều đưa tay chạy nhanh lên phía trước nhằm nắm lấy tay bà ta, cuối cùng Dạ Nguyệt là người trúng thưởng được bà ta nắm lấy, Lăng Chi Hiên thấy vậy lập tức nắm lấy tay Dạ Nguyệt.
Một màn hỗn loạn xảy ra, Thái Hậu được đà kéo lên cùng Mạc Thượng Khiêm nhưng bà ta lại dựa vào thế của mình mà Dạ Nguyệt bị đẩy xuống dưới, Mạc Thượng Khiêm vừa kịp lúc vươn tay rạch một đường kiếm ngay cổ bà ta khiến máu phún ra không ngừng.
Mạc Chiêu Hoàng nhìn thấy cảnh đó thì hét lên như người điên, Thần đế cùng Sở hoàng hậu cũng kinh hoảng chạy nhanh đến cạnh Thái Hậu và Mạc Thượng Khiêm. Còn Mạc Chiêu Huân và Hách Liên Tử Y hoảng hốt hét lớn chạy về phía vách vực......
"Nguyệt nhi...."
"Tam đệ..."
Dạ Nguyệt lại lần nữa rơi tự do xuống vách vực, nhưng lần này cũng vẫn có một người nắm chặt lấy tay nàng cùng rơi xuống.
"Em đúng là đứa ngốc ngàn năm có một" Lăng Chi Hiên mỉm cười lắc đầu ra vẻ bó tay.
"Em cũng không biết mình lại may mắn mà trúng số độc đắc như thế này" Dạ Nguyệt ranh mãnh đáp lại, vốn dĩ lúc đó người đưa tay ra trước là đại ca và nhị ca nhưng bà ta lại chụp lấy tay nàng có chủ ý, mà nàng từ lúc đầu cũng chỉ là theo phản xạ có điều kiện.....
Lăng Chi Hiên siết chặt cô gái nhỏ trong vòng tay: "Kiếp sau anh sẽ không cho em làm những phản xạ có điều kiện ngốc nghếch như thế này nữa, bảo bối"
Dạ Nguyệt mỉm cười hạnh phúc.
Mãn khai, dưới ánh trăng tròn vành vạnh trên nền trời đêm thăm thẳm, đôi hồng nhạn từ đâu xuất hiện bay thẳng lên khoảng không mênh mông rộng lớn của bầu trời, đàn đom đóm cũng từ dưới vực bay loạn lên sáng rực cả một vùng rừng núi hoang vu hẻo lánh, những cánh hoa anh đào trên núi chao đảo theo cơn gió như nhảy múa điệu vũ tiễn đưa...... Khung cảnh mộng ảo đến nao lòng người.
***0w0***
Sáng hôm sau, Mạc Chiêu Huân, Hách Liên Tử Y, Thần đế cùng Sở hoàng hậu, bốn người đứng lặng lẽ bên vách Biệt Dương.
Ám vệ để hai phiến đá xuống cạnh vách, Mạc Chiêu Huân thi triển nội lực, dùng mũi kiếm khắc gì đó lên trên hai phiến. Đẩy một phiến xuống vách vực còn một phiến thì để bên cạnh vách vực, cả bốn người thắp nhang trước phiến đá.
Truyền thuyết bắt đầu được lưu truyền từ đây.
~~~> EC62
Kaka chân thành cám ơn các nàng đã luôn ủng hộ truyện của ta *cúi đầu* :3