Tác giả: Giang Dạ
Phinh Đình!
Ta ngoảnh đầu lại, liền thấy Uyển Nhi cười tươi như hoa mà hướng ta chạy tới.
Chậm một chút, chớ làm rớt Cầm lấy khăn, lau mồ hôi người nọ.
Ta ở nơi này, cũng sẽ không đi, chạy nhanh như vậy làm gì?
Muốn nhanh một chút nhìn thấy ngươi a! Uyển nhi nói ra tâm tình, ngược lại để ta đỏ mặt.
Phụ thân của Uyển Nhi và phụ thân ta là bằng hữu tốt, bình thường có hay qua lại, ta cùng với Uyển Nhi coi như là cùng nhau lớn lên.
Uyển Nhi khi còn bé rất thích dính ta, ta cũng thích cùng nàng một chỗ, nàng thật sự vô cùng khả ái.
Không biết từ lúc nào bắt đầu, sinh ra cảm giác khác biệt với đối phương.
Ta thích nàng, không phải tình cảm tỷ muội, không phải là sự yêu thích bằng hữu.
Là muốn cùng nàng ở bên cả cuộc đời này.
Ta cũng từng vì bản thân mà hoang mang, vì sao ta lại thích một nữ tử mà không phải là nam tử.
Nhưng khi nhìn đến gương mặt Uyển Nhi, đột nhiên cảm thấy, như thế này thì có cái gì quan trọng hơn?
Đang cùng Uyển Nhi tâm sự, hai chúng ta như hai kẻ ngốc, cùng một chỗ vừa khóc vừa cười, chỉ cảm thấy thế gian không có gì tốt hơn chuyện này.
Đối với ngươi cuối cùng đả thương lòng của nàng.
Sau đó, chúng ta liền dùng nhiều thời gian bên nhau, hai bên gia trưởng chỉ đem tỷ muội chúng ta tình thâm, chưa từng lưu tâm.
Thẳng đến khi có một ngày, phu nhân lén lút nói với ta, tuổi của ta đã không còn nhỏ, cha vì ta tìm một người trong sạch, mong ta có thể đáp ứng
Ta không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Phu nhân mặc dù mất hứng, cũng không nói gì.
Ta chỉ cho rằng như vậy trôi qua, qua vài ngày, cha liền đích thân đến nói chuyện, than thở khóc lóc, ta mới biết, hôn sự này, nguyên nhân buôn bán không thành, trùng hợp công tử nhà kia thích ta, liền muốn đem ta gả đi, để được nhà kia chống đỡ.
Có người nói công tử có một ở lễ hội hoa đăng gặp ta, nhớ mãi không quen, ta một chút cảm giác cũng không có, nhìn cha đau khổ cầu xin ta, lòng ta lạnh lẽo một mảnh, gật đầu đáp ứng, cha ta mừng rỡ như điên rời đi.
Ta lại nghĩ đến Uyển Nhi, ở trong chăn khóc một đêm.
Ngày thứ hai, cha liền nói cho ta biết, ngày thành thân định vào một tháng sau
Uyển Nhi khi đó theo người nhà đi thăm người thân, nhất thời không về được.
Lòng ta nghĩ, thế này cũng tốt, như vậy cũng không cần cùng nàng nói lời từ biệt.
Để cho ta, nhớ kỹ ngươi cả đời.
Ngươi hận ta cũng tốt, oán ta cũng được.
Chỉ hy vọng ngươi có thể hạnh phúc.
Tiếc là, cuối cùng chỉ là hi vọng xa vời.
Trước ngày thành thân 5 ngày, Uyển Nhi tới.
Nàng vẻ mặt đầy vệt nước mắt nhìn ta, qua hồi lâu, mới nhịn không được hỏi lên
Có phải thật vậy không?
Ngươi thực sự phải lập gia đình?
Ta ở đâu chứ?
Ngươi ban đầu nói, cũng đều không giữ lời?
Ta một câu cũng không nói được, nước mắt nhưng không cầm được đi xuống.
Nàng thấy ta khóc, nước mắt càng ngày càng kịch liệt rơi xuống, một tay xoa mắt của ta, làm thế nào cũng lau không xong.
Uyển Nhi nhìn ta thật sâu Ngươi có thật nghĩ kĩ không?
Ta bắt đầu đi, nhắm mắt, không đành lòng nhìn lại khuôn mặt của nàng.
Phinh Đình, ngươi nhất định phải sống tốt Nói xong liền rời đi, bước một khắc cũng không ngừng chạy.
Giống như ngày xưa hướng về phía ta cũng vậy, chỉ lầ lần này, là chạy đi hướng ngược lại..
Ta lại nhìn bóng lưng nàng, đến lúc khuất bóng dáng mới thôi.
Ngày thành thân hôm đó, vốn nên là ngày vui, nhưng tâm ta đã chết, tùy y cho người khác làm việc ở trên mặt, trên đầu ta.
Phu nhân đang chuẩn bị thay ta đeo lên mũ phương, chợt nghe tiếng gõ cửa dồn dập, ngoài cửa hô to: Phinh Đình!Phinh Đình!
Ta cả kinh, đó là mẫu thân Uyển Nhi, chẳng lẽ là Uyển Nhi đã xảy ra chuyện gì?
Hất tay phu nhân ra, chạy đi mở cửa: Uyển Nhi có chuyện gì?
Từ mẫu vội la lên: Phinh Đình, ta biết hôm nay là ngày vui của ngươi, ta vốn không nên tìm ngươi, nhưng là, nhưng là, Uyển Nhi sợ là không chịu nổi a!!
Ta chân mềm nhũn, tay vịn cánh cửa, không dám tin hỏi: Cái gì?
Ngươi trước tiên đừng hỏi, mau đi theo ta
Ta liều mạng theo phu nhân gọi, vội vàng gấp rút theo Từ mẫu đi.
Tới phòng của Uyển Nhi, chỉ thấy Uyển Nhi nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt lộ ra một loại hồng không bình thường, trong miệng hình như lẩm bẩm gì đó.
Uyển Nhi đây là thế nào?
Uyển Nhi năm ngày trước đi tìm ngươi, sau đó trở về liền không làm gì đem mình trốn ở trong phòng, không ăn không uống, cho dù ai gọi cũng không trả lời, sau đó mời người phá cửa đi vào, phát hiện đã ngất ở bên trong.
Sau khi tỉnh lại, liền nói muốn đi bên hồ một chút, giải sầu một chút, ta xem nàng chịu nói, nghĩ là tốt hơn nhiều, liền cùng nàng đi.
Sau khi tới nơi, nàng nói muốn một mình yên lặng một chút, ta liền sai người nhìn nàng từ xa, ai ngờ, ngày hôm đó người đi chơi nhiều, một người không chú ý, không biết sao nàng bị một đứa bé đẩy một cái, rơi xuống nước.
Ta khi đó đều bị dọa sợ, nhanh gọi người đi cứu nàng, sau khi cứu liền sốt cao, mời mấy người đại phu cũng không hữu hiệu, trong miệng lẩm bẩm tên ngươi, ta vốn không định tìm ngươi, chỉ là vừa rồi..
Đại phu nói, Uyển Nhi, sợ là không chống đỡ được bao lâu, ta mới...!Từ mẫu khóc không thành tiếng.
Ta nhào tới trước giường Uyển Nhi, nắm thật chặt tay nàng, thấy nàng nhớ tới tên của ta.
Đại não một mảnh trống không, không biết mấy ngày trước đây còn thật tốt bây giờ lại trở thành như thế này.
Đều là lỗi của ta, đều là tại ta, Uyển Nhi mới như vậy
Về sau, ta không để ý phản đối của cha lui hôn, cách Trương gia, ở cạnh Uyển Nhii, đau khổ cầu xin Từ gia, mới để cho ta mang theo Uyển Nhi đi, khắp nơi hỏi thăm danh y, chỉ là phải giữ vững liên lạc, để cho bọn họ hiểu rõ tình hình Uyển Nhi
Hôm nay, ta lúc nào cũng nhìn Uyển Nhi, mặt ngớ ra.
Uyển Nhi, ta biết sai rồi, ngươi đừng tức giận ta nữa được không?
Mau tỉnh lại, nhìn ta đi...!