Tác giả: Tưởng Cật Đa Đa Nhục
Một phen sự tình qua đi, Hạ Cát dựa vào trên người Sở Bách chậm rãi hồi thần. Sở Bách thoải mái dễ chịu ôm thân thể châu tròn ngọc sáng này, khỏi bàn cũng biết anh hưởng thụ như thế nào.
Cố tình có người không biết điều mà gõ cửa. "Cạch cạch cạch."
"Giám đốc Sở, anh có ở trong không?" Cô gái bên ngoài tuy rằng điềm đạm, nhưng nghe ở trong tai Hạ Cát lại có chút giả tạo.
Sở Bách lúc này mới nhớ tới, buổi sáng hôm nay cấp trên có nói với anh buổi chiều sẽ có thực tập sinh đến báo danh. Gọi là gì ấy nhỉ? Trần Mẫn?
Sợ chờ lâu sẽ làm thực tập sinh kia hoài nghi, Hạ Cát không có cách nào khác, quần áo cũng chưa sửa sang lại đã bị Sở Bách nhét vào phía dưới bàn. Xong việc còn không quên ở trên ngực cô sờ một cái. côn th*t của anh cũng không có cất đi, cứ như vậy mà cho thực tập sinh kia vào.
Đại khái là do mấy ngày nay đều quá thoải mái, Hạ Cát một chút phòng bị đều không có.
"Giám đốc Sở, xin chào anh. Em là thực tập sinh Trần Mẫn." Nữ sinh kia lớn lên thanh tú, vẻ mặt cung kính.
"Trần Mẫn, đúng không."
"Đúng vậy, giám đốc Sở, em còn là học muội của anh."
Lời này nghe ở trong tai Sở Bách rất bình thường, nhưng Hạ Cát liền cảm thấy không thích hợp. Đây là muốn lôi kéo làm quen, vẫn là có gì đó. Tên Sở Bách mặt người dạ thú này, nửa người dưới của anh còn trần trụi, vậy mà vẫn tự nhiên cùng người ngoài nói về vấn đề công việc. Hạ Cát cũng dứt khoát nhờ hệ thống nhìn coi Trần Mẫn này là người nào.
Không nhìn không biết, vừa thấy lại bị dọa nhảy dựng, người này còn không phải là vợ đời trước của Sở Bách kia sao? Như thế nào vẫn âm hồn không tan quấn lấy như vậy, cũng không thể làm cho bọn họ giao lưu nhiều.
Nhìn quần của Sở Bách còn chưa kéo lại, Hạ Cát nảy sinh một kế. Ai biểu các người nói nhiều như vậy. Sở Bách nếu biết, trong lòng sẽ hô oan uổng. Cô ta hỏi anh mấy vấn đề, anh cũng không thể không chừa cho cô ta một chút mặt mũi, ngày sau còn là đồng nghiệp. Anh đã bày ra vẻ mặt muốn đuổi khách rồi, nhưng cô gái này giống như nhìn không hiểu.
Bàn tay xinh đẹp nắm lấy dã thú đang an tĩnh ngủ đông trong rừng rậm. Mỗi một chút ở phía trên vuốt ve khiêu khích. Không biết có phải là bởi vì có người ngoài ở đây hay không, Sở Bách đặc biệt thấy khoái cảm, vuốt hai cái, côn th*t liền hùng dũng oai vệ mà ngẩng đầu. Thứ này, thật là quá không có cốt khí.
Sở Bách đỡ lấy cái trán, khuôn mặt đã bắt đầu đỏ lên. Phía dưới miệng Hạ Cát mở to ngậm lấy đỉnh côn th*t.
Nhìn thấy bộ dạng này của Sở Bách, Trần Mẫn còn nghĩ rằng thân thể anh không thoải mái. Vội vàng tiến lên hỏi han.
"Tôi không có việc gì, cô trước tiên đi ra ngoài đi." Lệnh đuổi khách đã rất rõ ràng.
"Giám đốc Sở, anh thấy không thoải mái sao, hay là để em đưa anh đi bệnh viện." Trần Minh làm như nghe không hiểu lời Sở Bách nói.
"Tôi kêu cô đi ra ngoài." Sở Bách lạnh lùng nói.
Trần Mẫn cho rằng Sở Bách là thiên chi kiêu tử*, tính nết cổ quái, không dễ lấy lòng. Lại sợ mình ở chỗ này sẽ thật sự khiến Sở Bách chán ghét. Không cam lòng mà lui ra. Vốn đang nghĩ sắp tới bữa tối có thể cùng anh đi ăn một bữa cơm.
*Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời.
Bàn tay ngọc nắm chặt lấy côn th*t của Sở Bách, cái miệng nhỏ chỉ có thể chứa cái đầu. Đối với đỉnh liếm láp, hàm chứa ra ra vào vào. Vốn dĩ cô cũng không muốn làm loại chuyện này, nhưng nhìn thấy trong mắt Sở Bách lúc này một trận lửa nóng. Hạ Cát chỉ có thể căng da đầu đem cây gậy bảo bối kia toàn lực lấy lòng.
Kỳ thật thủ pháp của Hạ Cát còn mới lạ, còn thường bị hàm răng của cô đụng phải. Cả người Sở Bách được thể nghiệm cũng không tốt đẹp như vậy. Chỉ là nhìn người yêu thương vì anh làm ra loại chuyện này, trong lòng Sở Bách vẫn thấy cảm động không thôi. Giờ khắc này, tình yêu đã thắng qua tình dục.
Hạ Cát bị Sở Bách từ bên trong kéo ra, nhắm ngay nơi riêng tư còn chưa khô của cô, va chạm lên.
- --------------------❇----------------------
Cà Pháo: các nàng đừng nói ta cắt ngay khúc hay nhá, H chỉ tới đây thôi. Mấy chương nữa mới có tiếp 😂