Tác giả: Tưởng Cật Đa Đa Nhục
Editor: Thiên Cơ Vi
Nhưng nguyên chủ vẫn không thấy bóng dáng của Khải Minh. Cô ấy làm như vậy thì có thể thay đổi được gì? Cô ấy có thể kéo trái tim hắn về bên cạnh mình sao? Hạ Cơ sẽ không vì người đàn ông này mà chờ suốt đêm, đang chuẩn bị về phòng ngủ, cửa liền mở.
Người đàn ông vừa bước vào nhà sau một đêm lăn lộn trở về, trên người còn mùi nước hoa phụ nữ và hơi thở tình dục.
"Em còn chưa ngủ?" Khải Minh nhìn Hạ Cơ không có chút chột dạ. Lúc bắt đầu hắn còn có cảm giác tội lỗi, hiện tại đã tập thành thói quen mặt không đổi sắc.
"Tối hôm qua anh làm gì?" Hạ Cơ hỏi.
"Anh còn có thể làm gì sao? Đương nhiên là đi nói chuyện công việc." Khải Minh nói dối sớm đã thành quen.
"Nói chuyện công việc, là cùng đối tác nói chuyện đến lên giường luôn sao?" Hạ Cơ click mở di động, bên trong là đoạn clip quay cảnh Khải Minh đem chân một cô gái đặt trên vai, phía dưới không ngừng cử động mãnh liệt.
"Bảo bối, em thật giỏi." Giọng nói Khải Minh truyền đến ẩn đầy tư vị tình dục. Đoạn video trong điện thoại Hạ Cơ chiếu liên tục không ngừng.
Nét mặt Khải Minh sa sẩm.
"Anh ở bên ngoài làm việc rất khó tránh khỏi trường hợp như vậy. Hơn nữa anh với những người phụ nữ đó đều là gặp dịp thì chơi." Khải Minh muốn ôm lấy Hạ Cơ lại bị cô né tránh. Đối với loại đàn ông dơ bẩn như vậy cô không có ý chạm vào.
"Chúng ta ly hôn đi." Hạ Cơ dùng gương mặt vô cảm nói. Loại đàn ông khốn nạn này càng sớm chia tay càng an toàn.
"Cái gì?" Có lẽ do Hạ Cơ thể hiện quá mức hững hờ khiến hắn bị tổn thương nên trong mắt hắn lộ rõ sự chán ghét. "Hạ Cơ, anh nói em đừng có được nước làm tới."
Hạ Cơ im lặng chống đỡ.
"Em thật sự nghĩ kĩ rồi sao? Nếu li hôn với anh, một phân tiền em cũng đừng mong có." Có lẽ do nội tâm của Khải Minh khủng hoảng, hơn nữa lại chơi bời suốt đêm với người phụ nữ bên ngoài nên đầu óc không còn đủ lí trí.
"Tôi cũng không cần. Xem như thời gian vừa qua là tôi dùng thanh xuân mua một bài học đi." Hạ Cơ đem đơn ly hôn ném lên trên bàn. "Kí đi."
Khải Minh tự trấn an mình, hắn không được mềm yếu, không thể lùi bước. Không phải chỉ là ly hôn thôi sao? Hơn nữa lấy nhu cầu tiêu dùng thiết yếu hiện nay của cô ấy, hắn dám khẳng định Hạ Cơ không đủ năng lực huôi sống chính mình, đến lúc đó hẳn sẽ quay về cầu xin hắn. Nhưng Khải Minh không nghĩ đến cảnh tương lai chính mình phải quỳ xuống cần khẩn cô ấy quay trở về.
Nội tâm của Khải Minh cân nhắc một hồi mới kí lên đơn ly hôn. Sau đó Hạ Cơ liền rời khỏi nhà.
Hạ Cơ cầm tờ đơn ly hôn vừa mới ký cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, cô đã chính thức rời khỏi cái lồng chim huy hoàng tráng lệ này vĩnh viễn. Cô cũng không cầm theo món nào mà Khải Minh mua cho, chỉ lấy lại những thứ mà mình lúc trước mang theo đến đây.
Khải Minh nhìn bóng dáng Hạ Cơ rời đi trong lòng quặn đau. Cô ấy sẽ trở về, hắn thầm nghĩ.
Trên người Hạ Cơ một phân tiền cũng không có rời khỏi nhà của Khải gia. Sáng sớm mùa thu se se lạnh khiến cô ôm chặt lấy cánh tay của mình.
Tuy rằng lúc rời đi cô ấy mang theo ít đồ, sinh hoạt sẽ khó khăn, nhưng ít nhất sẽ có tự do. Chỉ là cô ấy không cảm thấy còn chỗ nào tốt để đến, chuyện này nhất định nên nói với ba mẹ. Bởi vì trước khi gả Hạ Cơ cho Khải Minh, ba mẹ cô ấy luôn cảm thấy gia cảnh hai nhà khác nhau quá lớn, lo sợ con gái chịu ủy khuất lại không thể kể ai nên sớm đã dặn dò qua. Trong nhà tuy không quá giàu nhưng vẫn đủ sống, nếu không thể chịu nổi cứ về nhà ba mẹ nuôi.
Hạ Cơ khi đó chỉ quan tâm đến hôn lễ, nào để ý đến những cân nhắc lo lắng của ba mẹ, cuối cùng cô vẫn gả cho Khải Nam. Sau đó chính mình chịu đau khổ đến ngày mất.
"Hạ Cơ, là chị đúng không?" Một người thân hình cao lớn đi đến trước mặt Hạ Cơ, giọng nói vô cùng kinh ngạc và vui vẻ.
Hạ Cơ chăm chú nhìn, thầm đoán thanh niên này nhiều nhất chỉ mới mười tám mười chín tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp tuấn tú mang chút cảm giác già dặn, chính là loại hình tiểu thịt tươi lưu hành hiện nay.
- ------------------------@-------------------
Cà Pháo: tranh thủ cúp điện nên đăng cho mn đây ♥️