Tác giả: Tưởng Cật Đa Đa Nhục
Editor: Cà Pháo
✃✃✃✃✃✃✃✃✃✃
Dương Bạch vẫn thông qua phủ tỳ nữ của Hạ gia truyền cho nàng một phong tin nhỏ, ước hẹn Tết Khuất Xảo ở dưới lầu khách điếm muốn gặp nàng. Hạ Cơ đang cầm thư từ nghĩ ngợi có nên phó ước hay không, thì ngoài cửa sổ truyền tới âm thanh sột sột soạt soạt.
Trăng cao gió lớn, lén lút ở Hạ phủ làm gì? Hạ Cơ nhìn ngoài cửa sổ hiện lên một bóng người, còn chưa kịp kêu cứu, đã bị người đó che miệng mũi lại. Trên khăn còn có mùi hương đàn gỗ.
Người tới cũng không có đem miếng vải đen che mặt lại, Hạ Cơ theo ánh trăng mỏng manh nhìn thấy. Thì ra là Thái Tử. Hạ Cơ cũng không giãy giụa, vỗ vỗ bàn tay che đang miệng của mình, ý bảo bản thân sẽ bảo trì an tĩnh. Thái Tử đem tay thả ra, giống như còn không tha miếng thịt non mềm trong tầm tay, ở trên mặt còn không quên lưu luyến mà sờ soạng vài cái.
Thật đúng là tên sắc lang! Hạ Cơ ở trong lòng phỉ nhổ một trận. Trên mặt vẫn là một bộ dáng vui vẻ.
“Thái Tử ca ca, sao chàng lại tới đây?” Hơn nữa còn vào đây bằng phương thức này? Hiện nay dân phong tuy rằng cởi mở, nhưng mà tự ý xâm nhập khuê phòng của nữ tử như vậy vẫn là không hợp tình hợp lý.
“Như thế nào, tướng công tương lai của nàng đến thăm thê tử chưa qua cửa của hắn, nàng còn không vui?” Vẻ mặt Thượng Quan Cẩn đúng lý hợp tình. Hắn nhất định sẽ không nói là do quá nhớ nàng nên mới đến đây. Ban ngày, tai mắt của đối thủ đông đảo, chỉ có lúc đêm khuya tĩnh lặng này, mới có thể chân chính làm chút việc mình muốn làm.
Nhìn Hạ Cơ ở trước mặt, vì thời tiết nóng nên chỉ mặc một y phục tơ tằm hơi mỏng, y phục tơ tằm dính sát vào da thịt của nàng, giống như tầng làn da thứ hai của nàng vậy. Cái yếm màu vàng nhạt hiện rõ trên da thịt trắng tuyết của thiếu nữ, bộ ngực cao ngất, hai mắt Thượng Quan Cẩn nhịn không được nhìn nhiều thêm.
Hạ Cơ sao lại không đoán được tâm tư của Thái Tử chứ. Dù sao cũng là xử nam nhiều năm, mới vừa ăn chút thịt vụn đã đói khát khó chịu. Lần đầu tất nhiên là muốn lưu đến đêm tân hôn, nhưng mà trộm tanh trước tân hôn thì không thể tránh được. Nếu mà Thái Tử thực sự có nhu cầu đó, Hạ Cơ đương nhiên sẽ thỏa mãn hắn, nếu không chẳng lẽ còn để hắn đi lâm hạnh nữ nhân khác sao? Đến lúc đó bản thân hối tiếc còn không kịp.
“Thái Tử ca ca, chàng tới thăm Hạ Cơ sao, Hạ Cơ cao hứng còn không kịp đâu.” Hạ Cơ trực tiếp nhào vào trong lòng ngực Thượng Quan Cẩn.
Ôn hương nhuyễn ngọc Thái Tử đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Hai tay hợp lại, đem người trong lòng ôm chặt chẽ trong lòng ngực của mình. Hai người khó có được thời khắc ôn nhu. Hạ Cơ ngoan ngoãn mà dựa vào trong ngực Thái Tử, nghe tiếng tim đập kiên định hữu lực của hắn, Hạ Cơ không khỏi cảm thấy người nam nhân này rất đáng tin cậy.
Cửa sổ vẫn đang mở ra, lúc này bên ngoài đã không còn người đi lại. Ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu vào hai người, giống như một đôi bích nhân vậy. Không biết là do sợ lạnh hay sao, thân thể Hạ Cơ co rúm lại một chút, Thượng Quan Cẩn lập tức đem áo ngoài của mình cởi bỏ, đem Hạ Cơ sát lại trong lòng ngực của hắn.
Cách mấy tầng y mỏng, Hạ Cơ có thể rõ ràng cảm thụ được lửa nóng trên thân thể nam nhân, đôi tay khép lại ôm chặt eo Thái Tử. Đêm khuya tĩnh lặng, tối lửa tắt đèn, trai đơn gái chiếc, dù gì cũng là thê tử chưa qua cửa của mình, lúc này Thượng Quan Cẩn mà không nghĩ bậy bạ thì không bình thường. Huống hồ từ lần lãnh cung trước đó, không có ngày nào là Hạ Cơ không đi vào trong giấc ngủ của Thượng Quan Cẩn, trong mộng đã hưởng qua vài lần mây mưa giấc Vu Sơn*.
Thái Tử ngăn đón eo Hạ Cơ bắt đầu làm chuyện xấu. Đôi tay vuốt ve ở trên lưng bóng loáng của Hạ Cơ. Lửa nóng làm cho thân thể của Hạ Cơ vốn đang lạnh lẽo nhịn không được mà run rẩy. Một bàn tay trực tiếp dừng ở trên mông tròn trịa của Hạ Cơ vuốt ve, một bàn tay khác, sờ soạng ở chỗ đai lưng nào đó.
Bàn tay của hắn giống như mang điện, ma sát qua làn da của nàng.
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
*Giấc Vu Sơn:
Đất Cao Đường, bên cạnh đầm Vân Mộng có hai ngọn núi là Vu Sơn và Vu Giáp thuộc tỉnh Hồ Bắc nước Tàu. Đời Chiến Quốc, vua Sở Tương Vương thường đến du ngoạn. Một hôm, nhà vua đến đấy, say sưa ngắm cảnh, một lúc mệt mỏi mới nằm ngủ dưới chân núi Vu Sơn.
Trong lúc mơ màng giấc điệp, vua Sở mộng thấy thiếu nữ tuyệt sắc, mặt hoa, da phấn, duyên dáng thướt tha đến bên mình, rồi cùng nhà vua chung chăn gối vô cùng thỏa thích.
Sau khi cùng giai nhân ân ái mặn nồng, vua Sở hỏi:
- Chẳng hay ái khanh ở đâu đến đây để quả nhân duyên may gặp gỡ?
Giai nhân mỉm miệng cười duyên, thưa:
- Muôn tâu thánh thượng! Thiếp là thần nữ núi Vu Sơn qua chơi đất Cao Đường, vốn cùng nhà vua có tiền duyên, nay được gặp gỡ thật là phỉ nguyền mong ước. Ở thiên cung, thiếp có nhiệm vụ buổi sớm làm mây, buổi chiều làm mưa ở Dương Đài.
Nói xong, đoạn biến mất. Nhà vua chợt tỉnh dậy, cảm thấy mùi hương như còn thoang thoảng đâu đây. Mộng đẹp vơ vẩn trong trí não, nhà vua thấy luyến tiếc vô cùng. Sau sai người lập miếu thờ (tức miếu Vu Sơn thần nữ) gọi là miếu Triên Viên.
Cảm nhớ người đẹp trong mộng, vua Sở thuật lại cho quan Đại phu Tống Ngọc nghe. Vốn là một danh sĩ đương thời, Tống Ngọc bèn làm bài phú "Cao Đường" để ghi lại sự tích Sở Tương Vương giao hoan cùng thần nữ Vu Sơn:
Tiên vương du Cao Đường
Đái nhi trú tầm.
Mộng kiến nhất phu nhân viết: Vi Cao Đường chi khách,
Văn quân du Cao Đường
Nguyện tiếm chẩm tịch,
Vương nhận hạnh chi
Khứ nhi tử viết:Thiếp tại Vu Sơn chi dương
Cao Khâu chi trở
Triệu vi hành vân
Mộ vi hành vũ.
Tạm dịch:
Tiên vương dạo Cao Đường
Mỏi mệt ngủ ngày
Mộng gặp một đàn bà nói:"Thiếp là thần nữ núi Vu Sơn,
Đến Cao Đường làm khách
Tin vua dạo Cao Đường
Nguyện dâng chăn gối"Vua nhận yêu nàng,
Khi đi nàng nói:"Thiếp ở đỉnh núi Vu Sơn
Cao Khâu hiểm trở.
Sớm đi làm mây
Chiều đi làm mưa".
Những chữ "mây mưa", "giấc Vu Sơn", "giấc Cao Đường", "đỉnh Giáp non Thần" hay "Vu Giáp", "giấc mộng Dương Đài", "đến Dương Đài" đều chỉ việc trai gái chung chạ chăn gối, ấp yêu với nhau.
Dùng những tiếng này để tránh tiếng tục.