Tác giả: Tưởng Cật Đa Đa Nhục
Editor: Cà Pháo
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
Dương Bạch không cân nhắc nguyên cớ ra sao, còn cho là hôm nay tâm tình của đại tiểu thư tốt, muốn thể nghiệm và quan sát dân tình một chút. Liền từ trên lầu đi xuống.
Hôm nay Hạ Cơ phá lệ đẹp loá mắt, chỉ thấy mặt nàng trắng như trứng ngỗng, mắt to nhìn quanh rất có thần, mặt trắng môi đỏ, cả người nở một nụ cười Bích Đào nghênh gió xuân, thập phần kiều diễm. Trên búi tóc có một sợi tơ vàng gắn tám vật quý châu thoa lóng lánh bắt mắt, khác với vô số châu ngọc bình thường, là một đoàn châu quang bảo khí.
Ngày xưa Dương Bạch không thích nữ tử trang điểm mặc quần áo cầu kỳ quá nhiều, nhìn khiến người ta hoảng hết cả mắt. Thế nhưng hôm nay lại phát hiện thì ra thực sự có người đảm đương nổi sự nghiêng nước nghiêng thành này, chỉ sợ là trân châu phỉ thúy khắp người cũng không xứng với tuyệt đại giai nhân này mà thôi. Hiện tại nàng mới thật sự nẩy nở! Giống như hoa đào kiều diễm ở trên cây chờ người ta ngắt xuống. Dương Bạch đột nhiên có chút hối hận vì mình đã bỏ lỡ ngày cưới nàng.
“Dương công tử thật sự rất tuấn lãng.” Hạ Cơ cũng không bủn xỉn khen.
Nghe được lời này ngược lại trong lòng Dương Bạch chợt lạnh. Trước kia Hạ Cơ ở trước mặt hắn ta ngoại trừ rụt rè thì chính là ngượng ngùng, cũng sẽ không thản nhiên như vậy. Tuy rằng hắn ta chưa từng thích qua người nào khác, nhưng cũng biết, chỉ có đối đãi với người mình thích sẽ bó tay bó chân, hiện tại nàng thật sự không thích hắn ta sao? Hay lời này chỉ là lời khách sáo. Nhưng cho dù là cái nào, Dương Bạch cũng đều không vui mừng.
Dương Bạch phát hiện lúc này người tìm từ lại là hắn ta. Hơn nữa còn không biết phải mở miệng như thế nào, hiện giờ hai người ở chung, người câu thúc ngược lại là hắn ta. Đây còn không phải phong thuỷ luân chuyển hay sao? Dương Bạch âm thầm phỉ nhổ bản thân một trận, làm sao lại lo được lo mất như vậy chứ.
Hai người sóng vai đi ở trên đường cái ồn ào náo động, trong lúc nhất thời nhìn nhau không nói gì. Nam tuấn lãng, nữ kiều mị, đúng là một đôi bích nhân. Người qua đường thỉnh thoảng còn truyền tới một đạo tầm mắt, Hạ Cơ dù cảm nhận được ánh mắt nóng rát cũng rất thản nhiên. Dương Bạch cũng đã quên chuyện của bản thân, chỉ cảm thấy thì ra bước đi trên phố xá náo nhiệt này cũng có một tư vị khác. Quan trọng là người bên cạnh hắn ta.
Ngay lúc này có không ít nam nữ có đôi có cặp, liếc mắt đưa tình. Cho dù không biết tư vị tình cảm nhưng Dương Bạch nhìn trong lòng còn muốn ngo ngoe rục rịch, huống chi là Hạ Cơ? Nhưng lúc này, nàng phải làm một nữ nhân hiểu chuyện, trăm triệu không thể quấy rầy đến Thái Tử, ngay cả hẹn hò, cũng phải là khuya khoắt. Nghĩ đến Thái Tử lần trước giống như một tên dâm tặc từ ngoài cửa sổ tiến vào, sau đó lại bắt nàng làm chút việc mắc cỡ, liền không nhịn được nở nụ cười.
Dương Bạch nhìn khuôn mặt xuân sắc, dưới màu sắc rực rỡ của hoa đăng làm nổi bật khuôn mặt hoa đào. Trách không được Thái Tử vì nàng thần hồn điên đảo, thật đúng là hồng nhan họa thủy. Nghĩ đến những việc mình sắp phải làm Dương Bạch lại có chút không đành lòng, nàng từ nhỏ đã không sầu không lo, cẩm y ngọc thực, thật muốn là vào những nơi như vậy, sao còn có thể ra ngoài được? ( Ý nói là lúc phe Tam hoàng tử thượng vị thành công, cả nhà Hạ Cơ sẽ bị bắt giống kiếp trước.)
Trong lòng hai người có tâm sự, không khỏi tự giác đi ra giữa phố.
“Phanh!” Hạ Cơ bị người ta va chạm, đẩy, đầu đập ở trên tường. Dương Bạch chạy nhanh đến đây nâng, phát hiện trên trán của nàng đỏ một cục. Bởi vì làn da của Hạ Cơ, nhìn không khỏi ghê người.
“Đám thanh niên này cũng thật là lỗ mãng.” Dương Bạch âm thầm cắn răng.
Hốc mắt Hạ Cơ bởi vì thống khổ mà nước mắt lưng tròng, ở trong mắt Dương Bạch lại là nước mắt mềm yếu phá lệ đáng thương. Không đợi nha hoàn phía sau tiến lên, tay của hắn ta đã phủ lên cái trán sưng đỏ của nàng.
Bàn tay ấm áp của nam nhân ở trên nhẹ nhàng xoa ấn, Hạ Cơ vậy mà lại cảm nhận được một tia ôn nhu của hắn ta. Điều này ngay cả nguyên chủ trước khi chết cũng chưa cầu đến được! Quả nhiên, nam nhân động dục niệm mới có thể ấm áp như vậy.