Tác giả: Tưởng Cật Đa Đa Nhục
Editor: Cà Pháo
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
Không khí lãng mạn, bốn mắt nhìn nhau, nhìn cô nương mềm mại đáng thương cứ ngơ ngác như vậy nhìn hắn ta. Môi đỏ khẽ nhếch, Dương Bạch vậy mà lại có dục vọng hôn xuống.
“Thái Tử bệ hạ.” Nha hoàn hơi phúc thân một chút.
Hạ Cơ và Dương Bạch đồng thời quay đầu, mặt Thái Tử mặt lạnh nhạt nhìn hai người. Dương Bạch giống như không có việc gì mà bỏ tay ra.
“Thái Tử ca ca, chàng đã đến rồi!” Hạ Cơ lộ vẻ mặt vui mừng.
“Dương đại nhân thật là thanh nhàn, còn có nhã hứng ở chỗ này đi dạo.” Thái Tử không để ý đến Hạ Cơ. Hẹn mấy đại thần chỗ ẩn nấp này nói chuyện, không nghĩ tới có thể gặp được một màn này.
Dương Bạch biết Thái Tử tức giận, hắn ta khuynh tâm Hạ Cơ là chuyện toàn kinh đô mọi người đều biết. Nhưng mà chuyện Hạ Cơ không hướng vào hắn ta mọi người cũng đều biết. “Hạ quan không dám.” Dương Bạch khom lưng chắp tay.
Hạ Cơ vừa thấy sắc mặt Thái Tử không tốt, còn tưởng công sự không như ý. Cũng không nghĩ đến hành vi vừa rồi của mình sẽ tạo thành hiểu lầm gì, nàng an tĩnh đứng bên cạnh như người câm.
“Hiện giờ cục diện chính trị hỗn loạn, Dương đại nhân vẫn nên hoàn thành chính sự mới phải.” Hạ Cơ còn chưa có nghe ra câu này là cảnh cáo hay khuyên bảo, đã bị Thái Tử lôi kéo về phía trước.
Con đường phía trước vậy mà có một bàn tay chặn lại. Là Dương Bạch!
“Vi thần thất lễ, hiện tại canh giờ đã muộn, trước tiên vẫn nên đưa Hạ cô nương về nhà.” Hắn ta có thể cảm giác được Thái Tử đang gây áp lực với hắn ta, sợ một lát nữa hắn sẽ phát tác với Hạ Cơ.
“Dương đại nhân thật đúng là rảnh rỗi, chẳng lẽ việc tư của ta ngươi cũng muốn nhúng tay hay sao?” Sát ý trong mắt Thái Tử hiện lên, chỉ là một kim khoa Trạng Nguyên, hắn còn không bỏ vào trong mắt.
“Vi thần không dám.” Dương Bạch thu liễm tính tình lại, Thái Tử nếu thật sự muốn làm chút gì đó, thì sao hắn ta có thể xen vào được chứ?
Nhìn bộ dạng của hai người bọn họ, Hạ Cơ đứng cạnh nam nhân cao lớn, vì sao trong lòng lại khó chịu như thế chứ.
Thượng Quan Cẩn lúc này vô số lần nói với bản thân, không được phát hỏa, không được phát hỏa, có lẽ là có ẩn tình gì đó? Nhưng mà vừa thấy hai người các nàng đứng chung một chỗ, cái tư thế thân mật như vậy, đầu óc Thượng Quan Cẩn giống như nổ tung. Mọi chuyện ở kiếp trước cùng ùa vào trong óc, những ký ức thất bại đó của hắn, mẫu hậu nhiều năm bồi dưỡng hắn, đứng ở sau lưng để một mình hắn nỗ lực, tất cả đều phó mặc.
Nhưng mà Tết Khất Xảo, một nam một nữ ước hẹn đi dưới ánh trăng, còn có thể có lý do gì khác hay sao? Huống chi Hạ Cơ chính là Thái Tử Phi được khâm định, nàng có nghĩ tới hắn hay không? Đem mặt mũi của Thái Tử đặt chỗ nào chứ? Hay là nàng hận không thể tự mình thoái vị để có thể cùng tình lang của nàng có đôi có cặp, ân ân ái ái?
Lúc này hắn hoàn toàn đã bị cừu hận và ghen ghét chiếm lấy đầu óc, trực tiếp đem Hạ Cơ vào một cái hẻm nhỏ tối đen không người. Thị vệ đi theo lập tức đem hẻm nhỏ vây quanh.
Hạ Cơ cho dù có trì độn cũng biết là hắn đang ghen. Nam nhân mà ghen thì chính là muốn hành hạ một trận, Hạ Cơ còn chưa mở miệng đã bị Thượng Quan Cẩn đè ở trên tường, váy bị kéo lên cao, ngón tay hắn trực tiếp cắm vào nơi riêng tư của nàng. Không có trải qua bất luận đợt mở đầu gì, bên trong vẫn rất khô khốc, còn mang theo một cổ đau đớn.
“Thái Tử ca ca, đừng mà, đau quá!” Thái Tử lúc này như hắc hóa vậy?
“Có phải do ta không chân chính có được nàng, cho nên nàng mới dám làm càn như vậy? Nàng đã quên mình là Thái Tử Phi rồi hay sao? Nàng quên lúc trước nàng nói với ta cái gì sao?” Ánh mắt Thái Tử tàn nhẫn, ngón tay cũng không lưu tình ở bên trong thọc vào rút ra.
Hạ Cơ biết Thái Tử là thật sự tức giận, nếu không tốt còn sẽ ở chỗ này làm nàng.