Tác giả: Tưởng Cật Đa Đa Nhục
Editor: Cà Pháo
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
Tuy rằng không coi như tà môn mà xua đuổi, nhưng quan to quý tộc chỉ phái tới thứ tử thứ nữ hoặc tặng lễ người không tới. Vốn dĩ nhóm chính phi trắc phi gả cho Tam hoàng tử đều hoan thiên hỉ địa* vì trèo lên cái thuyền lớn là Tam hoàng tử, hiện tại thì sao, vốn dĩ là quý nữ được người nhà bồi dưỡng, hiện tại phải đi theo trượng phu đến nơi cát vàng hoang vắng kia.
(*Hoan thiên hỉ địa: ý nói vui sướng vô cùng.)
Hiện tại trong quan trường không có người nào nguyện ý cùng Tam hoàng tử nhấc lên quan hệ cả. Tam hoàng tử cũng từ người người kính ngưỡng và nịnh bợ trở nên e sợ tránh còn không kịp. Từ một bầu trời mà rơi xuống phía dưới. Tam hoàng tử hiện tại chưa gượng dậy nổi, mỗi ngày chìm đắm trong tửu quán kinh đô, ngày ngày đều sống trong mơ mơ màng màng.
Làm người đối đầu với hắn ta, Thái Tử đương nhiên ra vẻ khoan dung đại lượng, cho dù người khác khinh thường Tam hoàng tử, hắn vẫn là muốn đến nhìn đệ đệ tốt cùng cha khác mẹ này của hắn. Thượng Quan Cẩn sẽ không khiến cho hắn ta chết, mà chỉ khiến hắn ta sống không bằng chết, ngày ngày sống trong hồi ức vinh hoa phú quý ngày xưa, rồi lại nhìn đến quẫn cảnh hiện tại. Đây mới là tra tấn nhất đối với hắn ta.
Ai cũng đều biết Trân Quý phi xảy ra chuyện không thể thiếu bút tích của Hoàng Hậu và Thái Tử. Nhưng mà vậy thì thế nào, việc đã đến nước này, Tam hoàng tử không còn cơ hội quật khởi.
Tam hoàng tử bị người từ trong quán rượu kéo tới hiện trường hôn lễ, khả năng uống không ít rượu, cả mặt đỏ bừng. Chân còn đứng không vững, chỉ có thể để thị vệ bên cạnh đỡ. Liên tục khom lưng đối với người tới.
“Thái Tử, Thái Tử Phi đến.” Người giữ cửa lớn tiếng báo dại danh Thái Tử ra.
“Hoàng huynh!” Tam hoàng tử thấy Thượng Quan Cẩn thì đi đến như thấy người thân, Thượng Quan Cẩn lại lôi kéo Hạ Cơ tránh ra phía sau, Tam hoàng tử ngay cả góc áo cũng chưa đụng tới.
“Bái kiến tẩu tẩu.” Tam hoàng tử cung kính khom người với Hạ Cơ. Hạ Cơ hơi làm cái lễ.
“Hoàng đệ đại hỉ!” Thái Tử chắp tay.
“Đa tạ hoàng huynh!” Tam hoàng tử thành lễ. Trong ánh mắt lại hiện lên một tia âm ngoan.
“Không biết hoàng huynh có rảnh hay không? Hoàng đệ còn có chút chuyện muốn nói với hoàng huynh.”
“Hôm nay là ngày đại hỉ của đệ, có việc gì vẫn nên để ngày sau rồi nói.” Thái Tử từ chối.
“Hoàng huynh không phải ghét bỏ ta sao? Toàn kinh đô đều biết Thượng Quan Hoàn ta ngày mai phải rời khỏi kinh đô, làm sao còn có ngày sau chứ.” Tam hoàng tử cười khổ, Hạ Cơ nhìn không khỏi hoảng hốt.
“Một khi đã như vậy, thì vào nhà trước đi.” Thái Tử đi theo Tam hoàng tử. Để lại một mình Hạ Cơ cùng với những quý nữ đó ngồi nói chuyện với nhau. Nhưng trong lòng không thể an tâm được, tên Tam hoàng tử này có thể còn chiêu gì hay không? Hắn ta hiện tại không còn cái gì cả, chỉ còn lại cái mạng đó, ai biết sẽ làm ra chuyện gì phát rồ chứ. Tim Hạ Cơ đập nhanh. Một mình đi vào cửa nhà Tam hoàng tử, không biết hai người bọn họ đã đến chỗ nào.
Trong phòng tuy rằng giăng đèn kết hoa, lại không có không khí vui mừng gì. Hơn phân nửa hạ nhân treo khuôn mặt khóc tang, một mình Hạ Cơ ở trong phủ đệ đi lui.
“Hạ Cơ.” Là Dương Bạch. “Nàng sao lại ở chỗ này?” Biểu tình Dương Bạch kinh ngạc.
Hắn ta bên phe Tam hoàng tử, Tam hoàng tử đổ, hắn ta hết sức tận tâm tới cũng coi như có tình có nghĩa.
“Ta tới tìm Thái Tử.”
“Vừa mới thấy người nên giật mình, mạo phạm rồi, Thái Tử Phi.” Lúc Dương Bạch phun ra ba chữ này lại có cảm giác phẫn uất và chua xót. Tuy biết hai người chưa bao giờ là người trên cùng một con đường, nhưng hiện tại dù thân phận khác đi vẫn khiến trong lòng hắn ta như bị sụp đổ vậy.
“Dương đại nhân, không sao. Ngài có biết Thái Tử ở đâu không?” Vẻ mặt Hạ Cơ không so đo.
Nhìn nàng mở miệng lại là nam nhân kia trong lòng hắn ta càng không dễ chịu.
➵➵➵➵➵➵➵➵➵➵➵➵
Cà Pháo: Không biết 8/3 tới các chị em có muốn quà gì không? Các chị em tranh thủ phúc lợi đi nào:)))