- Trang chủ
- Hoàng Hậu Không Ngai
- Chương 59
Tác giả: Fujiwarafuji
Đông Triều được giao trách nhiệm trang trí cho buổi tiệc nên nàng đành bớt thời gian đọc sách ban đêm cho việc vẽ tranh trang trí. Nàng từng liếc sơ qua kỹ thuật vẽ tranh sao cho giống thật nhất nên mỗi bức tranh của nàng đều có chiều sâu, nhìn từ xa trông như thật. Vừa vẽ, Đông Triều vừa nhìn ra ngoài để đo chiều sâu, tạo điểm nhấn cho tranh. Vì quá tập trung nên trông thấy khuôn mặt Dận Chân ngoài cửa sổ, Đông Triều giật mình, làm rơi cây bút lông. Nhưng Đông Triều nhanh tay đỡ lấy đầu bút dính mực.
-Chút nữa thì bẩn hết rồi.
Đông Triều chạy ra ngoài. Dận Chân vẫn còn đứng đó, nhịp chân chờ đợi. Đông Triều đẩy Dận Chân đi :
-Không phải để xem lúc này ! Đi ! Đi !
Đông Triều cố đẩy Dận Chân, nhìn giống như đang đẩy tảng đá bám đầy rêu. Dận Chân để yên xem Đông Triều sẽ giở chiêu gì, chỉ thấy nàng cố đẩy mình đi. Trong một khoảnh khắc, Dận Chân đoán được rằng Đông Triều ngoài mặt muốn đuổi mình đi nhưng thật tâm nàng muốn giữ Dận Chân lại. Thế là Dận Chân hất nhẹ nàng ra và vác nàng trên vai vào trong.
-Coi ! Coi !
Quăng phịch Đông Triều xuống giường, Dận Chân thản nhiên chiêm ngưỡng bức tranh mô phỏng ba chiều trên bàn. Đông Triều phụng phịu :
-Hình như huynh thích hợp cẩn trước khi bái đường.
Nàng quay lưng đi, nói như dỗi :
-Muốn xem gì thì cứ thoải mái đi.
Dận Chân không biết nghĩ gì mà nhắm mắt, lấy mảnh vải trắng phủ bức tranh lại. Chàng nhẹ nhàng đến ngồi cạnh Đông Triều, vỗ vai :
-Thôi nào, hôm nay ta đến đây cũng vì có chuyện muốn nói.
-Chuyện đê điều hả ?
-Không.
-Muội ngưng điều tra chuyện buôn bán nội tạng lâu rồi. Muội mặc huynh đấy.
-Không.
-Vậy là Đức phi lại phê bình muội rồi ?
-Không !
Dận Chân xoay vai Đông Triều lại :
-Xem ra ở chỗ muội khi nam nhân nói chuyện với nữ nhân chỉ có công việc.
-Thế thì gì ? – Đông Triều chớp mắt.
Dận Chân nói :
-Ta đói.
Đông Triều không hiểu nổi ý nghĩa của câu nói này.
-Xin lỗi, nhưng nhờ huynh nói lại lần nữa được không ?
Dận Chân nhún vai, nhắc lại lần nữa :
-Ta đói. Làm gì cho ta ăn đi !
Đông Triều thở mạnh :
-Sao huynh không gọi gia nhân ?
-Làm đi !
Câu lệnh nhưng giọng điệu cứ như cầu khẩn. Đông Triều cũng không nói nhiều. Nàng kêu Dận Chân chờ ở đó rồi xuống bếp làm vài món ăn khuya. Nàng hiểu ý Dận Chân là không muốn đánh động đến bất cứ ai trong phủ nên nàng làm rất nhẹ nhàng. Trong lòng nàng khá bực bội vì dù sao nàng cũng mang phận là Cách cách, giờ phải lén lút nấu ăn trong bếp như đang ăn vụng. Đông Triều làm ít bánh phù dung và nước ép hoa quả thay vì trà.
-Mở cửa, muội xong rồi đây.
Dận Chân ra mở cửa :
-Vào đi !
Đông Triều đặt bánh và nước lên bàn :
-Bánh này muội tính tiền đấy. Nước cũng tính tiền. Nửa đêm nửa hôm, gấp ba giá thành bên ngoài.
Dận Chân búng trán nàng :
-Keo kiệt.
Đông Triều nói :
-Muội chưa tính phí bồi thường danh dự nữa !
Dận Chân ăn bánh và uống nước. Đôi mắt chàng nhắm hờ. Đông Triều nghe được tiếng nhai và tiếng nước từ từ trào vào cổ Dận Chân. Đông Triều nheo mắt quan sát. Đây là hiện tượng lạ. Dận Chân mở mắt ra và thấy Đông Triều nhìn mình chằm chằm. Luồng lực nào đó từ đôi mắt của Đông Triều làm bụng Dận Chân quặng thắt, muốn nôn hết đồ ăn ra.
-Nha đầu, chuyện gì đây ?
Đông Triều giữ nguyên ánh mắt đó và hỏi Dận Chân bằng giọng hỏi cung :
-Hôm nay muội quên cho huynh uống thuốc phải không ?
Dận Chân nhấp một ngụm nước ép :
-Gì chứ.
-Thì thuốc của huynh đó.
Dận Chân cắn một miếng bánh :
-Không, hôm nay không phải ngày.
-Thế thì tại sao ? Mọi hôm huynh dùng điểm tâm mà toàn nghĩ đi đâu, chẳng là chính sự cũng là người dân. Hôm nay… hơi…
Đông Triều đang phân vân giữa “lạ” và “quái”. Nhưng nàng quyết định không bới sâu làm gì. Nàng nghĩ Dận Chân đã thấm mệt nên lại sửa soạn giường ngủ, mời “chủ nhà” lên giường. Dận Chân tháo ủng ra, cởi cả áo choàng. Đông Triều đỡ chàng lên giường. Dận Chân đột nhiên khựng lại :
-Nha đầu à…
-Vâng ?
-Hát cho ta nghe đi.
Đông Triều đang muốn dùng từ “quái” rồi đây. Nàng chớp mắt đôi lần.
-Xin lỗi, nhưng huynh nói gì ?
Dận Chân nhắc lại :
-Hát cho ta nghe đi.
Đông Triều hỏi :
-Bài gì cơ ạ ?
Đôi mắt Dận Chân hơi thoáng nét buồn :
-Bài hát ru của thảo nguyên đấy.
Đông Triều ngồi bên Dận Chân. Nàng nhẹ nhàng nói :
-Thế nào cơ ạ ?
Dận Chân thở dài :
-À, ta quên mất muội ở nơi khác tới.
-Thì huynh thử ngân nga vài đoạn xem.
Dận Chân quay lưng ra :
-Ngủ đi. Khuya lắm rồi.
Đông Triều chẳng hiểu việc gì đang xảy ra và Dận Chân đang cần gì. Nhưng tự nhiên nàng thấy hơi thất vọng vì đã không đáp ứng được yêu cầu của chàng. Đông Triều cất mấy bức tranh còn đang vẽ dang dở vào một chiếc hộp. Nàng lại đắp chăn cho Dận Chân rồi chui vào chăn. Hai tay Đông Triều vòng ôm lấy cánh tay Dận Chân. Nàng khẽ khàng :
-Muội hát bài khác được không ?
-Ngủ đi !
Đông Triều rướn người, để miệng nàng sát với tai Dận Chân. Nàng hát bài hát nàng thích nhất hồi còn ở côi nhi viện. Từng lời ca nàng vọng vào tâm trí Dận Chân cứ mỗi chút rồi nhiều, giống như nhấp từng ngụm trà ngon vậy.
-Được không ? – Đông Triều hỏi.
Dận Chân xoay mặt ra :
-Nha đầu này…
Đông Triều cười tươi, rúc đầu vào lòng Dận Chân :
-Có một số chuyện không thể nói với muội, nhưng những chuyện có một chút khả năng thì cứ nói với muội.
-Nha đầu à…
-Muội không hỏi không có nghĩa là muội không muốn biết.
Đông Triều nhắm nghiền mắt, cứ rúc vào lòng Dận Chân. Dận Chân vòng tay ôm lấy nàng.
-Cảm ơn.
Cả Dận Chân và Đông Triều đang nhắm nghiền mắt nhưng vẫn chưa chìm hẳn vào giấc ngủ. Hơi thở nóng hổi với tiếng tim đập mạnh của nhau làm cả hai bừng tỉnh sau mỗi lúc thiu thiu ngủ. Đông Triều nghĩ không nên kéo dài tình trạng này, nàng mở lời :
-Trời bắt đầu trở lạnh rồi.
Dận Chân kéo nàng sát gần mình hơn, hơi thở chàng vẫn đều đều :
-Sáng ra tuyết sẽ phủ đầy. Đi đứng nhớ cẩn thận.
-Huynh cũng vậy…
Tiếng Hắc Hổ ré lên. Đông Triều giật mình. Ánh trăng vẽ những cái bóng trên cửa sổ giấy, Hắc Hổ đang ngồi vắt vẻo trên ngọn cây, nhìn về phía mặt trăng mà kêu lớn. Gia nhân trong nhà ra quát tháo thế nào nó cũng không im lặng.
-Tứ ca, ra xem có chuyện gì đi. – Đông Triều nói khẽ.
Dận Chân vẫn giữ vẻ bình thản nhưng hơi thở có gấp gáp hơn trước. Đông Triều lay chàng :
-Muội biết huynh đang thức, ra xem đi !
-Đừng có quan tâm. Có ai nghe đâu.
Đông Triều vẫn lay chàng :
-Dậy ra xem đi, Hắc Hổ chưa bao giờ kêu loạn lên như thế cả.
-Vậy thì muội ra xem một mình đi.
Dận Chân buông nàng ra. Đông Triều vội vàng khoác áo, ra xem có chuyện gì ngoài kia. Đông Triều đằng hắng :
-Hắc Hổ, im đi.
Hắc Hổ kín tiếng, nhảy từ cành cây, đáp xuống vòng tay của Đông Triều. Đông Triều hỏi :
-Có chuyện gì mà lại ré lên như thế ?
Hắc Hổ ngoe nguẩy đuôi về phía một nhánh cây lớn. Đằng sau lớp tuyết dày, Đông Triều tinh mắt nhìn ra một dải áo trắng bay phấp phới trong gió.
-Ai đó ?
Đông Triều không biết thanh âm của mình có truyền đến người đó qua màn tuyết dày không. Người đứng đằng kia đứng yên như bức tượng, chỉ có dải áo phấp phới kia chứng tỏ sự hiện diện của một con người.
-Tại sao ngươi đến đây ?
Chẳng có lời hồi đáp trở lại. Đông Triều hỏi lại lần nữa :
-Ngươi là ai ?
Dận Chân bước ra :
-Nha đầu.
Đông Triều quay đầu về phía Dận Chân rồi quay lại nhìn nhánh cây lớn, bóng người đã khuất dạng. Đông Triều lấy làm lạ, lẩm bẩm :
-Người này sợ huynh ấy sao ?
Dận Chân nhìn mông lung chẳng thấy gì. Chàng, kéo Đông Triều lại gần, choàng áo cho nàng.
-Không có ai cả, vào trong thôi.
Đông Triều gật đầu. Nàng thả con mèo xuống :
-Vào trong ngủ với Tuyết đi.
Hắc Hổ nhe răng với Dận Chân rồi ngoe nguẩy đuôi, đi vào trong. Dận Chân rất tức con mèo này, không nể nó là mèo khôn thì nó trở thành tương với chàng từ lâu rồi. Đông Triều bật cười :
-Coi kìa, coi kìa.
Dận Chân thở ra một hơi :
-Đừng có làm quá.
Đông Triều áp sát người vào chàng. Đột nhiên, từ ngọn cây ấy, một mũi phi tiêu phóng tới, nhắm vào Đông Triều. Đông Triều chẳng biết chẳng hay, nàng mặc đến hai lớp áo dày nên mũi phi tiêu ấy chẳng đụng đến nàng. Nhưng nàng vấp phải bậc cửa, ngã nhào. Dận Chân đỡ nàng dậy và thấy :
-Này, nha đầu. Sau lưng muội… - Dận Chân gỡ chiếc phi tiêu từ trên áo Đông Triều.
-Cái gì thế này ?
Dận Chân nhìn mũi phi tiêu rồi nhìn ra phía ngọn cây. Đông Triều thấy ánh mắt chàng vừa mừng vừa giận.
-Huynh quen ư ?