- Trang chủ
- Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội
- Chương 13
Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn
Ngày đó Nguyễn Nhược Nhược từ bờ sông trở về phủ vô cùng vất vả. Một chuyện kinh thế hãi tục như vậy một truyền
mười mười truyền một trăm, làm cho tất cả mọi người tại bờ sông du xuân
đều chen chúc tới, muốn nhìn xem cô nương “hôn môi cứu người” đến cùng
bộ dáng như thế nào. Lại nói đám người tới vây xem nàng so với Ngọc Liên Thành chỉ có hơn chứ không kém, cũng là một bức tường người dày đặc.
Đãi ngộ này dù là ở thế kỷ hai mươi mốt cũng chỉ thấy được khi minh tinh xuất hiện nha! Giờ phút này Nguyễn Nhược Nhược chỉ thấy khổ, người vây
quanh xem nàng cũng không giống như vây xem Ngọc Liên Thành, thật đúng
là chật vật không chịu nổi.
Nhị di nương, Tam di nương hai người từ
sớm đã bị thiên hạ đẩy dạt đi đâu rồi. Hạnh Nhi bất ly bất khí tử thủ ở
bên cạnh nàng, “Tiểu thư, người đông quá, chúng ta nhanh về phủ thôi.”
“Ta cũng muốn về nè! Nhưng vấn đề là làm
thế nào rời khỏi chỗ này bây giờ?” Nguyễn Nhược Nhược cảm thấy không thể kham nổi những ánh mắt như đá tảng đang ào ào ném vào mình, nàng dứt
khoát lấy tay áo che kín mặt. Cho các ngươi nhìn, cho các ngươi nhìn, ta chính là không muốn để cho các ngươi nhìn.
Có người khơi mào nói, “Hứ, mới vừa dám
trước mặt người khác hôn môi, bây giờ sao lại xấu hổ.” Vừa nghe lời này
cũng biết người nói chuyện không phải tốt lành gì.
Nàng đây không thèm đáp, người này lý nào còn không buông tha, “Tiểu nương tử, ta cũng hôn mê, ngươi cũng tới hôn môi cứu ta với?” Đúng là môi mỏng, lại tên nào nữa thế?
Nguyễn Nhược Nhược gạt phắt tay áo, xoay
người nhìn vào kẻ vừa lên tiếng. Đó là một tên thanh niên công tử mặc
cẩm y hoa phục, tướng mạo cũng coi như được đi, chỉ là thái độ mang ba
phần tà khí, giờ phút này mặt gian xảo liếc nhìn nàng từ trên xuống
dưới. Vừa nhìn cũng biết là loại chẳng ra gì.
“À, nguyên lai là Nguyễn gia tam tiểu thư Nguyễn Nhược Nhược cô nương nha! Nhược Nhược cô nương, ngươi cự tuyệt
lời cầu hôn nhà ta thật khiến ta thương tâm a! Thương tâm muốn chết luôn đây, nhanh lên đến hôn môi một cái cứu ta đi.” Thì ra đây chính tên
Diêu nhị công tử Diêu Kế Tông, gã hôn phu đã bị Nguyễn phủ cự tuyệt hôn
ước. Hắn ghi hận trong lòng, nay cơ hội báo thù đã tới.
Hừ! Nhìn hắn đầy khinh miệt, Nguyễn Nhược Nhược thầm cắn răng: chờ xem ta “cứu” ngươi như thế nào? Dù sao thanh
danh cũng đã không còn, xem như thống khoái đại náo một hồi nữa đi. Để
cho cái tên Diêu Kế Tông này biết tay một lần.
Nguyễn Nhược Nhược xắn tay áo chuẩn bị lâm trận thì…
“Diêu nhị công tử, mới vừa rồi biểu muội
của ta cũng là vì cứu người nên mới bất đắc dĩ xuất ra hạ sách này. Cứu
một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, ngươi tại sao có thể giễu cợt
nàng như thế?”
Thanh âm thanh lãng từ từ vang lên, giọng nói cũng không cao vút nhưng kỳ dị là đều đem tất cả tạp thanh khác đè
ép xuống. Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy đám người sau khi tự
động tách ra liền có một vị công tử trẻ tuổi từng bước từng bước đi tới
—— là Ngọc Liên Thành. Hắn tự trong bể người tiêu sái đi tới, làm cho
Nguyễn Nhược Nhược phát sinh một loại cảm giác được trợ giúp. Hạnh Nhi
một bên cũng như được đại xá: “Tốt rồi tốt rồi, biểu thiếu gia tới liền
có thể mang chúng ta rời khỏi nơi này.”
Ngọc Liên Thành vừa xuất đầu lộ diện, kỳ
quái là cái tên Diêu Kế Tông kia liền xìu xuống. “Chuyện…chuyện này…Ngọc công tử nói chí lý. Nhưng thật ra ta cũng chỉ là đùa giỡn với Nguyễn
muội thôi, chớ cho là thật, chớ cho là thật a!” Giọnh điệu khinh bạc vô
lễ không còn một mảnh. Cứ như hắn trước đó không hề có chỗ nào gây sự!
“Hạnh Nhi, gia tộc của biểu thiếu gia có
phải là…có quyền thế, nhà họ Diêu cũng không dám đắc tội hắn?” Nguyễn
Nhược Nhược thấp giọng hỏi Hạnh Nhi bên cạnh.
Hạnh Nhị đáp lời còn nhỏ hơn nàng, “Tiểu
thư, nhà biểu thiếu gia trong Trường An thành đích thực là một thế gia,
rất được kính ngưỡng. Bất quá Diêu nhị công tử cung kính như vậy nghe
nói cũng là vì có duyên cớ khác.”
“Là duyên cớ gì??”
Hạnh Nhi có lời khó nói, “Cái…này để sau khi trở về phủ…”
Ngọc Liên Thành mặc kệ Diêu Kế Tông,
ngoắc gọi Nguyễn Nhược Nhược chủ tớ hai người đi theo hắn. Đám người tự
động mau tránh ra, như giữa sông tách ra một con đường để bọn họ đi qua. Hắn quả thật là sở hữu một mị lực kì lạ, làm cho người ta tâm sinh vô
hạn hướng tới nhưng rồi lại tự ti mặc cảm không dám đến gần quá mức.
Ngọc Liên Thành hộ tống Nguyễn Nhược
Nhược chủ tớ hai người một đoạn đến tận xe ngựa, hai vị di nương cùng
mọi người trong lòng sớm như lửa đốt mà chờ ở nơi đó. Tất nhiên đối với
Ngọc Liên Thành một phen cảm kích không dứt, Nguyễn Nhược Phượng nhảy
xuống xe bước tới bám chặt cánh tay hắn không chịu buông, “Liên Thành
biểu ca, may mà nhờ có ngươi, nếu không ta chỉ sợ không thể tìm lại Tam
muội. Cám ơn ngươi a!”
Nguyễn Nhược Nhược nghe được không thể
không âm thầm bỉu môi: hà cớ chi bày vẽ bộ dáng tỷ muội tình thâm, rõ
ràng là ngươi muốn sờ tay người ta nhưng lại lôi ta ra làm lý do.
Ngọc Liên Thành hàm dưỡng vô cùng tốt,
nhẹ nhàng lẳng lặng rút tay ra: “Hai biểu muội nhanh lên xe trở về, nếu để quá muộn lại khiến phụ mẫu lo lắng.”
Nguyễn Nhược Phượng ba bốn lần quay đầu
lại quyến luyến không thôi, lên xe rồi vấn ngóng đầu ra khỏi cửa số nói
với Ngọc Liên Thành: “Liên Thành biểu ca, ngươi hãy tới nhà của ta một
chuyến, ta sẽ thêu cho ngươi một cái túi hương a.”
Ngọc Liên Thành khẽ mỉm cười, “Làm phiền
biểu muội rồi.” Nhìn nụ cười của hắn, Nguyễn Nhược Phượng tham lam chỉ
hận không thể đem được cái vẻ mặt lâm lang châu ngọc này về nhà.
Loại sự tình này Nguyễn Nhược Nhược không thèm nhìn, nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác. Ngọc Liên Thành bỗng nói
với nàng: “Tam biểu muội, ngươi mới vừa cứu người…” Chần chờ một chút,
vế sau tựa hồ như là lời bất hảo.
“Ta hiểu ta hiểu”, Nguyễn Nhược Nhược ý
thức biết chuyện, “Thật sự là cử chỉ rất không hợp lễ, ta biết sai rồi, ta sau này nhất định đổi.” Nàng nói một lèo như trả bài.
“Ta không phải là muốn nói…chuyện đó”,
Ngọc Liên Thành không khỏi mở to mắt, Nguyễn Nhược Nhược cảm thấy khó
hiểu. “Mặc dù quả thật không hợp lễ, nhưng nếu có thể cứu trở về một
nhân mạng thì lễ nghi cũng không cần phải so đo” Hắn có được suy nghĩ
này sao, Nguyễn Nhược Nhược trợn mắt nhìn lại hắn.
“Chẳng qua là di phụ di mẫu trời sanh bản tính cổ hủ, chỉ sợ sau khi ngươi trở về phủ phải lắng nghe giáo huấn
một phen rồi.” Ta đây là…ý tứ của Ngọc Liên Thành.
Nguyễn Nhược Nhược sinh cảm kích, “Cám ơn biểu ca quan tâm. Không có gì đáng ngại, cùng lắm thì lại phạt ta chép
ba trăm lần “Nữ Giới”.”
Nhìn bọn họ cứ như vậy ngươi một lời ta
một lời nói chuyện với nhau, Nguyễn Nhược Phượng tự nhiên khó chịu. “Tam muội, ngươi lần gây chuyện không nhỏ, đừng hy vọng có thể vượt qua xử
phạt dễ dàng như vậy. Nhanh lên trở về phủ trước mặt phụ mẫu nhận sai đi thôi.”
Nữa quay đầu đi nhìn về phía Ngọc Liên
Thành, vẻ mặt khó chịu ban nãy lặn mất tắm, đến một nửa dấu vết cũng
không tìm thấy, ngọt ngào nói: “Liên Thành biểu ca, chúng ta đi trước.
Ngươi nhớ kỹ có rảnh rỗi thì tới lấy túi thơm nha!”
Ngọc Liên Thành mỉm cười gật đầu.
Xe ngựa dần dần lăn bánh, Nguyễn Nhược
Phượng vẫn gục trên ở cửa sổ nhìn theo thân ảnh Ngọc Liên Thành xa xa,
vẻ mặt say mê cười cười. Nguyễn Nhược Nhược nhìn bộ dáng của nàng ta mà
trong lòng đem hai chữ “Si ngốc” lăn qua lộn lại nói tám trăm lần cũng
không thấy đủ.