- Trang chủ
- Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội
- Chương 61
Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn
Ngọc Liên Thành tĩnh tọa trước thư án, vẻ âm trầm đẹp như một bức ngọc điêu, nhìn thấy Nguyễn Nhược Nhược quay
trở vào, mi mắt nhướn lên, tựa như hai viên trân châu được ánh mặt trời
chiếu sáng..
“Biểu ca, ngươi…đã từng gặp qua công chúa chưa?” Nguyễn Nhược Nhược hỏi ngay vấn đề quan tâm đầu tiên.
Ngọc Liên Thành chưa trả lời, chẳng qua
là chậm rãi gật đầu. Nhìn bộ dáng trầm mặc không nói này, trong lòng
Nguyễn Nhược Nhược có điểm lo lắng, không biết công chúa kia đến tột
cùng là tốt hay xấu? Nàng không thể không hỏi thêm, “Nàng ta hình dáng
ra sao? Tính tình thế nào?”
“Nếu nói về xinh đẹp thì cũng không tầm
thường. Nếu hỏi về tính tình thì ta không nói được, bất quá chỉ gặp mặt
vội vã một lần, như thế nào xét đoán được?” Ngọc Liên Thành nói.
“Xinh đẹp là hàng thứ yếu, mấu chốt là
tính tình. Cho dù nàng có xinh đẹp như thiên tiên nhưng tính tình hung
dữ cao ngạo…vậy thì, biểu ca, ngươi chẳng phải sẽ thảm sao?” Nguyễn
Nhược Nhược không khỏi lo lắng đối với nương tử tương lai của Ngọc Liên
Thành, nàng thật sự không muốn thấy một Ngọc Liên Thành ôn lương như
ngọc bị công chúa kiêu căng hành hạ.
“Tính tình công chúa nếu không tốt thì
cũng chỉ có thể cam chịu, không lẽ muốn ta kháng chỉ? Đây không phải là
chuyện của một mình ta mà là tính mạng của già trẻ Ngọc gia a!” Đáy mắt
Ngọc Liên Thành tràn ngập điều bất đắc dĩ.
Nguyễn Nhược Nhược ngơ ngẩn. Quả thật,
nàng vội vội vàng vàng nghe ngóng tình hình công chúa khắp nơi thì có
ích lợi gì? Tốt hay không tốt đều phải chấp nhận. Hoàng Đế hạ chỉ ban
hôn còn có thể từ chối sao? Đây không phải là thế kỷ hai mươi mốt nhân
quyền dân quyền mà là xã hội phong kiến, hết thảy đều do Hoàng Đế lão tử kia định đoạt, kẻ khác chỉ có thể cúi đầu tuân mệnh. Ngươi dám kháng
chỉ! Cả nhà liền bị tru di cửu tộc.
“Biểu ca, ngươi là người tốt, lão thiên
nhất định sẽ phù hộ ngươi. Công chúa chẳng những xinh đẹp như thiên
tiên, hơn nữa còn hiền lương thục đức, đầu gối tay ấp cùng ngươi, ân ái
đến bạc đầu!” Việc đã đến nước này, Nguyễn Nhược Nhược chỉ có thể tìm
cách an ủi hắn.
Ngọc Liên Thành nghe vậy liền cười nhạt,
“Ngay cả đầu gối tay ấp, ta cũng…” Hắn đang nói liền ngừng lại. Câu nói
vĩnh viễn dở dang.
Nguyễn Nhược Nhược nghe được trong lòng
rúng động, nhất thời nói không ra lời. Hai người im lặng, trong phòng
tĩnh mịch, từng lọn khói mỏng manh bốc lên từ hỏa lò mờ mờ ảo ảo, phảng
phất hư vô không tồn tại.
Nửa đêm giờ hợi.
Trăng đã lên, gió đêm êm dịu. Nguyễn
Nhược Nhược rón rén chạy đến cửa sau Nguyễn phủ, khẽ mở cửa, gương mặt
trắng như ngọc lộ ra trong bóng đêm như một đóa hoa sen. Lý Hơi đang
cưỡi một con tuấn mã, không biết đã đợi nàng từ bao giờ. Vừa trông thấy
nàng xuất hiện, hắn mỉm cười. Nụ cười sáng như trăng rằm. Hắn trực tiếp
từ trên lưng ngựa cúi người bế nàng lên, đem nàng nhẹ nhàng đặt phía
trước, hai tay giữ cương, hoàn toàn tự nhiên ngồi vững phía sau lưng
nàng. Sau đó, hai chân thúc nhẹ vào mình ngựa, dây cương rung lên, tuấn
mã bốn vó tung bay nhanh như tia chớp phóng ra ngoài ngõ hẻm.
Đêm nay bầu trời trên Ngưng Bích hồ xanh
lam trong suốt, ánh trăng lung linh trên mặt hồ. Nguyễn Nhược Nhược tựa
vào lồng ngực và được bao quanh bởi vòng tay ấm áp ôn nhu của Lý Hơi.
Đây chính là hạnh phúc!
Ngưng Bích hồ nửa đêm không người, hai
người hăng hái bừng bừng nhảy xuống hồ nước bơi lội. Nguyễn Nhược Nhược
muốn cùng Lý Hơi tranh tài, xem ai có thể bơi đến bờ hồ bên kia trước.
Hai người đều là cao thủ, chỉ thấy mặt hồ chia phân sóng nước, hai luồng bọt nước tựa như tuyết ào ào hướng vào bờ. Thỉnh thoảng có một vài con
cá bị bọn họ làm kinh hoảng, ào một tiếng lặn xuống mặt nước, để lại
nhưng vòng tròn nước lan tỏa trên mặt hồ. Ngưng Bích hồ dưới ánh trăng
vốn là tĩnh mịch không tiếng động, giờ phút này bị hai người bọn họ
khuấy động ồn ào. Sóng nước mênh mang, lòng người sung sướng!
Mặt hồ rất lớn, từ đây bơi một hơi qua
bên kia hồ, cuối cùng Nguyễn Nhược Nhược dẫn trước một bước. Trong làn
nước gợn lao xao, tiếng cười của nàng cũng xao động như nước, “Lý Hơi,
ta biết ngươi nhường ta”
Lý Hơi không đáp, im lặng ngắm nhìn nàng
cười. Nhịn không được, Nguyễn Nhược Nhược tới gần, đưa tay vuốt đôi mi
ướt sũng trên mắt hắn. Lý Hơi thuận theo thế đặt lên môi nàng một nụ hôn khẽ khàng, tưởng như đang chạm một đóa hoa thủy tiên nở rộ trong nước.
Nguyễn Nhược Nhược nhoẻn miệng cười, đem cả thân thể chìm vào làn nước,
Lý Hơi theo sát bên cạnh nàng. Sâu bên dưới mặt nước, ánh sáng lung linh mơ hồ, hắn đuổi theo nàng giữa lưng chừng khung cảnh ngây ngất. Hai
thân ảnh tuyết trắng lung linh dưới hồ, nhẹ sóng phiêu linh, thoáng như
đôi uyên ương đang nghịch nước.
Trồi lên mặt nước một lần nữa, Lý Hơi nhẹ nhàng đưa Nguyễn Nhược Nhược nổi lên, nhìn nàng giữa muôn ngàn gợn nước lay động, ánh sao lưu chuyển, hắn chỉ cảm thấy đây là cảnh đẹp diễm lễ
nhất trần đời. Lý Hơi không tự kìm hãm được liền nói: “Ngươi như
vậy…chính là long nữ xuất cung!”
Long nữ xuất cung? Nguyễn Nhược Nhược
cười khúc khích, “Lý Hơi, ở thế kỷ hai mươi mốt chúng ta có một ví dụ so sánh tốt hơn, gọi là mỹ nhân ngư”
“Mỹ nhân ngư?, Lý Hơi đem ba chữ kia nhẩm lại mấy lần, sau đó gật đầu xác nhận, “Ví dụ so sánh này…hấp dẫn hơn”
“Mỹ nhân ngư…xuất phát từ một câu chuyện tình rất xúc động, ngươi có muốn nghe không?”
Lý Hơi tự nhiên nguyện ý, “Dĩ nhiên, ngươi nói cái gì ta cũng muốn nghe”
Giữa dòng nước lung linh, Nguyễn Nhược
Nhược đem câu chuyện tình nổi tiếng kia kể lại cho hắn nghe. Lý Hơi sau
khi nghe xong liền nhìn nàng chăm chú, tình ý trong đôi mắt hết thảy đều lưu động. “Ta tuyệt đối sẽ không giống vương tử trong câu chuyện kia,
ta sẽ không cô phụ ngươi”
Phản ứng vô ý đầu tiên của hắn đúng là
như thế, Nguyễn Nhược Nhược có thể cảm nhận được. Sau khi nói xong, bắt
gặp đôi mắt dửng dưng có vẻ nghi ngờ của nàng, hắn không nói một lời
liền ấn chặt vào môi nàng, nụ hôn triền miên không dứt…Nụ hôn trong dòng nước lấp lánh…cứ như vậy mà tinh khiết vô cùng.
Lúc bơi trở về, Nguyễn Nhược Nhược bơi
tới nửa đoạn đường liền thấy mệt, thể lực không đủ. Vậy nên Lý Hơi giúp
nàng tiếp tục bơi. Nàng nằm trên lưng hắn, nhìn hắn giữa dòng nước bơi
tới, hai cánh tay nam nhân cường tráng mà xinh đẹp vung động hai bên,
nước rẽ thành hai dòng, tư thế ưu mỹ mà mạnh khỏe, trong lòng nàng đột
nhiên tràn đầy cảm giác an toàn. Ôm thật chặc bờ vai của hắn, phó mặc
tất cả cho hắn, phảng phất chỉ cần có hắn thì hết thảy phong ba bão táp
nguy hiểm đều không còn đáng sợ, có thể vượt ,
san bằng tất cả để đến được thế giới bình yên.
Lên bờ, hai người cùng nhau nằm nghỉ ngơi trên bờ cỏ. Thời gian vui vẻ luôn thoáng qua rồi biến mất, giờ tý đã
đến, Nguyễn Nhược Nhược cần phải trở về. Lý Hơi ôm chặc nàng, cúi đầu
nhìn xuống, trong đôi mắt là vạn phần quyến luyến, “Ta không nỡ đi”.
Nguyễn Nhược Nhược cũng không nỡ rời đi,
nhưng không thể không ôn nhu trấn an hắn, “Chuyện còn lâu dài mà, chúng
ta cũng mới bắt đầu thôi”.
Dưới đêm trăng hè, nụ cười của nàng phảng phất như hoa Chi Tử trong tuyết trắng, tản sắc cùng hương không thể
kháng cự được. Lý Hơi dường như ngửi được hương hoa trong gió, không tự
chủ được liền cúi người xuống. Nguyễn Nhược Nhược đặt ngón trỏ lên môi
hắn, thản nhiên cười nói, “Lý Hơi, thật sự nên đưa ta trở về”
Bị nàng “cảnh cáo”, Lý Hơi đứng thẳng
dậy, nụ cười ngượng ngùng, sắc mặt có chút đỏ hồng. Nguyễn Nhược Nhược
cũng ngồi dậy, bay nhanh tới hôn lên mặt hắn một cái, nửa là trấn an,
nữa là kìm lòng không đặng. Nam tử này…đúng là vừa mạnh mẽ vừa ôn nhu,
anh dũng chế ngự kinh mã, quyết đoán lúc gặp nguy hiểm, giữa muôn ngàn
sóng nước khiến người ta cảm thấy an toàn, hắn rõ ràng là một người có
sức mạnh nhưng nụ cười lại như thế…ngượng ngùng như ngọc. Có lẽ…điều hấp dẫn nơi hắn chính là đặc trưng này, vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ. Nàng thật
sự không thể không thương yêu hắn, chỉ sợ là yêu đến chết đi sống lại,
yêu đến hồn phi phách tán.
Lý Hơi lại ôm nàng lên ngựa. Cũng là một
ngựa chở hai người nhưng hoàn toàn khác nhau, lúc đi thì phóng như tia
chớp, lúc về Lý Hơi thả lỏng cương để ngựa bước từ từ…từ từ…Thời gian
gặp nhau có thể kéo dài thêm được phút nào thì cố kéo thêm phút ấy, chỉ
hận không thể để cho nó dừng lại.
“Nhược Nhược”, Lý Hơi ở bên tai ôn nhu
gọi nàng, “Ta thật muốn mau mau cưới ngươi, thành thân rồi ta có thể mỗi phút giây đều được ôm ngươi vào lòng”
Thành thân…hai chữ này khiến cho Nguyễn
Nhược Nhược đột nhiên nhớ đến một chuyện. Thật xấu hổ mà, rốt cục cũng
nghĩ tới. “Đúng rồi, Lý Hơi, ta có một việc muốn hỏi ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Hoàng Thượng đem Dương công chúa ban hôn cho Ngọc Liên Thành, công chúa này…tính tình như thế nào? Có tốt hay
không? Ngươi có biết không?”
Ở phía sau, Lý Hơi hồi lâu vẫn không đáp
lời, Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được liền quay đầu lại nhìn. Nàng
thấy ánh mắt hắn xáo động, bộ dáng dường như có điều suy nghĩ.
“Tại sao vậy?”, Nguyễn Nhược Nhược hỏi
rồi mới tỉnh ra, “Lý Hơi, ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung, sự quan tâm
của ta đối với Ngọc Liên Thành bất quá cũng chỉ là dành cho bằng hữu
thôi, không có ý tứ gì khác.”
Lý Hơi nhìn nàng, từ từ nói, “Ở đời Đường của chúng ta, nữ nhân nếu đã có người trong lòng thì không nên nghĩ đến nam tử khác nữa”
“Lý Hơi, ở thế kỷ hai mươi mốt của chúng
ta, đối với nam nữ, không chỉ có quan hệ tình nhân mà còn có quan hệ
bằng hữu, nếu thân thì còn có thể xem như huynh đệ trong nhà, không phân biệt hai đường rõ ràng như người ở thời đại của ngươi” Nguyễn Nhược
Nhược quả thật không cao hứng, chẳng lẽ chỉ vì yêu thương mà nam nhân
trong thế giới của nàng phải giới hạn, bạn bè đến già không được lui
tới? Không thể! Nàng có thể vì tình yêu lên núi đao xuống biển lửa,
nhưng không thể vì tình yêu mà đánh mất chính mình. Đây chính là tình
yêu của phụ nữ hiện đại.
Không khí vốn rất hòa nhã ngọt ngào,
trong lúc bất chợt tựa như vắt thêm vài giọt chanh nên cảm giác trở nên
kém hơn nhiều. Hai người vì vậy đều không nói thêm gì nữa, sự yên lặng
bao phủ đoạn đường trở về. Một lúc lâu sau Lý Hơi mới chậm rãi mở miệng, “Dương công chúa…ta không gặp mặt nhiều, chuyện của hoàng thất không
thể so với dân chúng bình dân, rất khó thân mật. Vậy nên ta đối với nàng cũng không quen thuộc, tiếp xúc cũng không nhiều. Chỉ biết nàng là công chúa được Hoàng Thượng cưng chìu nhất, và cũng là công chúa xinh đẹp
nhất hoàng thất”.
“Công chúa xinh đẹp nhất? Có xinh đẹp giống Ngọc Liên Thành không?” Nguyễn Nhược Nhược tò mò.
“Đẹp hơn”, Lý Hơi ngừng một chút, “Ta cũng không rõ, ta thường không chú ý điểm này, chẳng qua là nghe người ta nói.”
“Vậy ngươi có nghe người ta nói qua tính tình nàng thế nào không?”
“Trong cung…cũng là chưa từng nghe qua đồn đãi nàng kiêu căng ngạo mạn””
“Nói như thế, vị công chúa nương nương
này tính tình hắn không phải quá tệ, cái này ta có thể an tâm”, Tảng đá
lớn trong lòng Nguyễn Nhược Nhược rơi xuống đất, “Chỉ cần nàng ta , ngày tháng của Ngọc Liên Thành sẽ tốt hơn
nhiều”
“Nhưng thật ra ngươi có thể an tâm, căn
cứ trên sắc đẹp của Ngọc Liên Thành mà nói, công chúa đánh ghen còn
không kịp thì làm sao dám làm khó hắn. Ngày tháng của hắn chắc chắn sẽ
không khổ sở” Lý Hơi có vài phần tức giận nói.
“Lý Hơi, sắc đẹp chỉ là nhất thời, phu
thê cả đời lẽ nào chỉ lấy nhan sắc mà bàn tính? Mấu chốt chính là hai
người tâm ý tương thông. Nếu như tính tình công chúa tốt, mưa dầm thấm
đất, tình ý sẽ nảy sinh, như vậy Ngọc Liên Thành mới có được hạnh phúc
lâu dài. Được rồi, đám cưới sẽ tổ chức khi nào vậy?”
“Đầu tháng hai, lễ bộ đang chuẩn bị”
“Nhanh vậy sao!” Nguyễn Nhược Nhược ngạc nhiên nói.
Lý Hơi không nói, hiển nhiên Nguyễn Nhược Nhược biết hắn đang buồn bực chuyện “gì đó”. Nguyễn Nhược Nhược nghiêng người ra sau, đôi bàn tay vòng lên cổ hắn, mỉm cười ôn nhu nói, “Đừng
như vậy, Lý Hơi, ngươi còn sợ trong lòng ta có người khác sao? Sẽ không
như vậy đâu, ở thế kỷ hai mươi mốt mặc dù có người xem tình yêu chỉ là
một phút giây thoảng qua, nhưng ta vẫn rất truyền thống nha! Ta hâm mộ
tình yêu kiểu cổ điển “yêu một người đến suốt đời, bạc đầu không chia
ly”. Cho nên, chỉ cần trái tim của ngươi không thay đổi, ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng ngươi”
Lý Hơi nhìn nàng hồi lâu, vẫn không nói
câu nào, chẳng qua là bỗng nhiên cúi xuống hôn lên môi nàng. Bờ môi ấm
áp mềm mại, dây dưa triền miên không dứt. Hắn là nam tử, tâm sự khó nói
thành lời, chỉ có thể dùng hành động để diễn tả. Giờ phút này đây, nụ
hôn chính là tiếng nói vô cùng thành thật của hắn: người yêu của ta a,
ta yêu ngươi như thế này đây, bởi vì yêu mà ưu phiền, bởi vì yêu mà buồn bực, sợ hãi sẽ đánh mất…