- Trang chủ
- Huyện Lệnh Đế Sư
- Chương 57: Tên khốn này còn dám ôm chân mình!
Tác giả: Thập Nhất
“Ngươi...
Tiêu Linh Linh giận dữ: “Buông ra!”
Tên khốn này còn dám ôm chân mình!
Triệu Tĩnh cũng không quân tâm nhiều như vậy, ôm cái chân dài kia không buông tay, van cầu một chút thì người phụ nữ ác độc này có thể mềm lòng thả mình một mạng, bằng không, nếu thật sự chết như vậy, vậy là lỗ vốn rồi!
“Buông tay! Ngươi có tin bây giờ ta sẽ chém ngươi không!”
Bị Triệu Tĩnh ôm như vậy, Tiêu Linh Linh vừa ngạc nhiên vừa tức giận, rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, đặt ngang đầu chó của Triệu Tĩnh. Triệu lão gia sợ tới mức rụt cổ lại, vội vàng buông tay.
Xin tha thứ nói: “Bệ hạ, thần biết tội rồi, xin bệ hạ khai ân”.
Lúc này Tiêu Linh Linh vốn không có ý định giết hản, ý định cầm kiếm đến chỉ là để dọa cho tên vô lại này sợ hãi, chỉ là khi nghĩ đến chuyện trước đây ở huyện Nguyên Giang, tên hỗn xược này đã lừa gạt mình.
Cơn giận lại dâng lên, nàng đá một phát ra ngoài, Triệu Tĩnh vô thức lùi sang một bên.
“Ngươi còn dám trốn!”
Thấy vậy, Nữ Đế bệ hạ trực tiếp ném kiếm xông tới, trận đánh này suýt nữa đã đưa Triệu Tĩnh đến gặp Diêm Vương.
Nhìn Triệu Tĩnh từ trên cao xuống, cuối cùng Tiêu Linh Linh cũng xả hết hận thù trong lòng những ngày qua, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ở huyện Nguyên Giang mở thanh lâu, lừa gạt thương nhân qua đường, tu sửa thành lũy trái phép, lừa trên dối dưới không nộp thuết Triệu Tĩnh, Triệu đại nhân ngươi thật là to gan!”
Che con mắt đã biến nâu, Triệu Tĩnh đau đớn nhăn nhó, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Thần, tội đáng chết vạn lần”.
Người phụ nữ chó má này ra tay cũng thật nặng!
“Tội ngươi đáng chết vạn lần!”
Tiêu Linh Linh hừ lạnh: “Nếu không phải nể tình công lao ngươi đã dâng ra thuốc súng, trãm đã sớm chém đầu ngươi rồi!"
“Cảm tạ bệ hạ long ân”.
Với vẻ bất lực, Triệu Tĩnh đáp lại, hắn đã chấp nhận số phận. Dù sao đối phương cũng đã biết hết rồi, hắn đành chịu thôi, hơn nữa nghe theo ý nghĩa của lời nói kia, đối phương vẫn chưa có ý định giết mình.
Mẹ nó, mình đúng là xui xẻo thật.
“Được rồi, đứng dậy đi! Hãy trình bày cho trẫm một cách rõ ràng về những gì ngươi đã làm trong những năm qua, nếu bị trãm phát hiện ra có điều chỉ giấu giếm, hậu quả ngươi tự chịu!"
Thấy Triệu Tĩnh đã bị mình dọa cho sợ hãi, Tiêu Linh Linh cũng nhớ ra chuyện quan trọng.
Ngay sau đó, Triệu Tĩnh đã kể lại những gì đã xảy ra ở huyện Nguyên Giang trong những năm qua. Khi nghe thấy huyện Nguyên Giang hiện nay có thu nhập ròng ít nhất là 80 vạn lượng, Tiêu Linh Linh đã rất ngạc nhiên.
“Bao nhiêu?”
Triệu Tĩnh bất lực, túi tiền của mình sắp không giữ được nữa rồi: “Hồi bệ hạ, nửa đầu năm nay, tổng số tiền hàng mà các thương nhân ở khắp nơi đã trả đã hơn 40 vạn, khi xà phòng, đường trằng và tất cả các thứ khác được bán hết, có lẽ sẽ tăng gấp đôi”.
Tiêu Linh Linh trợn tròn mắt nhìn Triệu Tĩnh: “Vậy có nghĩa là, trong 5 năm qua, huyện Nguyên Giang của ngươi ít nhất đã tích lũy được hơn 400 vạn lượng bạc trăng!”
Toàn bộ Đại Càn một năm thu thuế đủ thứ cộng lại chỉ được bao nhiêu bạc!