- Trang chủ
- Khuynh Cuồng
- Chương 1: Truy sát
Tác giả: Dạ Hy
Ánh hoàng hôn phủ xuống nơi đây một thứ màu sắc tiên diễm, đỏ như máu, vừa đẹp đẽ lại vừa dụ hoặc. Thứ màu sắc dễ dàng làm cho nhân loại trầm mê này đang lẳng lặng ôm lấy một khung cảnh thê lương mà hắc ám. Không phải là thứ màu sắc rực rỡ vẽ nên một nhân gian tiên cảnh. Giờ đây, nó như một con quái thú đang ngoác rộng miệng cắn nuốt ngọn lửa địa ngục, biến nhân gian thành một lò thiêu khổng lồ!
Ngọn lửa to lớn cắn nuốt tất cả những thứ đang tồn tại, phủ trạch to lớn đẹp đẽ mới một khắc trước đang tràn đầy tiếng nói cười vui vẻ, kiến trúc hài hòa mà mạnh mẽ tinh xảo, giờ đây đành bất lực chịu đựng ngọn lửa dần cắn nuốt, ầm ầm sụp đổ, để lại một mảnh phế tích đã từng huy hoàng biết nhường nào, để cho thế nhân ngưỡng vọng ra sao!
Tiếng la hét bi thảm vang vọng cả không gian xé tan bầu trời, như muốn đâm thủng thiên không, tiếng con người thúc dục dập lửa, tiếng gào thét của hài tử, tiếng binh khí va vào nhau, tiếng người gào lên bỏ chạy, tiếng chửi rủa đầy căm phẫn. Còn có cả tiếng máu tươi văng tung tóe. Những âm thanh hỗn tạp, những thứ hình ảnh nhức mắt này phút chốc biến nơi đây thành nhân gian luyện ngục, đáng sợ như những linh hồn bị đày đọa ở nơi sâu nhất đại ngục, A Tỳ địa ngục!
– Nhanh, dẫn hoàng tử hồi cung! A phúc, A Tôn! Các người dẫn hoàng tử hồi cung mau. Ta nhất định sẽ tận lực cầm chân chúng. Mau chạy a!
Tiếng nam nhân hùng hồn kiên định truyền vào tai mỗi người ở đây. A Phúc, A Tôn là vệ ảnh bảo vệ tiểu hoàng tử. Tiểu hoàng tử mới 4 tuổi sợ hãi nhìn thảm kịch trước mắt, cổ họng vì khóc cũng đã khàn đặc lại, đôi mắt sưng đỏ được A Tôn ôm lấy che chở ở trong lòng, cả thân hình nhỏ bé đều run rẩy lên.
– Thượng Quan đại nhân, ơn này của đại nhân Hoàng Thượng nhất định sẽ không quên!
A Phúc nói xong cùng A Tôn ôm tiểu hoàng tử bỏ chạy. Thân phận của tiểu hoàng tử tôn quý đến nhường nào, không ai không biết. Dù có phải hy sinh đến hơi thở cuối cùng cũng nhất định bảo vệ hoàng tử chu toàn hồi cung!
A Phúc ôm tiểu hoàng tử đi từ cửa sau vòng ra khỏi phủ. Dường như chỉ chờ đợi thời khắc này, một đám sát thủ tầm mười người điên cuồng lao và tập kích. Cho dù là ảnh vệ của hoàng đế, đối đầu với những sát thủ nổi tiếng trong giang hồ này cũng chỉ ngang tay, huống hồ gì còn phải bảo vệ thêm một tiểu hài tử?!
Chả mấy chốc vết thương trên người hai ảnh vệ đã chồng chất, máu tươi nhiễm đỏ cả y phục, tạo nên những khoảng màu loang lổ, không dám lơi lỏng, chỉ có thể cắn răng chiến đấu.Đám sát thủ cũng không hơn bao nhiêu, nhưng bù lại nhân số đông. Chết 1, 2 người thì những người khác lại đạp thi mà lên. Một lúc sau thì 2 người đã không chống đỡ được. A Tôn vừa đỡ một kiếm đằng trước thì đằng sau kiếm khí đã gần sát người, cho dù tránh thì 1 kiếm kia vẫn xuyên qua bả vai. Cùng lúc đó, kiếm bên hông cũng không buông tha, một nhát xuyên tim mà chết!
Ánh mắt kia, là uất hận, là tự trách, là phẫn nộ, cũng là… hy vọng…
A Phúc mắt cũng đỏ lên, cắn răng hét lên với tiểu hoàng tử:
– Hoàng tử, chạy đi, chạy càng xa càng tốt, đừng quay đầu lại a! Đi!
Hài tử nước mắt tuôn như mưa, nghe thủ hạ nói, nó cũng hiểu được, nâng đôi chân ngắn ngủi, quay đầu bỏ chạy. Nó không muốn chết! Nó muốn gặp phụ hoàng cùng mẫu hậu. Phụ hoàng, mau tới cứu hài nhi với!
Hài tử nức nở khóc, xong cũng cố gắng chạy. Nhưng là… sức của 1 tiểu hài tử 4 tuổi có thể chạy được bao nhiêu? Một đám sát thủ nhanh chóng đuổi tới bao vây lấy nó, hài tử kiệt sức ngã nhào xuống đất, đôi mắt to đen láy ngập nước, tràn đầy sợ hãi. Tiếng nức nở như con thú nhỏ bị thương làm người ta sinh thương tiếc. Đáng tiếc, người mà nó đang đối mặt là sát thủ máu lạnh vô tình. Sẽ không ai ngu ngốc đi bàn luận tình nghĩa với 1 đám sát thủ cả.
– Giết nó!
Một giọng nói lạnh lùng âm trầm vang lên, 1 tên sát thủ vọt lên đâm kiếm về phía nó, tiểu hài tử nhắm chặt mắt, trong đầu tuyệt vọng kêu: phụ hoàng!
– Keng!
Âm thanh lạ vang lên, đau đớn trong suy nghĩ của nó vẫn không cảm nhận được, nó cẩn thận mở to mắt, nhìn thấy… 1 bóng dáng hồng y, đỏ như máu, như thứ màu sắc trên bầu trời kia vậy! Không, còn đỏ hơn!
Người kia đứng trước mặt nó, tư thế dường như là che chở cho nó, bóng lưng người kia nhỏ nhắn như vậy, nhỏ hơn rất nhiều những nam nhân khác mà nó đã từng nhìn thấy, nhưng là… không hiểu sao… giờ đây lại đem lại cho nó một cảm giác an toàn đến như vậy!
Người kia quay đầu lại, nó nhận ra đó là 1 nữ nhân, 1 nữ nhân thật xinh đẹp, đẹp hơn cả mẫu hậu của nó. Nhưng là, vì cớ gì nàng lại quấn một sợi vải bịt mắt đây?
– Ngươi là ai?
Giọng âm trầm đó lại vang lên, nữ tử che đi đôi mắt, lại cũng dường như nhìn thấy tất cả, không ai nhìn thấy được biểu tình trong đôi mắt của nàng, lại như cũ cảm nhận được luồng sát khí vô danh đang ép bọn họ đến ngạt thở!
– Tiễn các ngươi xuống địa ngục!
Âm thanh trong trẻo mà lạnh nhạt, tựa như đang nói với vật chết, thứ cảm giác này vô hình trung làm cho người ta sợ hãi. Sát khí vô hình lan tỏa ra xung quanh, nồng đậm như vậy, cho thấy nữ tử này đã dẫm lên bao nhiêu thi thể, đạp qua bao nhiêu xương cốt, tưới lên bao nhiêu máu tươi. Chỉ sợ không phải chín ngàn thì cũng một vạn!
Thân ảnh như lưu tinh truy nguyệt xẹt qua, nhanh đến nỗi để lại tàn ảnh, đám sát thủ cảm nhận được uy hiếp, nhanh chóng phát huy toàn lực.
Sáu sát thủ võ công thâm hậu, vậy mà đối mặt với hồng nữ tử kia lại chỉ như chơi trò mèo vờn chuột, khó khăn đến mức chảy mồ hôi lạnh, vết thương chồng chất, vậy mà vẫn chưa chạm vào góc áo của hồng y nữ tử. Một tên sát thủ đột nhiên tách ra, tấn công về phía hài tử đang ngơ ngác nhìn, nó chưa kịp hét lên thì một thanh đoản đao đã phóng qua chấn cho kiếm kia rơi xuống. Nữ tử từ bao giờ đã đứng sau lưng sát thủ đó, đoản đao xẹt qua, cắt đứt yết hầu!
Mới chỉ qua 5 phút đã chết ba người. Nữ tử sát chiêu càng dồn dập hơn, tốc độ như gió, góc độ quỷ dị, lại qua mấy phút giải quyết đám sát thủ còn lại. Hài tử nhìn thảm cảnh trước mắt, nháy mắt mặt tái xanh lại, nức nở khóc lên. Nữ tử lạnh giọng nói:
– Câm miệng!
Hài tử sợ hãi không dám khóc lên, đưa tay bịt miệng, nước mắt lại vẫn cứ rơi, nhìn qua vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, chọc người thương tiếc!
– Còn khóc nữa ta sẽ giết ngươi!