- Trang chủ
- Kiếm Sống Nơi Hoang Dã
- Chương 5: Lòng tốt của con báo
Tác giả: Tiểu Dương
Editor: ChieuNinh
Lỗ Đạt Mã cứ như vậy mà vừa suy nghĩ lung tung, vừa chờ đợi tử vong giáng lâm.
Nhưng, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lỗ Đạt Mã chẳng chờ đợi được cái gì cả, nàng do dự mở một con mắt ra. Thì thấy đầu con báo lông đen mềm như nhung gần trong gang tấc, trong lỗ mũi màu đen phun ra hơi thở ấm áp lao thẳng tới mặt của nàng.
“A!” Thét lên một tiếng, Lỗ Đạt Mã vốn đang ngồi xổm thì thân thể té chỏng gọng về phía sau rất không có hình tượng.
Con báo đen vốn cũng nằm sấp đối diện cùng với nàng cũng ngã về sau theo nàng rồi từ từ đứng thẳng lên, tiến tới trước người của nàng, dùng chóp mũi khô ráo đẩy mặt của Lỗ Đạt Mã.
Từ trong cổ họng của nó phát ra tiếng “Khúc khích” giống y hệt như âm thanh cưa gỗ.
Lỗ Đạt Mã cứ nằm ngửa đơ ra như khúc gỗ, đầu óc sắp chết máy, nàng cảm thấy dung lượng não của mình có chút không đủ dùng rồi. Cái này, đây là tình huống gì vậy?
Con báo đen này là đang bày tỏ hữu nghị?
Nó không có ý định cắn chết mình sao?
Con báo đen thấy Lỗ Đạt Mã nằm trên mặt đất không đứng lên, liền dùng lông mao màu đen như nhung trên đầu nó đẩy đẩy cái cổ của nàng, đồng thời dùng chân trước đã thu hồi móng nhọn lay cánh tay của nàng.
Lỗ Đạt Mã cảm giác gia hỏa hung mãnh này giống như thật sự là không có ý định thương tổn tới mình, nên lấy can đảm ngồi dậy.
Hắc báo hình như không thấy đủ đối với Lỗ Đạt Mã ngồi dậy, đi vòng qua phía sau của nàng dùng đầu củng củng nàng, giống như ra hiệu nàng đứng lên.
Lỗ Đạt Mã cũng không muốn chọc giận gia hỏa này, liền nghe lời đứng lên, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về hắc báo, há miệng hỏi: “Như vậy?”
Giọng nói phát ra mang theo run rẩy khe khẽ, Lỗ Đạt Mã đối với mình còn có thể phát ra âm thanh cảm thấy rất thỏa mãn. Nàng vẫn rất dũng cảm, ít nhất ở trước mặt một con mãnh thú ăn thịt, không có bị sợ đến tè ra quần, còn có thể tìm về tiếng nói của mình, nói được ra lời, ừ, nên được khen ngợi.
Hắc báo thấy Lỗ Đạt Mã đứng lên, lại đi vòng qua trước người của nàng, há mồm khẽ cắn chặt một góc khăn tắm, kéo lấy nàng lên phía trước.
Lỗ Đạt Mã vội vàng quấn chặt khăn tắm tránh cho rớt xuống, hai chân run lên đi theo sức mạnh của hắc báo, bước lên phía trước.
Nàng phát hiện, hắc báo đang lôi kéo nàng đi về phía con mồi bên cạnh đống lửa. Cho đến khi đẩy nàng ngồi xuống bên cạnh đống lửa. Hắc báo mới quay trở lại bên cạnh con mồi, bắt đầu xả thịt.
Đúng vậy, là xả thịt, hắc báo không hề giống kỳ mãnh thú ăn thịt khác là cắn xé con mồi, mà là lộ ra móng nhọn của chân trước vạch xuống từ đầu đến cuối phần lưng con mồi, sau đó há mồm cắn xuống lại phối hợp với móng vuốt của nó mạnh mẽ dùng sức xé ra hai bên......
Quá trình có chút máu tanh, nhưng mà đối với Lỗ Đạt Mã là sinh viên đại học y mà nói, thường xuyên giải phẩu tiêu bản thân thể con người ngâm mình ở trong Formalin, nên cũng không cảm thấy có cái gì, chỉ là, miệng nàng có chút há hốc, đây là đang lột da sao?
Trời ạ, con báo đen này thế nhưng lại lột da!
Đúng vậy, con mồi này giống như heo rừng da ở nửa bên đã bị nó kéo xuống như vậy.
Phương pháp giống nhau, lôi kéo vài cái xuống, chỉ trong chốc lát, hắc báo đã lột sạch sẽ tất cả da con mồi.
Sau đó, hắc báo thuần thục kéo xuống một chân sau của con mồi tha đến trước mặt Lỗ Đạt Mã, một đôi mắt tròn xoe nhìn chăm chú vào nàng. Từ trong cổ họng phát ra âm thanh “Ô Lỗ Ô Lỗ“.
Khi hắc báo ngậm một cái chân sau con mồi đứng ở trước mặt Lỗ Đạt Mã hồi lâu, mà cái người kia cũng không có một chút phản ứng, chỉ sững sờ nhìn nó, hắc báo bất đắc dĩ nâng lên móng trước đầy lông nhung lay cánh tay Lỗ Đạt Mã một cái.
Bất đắc dĩ, thật sự là bất đắc dĩ, Lỗ Đạt Mã xác định, nàng thật sự thấy được trong mắt của con báo đen có loại ánh mắt giàu tình thương mà chỉ ở con người mới có được.
Vì thế, nàng có chút đần độn há miệng hỏi: “Ách...... Đây là cho ta?”
Hắc báo làm như liếc nàng một cái, liền thả chân sau còn chảy máu lăn tăn vào trên đầu gối Lỗ Đạt Mã, chuyển thân, bước đi thong thả đến bên cạnh con mồi bắt đầu ăn cơm.
Lỗ Đạt Mã nhìn hắc báo không để ý tới nàng nữa, chớp chớp mắt, không nói ra được tư vị trong lòng là cái gì, rất quái dị. Không biết vì cớ gì, tại sao con báo đen này không có cắn chết nàng, ngược lại còn phân chia thức ăn với nàng? Nhìn nàng quá nhỏ gầy, không có mấy lượng thịt, nuôi cho mập rồi mới ăn hay sao? Có vẻ như nó không hẳn là có trí thông minh như vậy. Sự thật cứ như vậy thì rất không khoa học rồi, Lỗ Đạt Mã không thể nào giải thích.
Biết hắc báo sẽ không làm thương tổn nàng, mang theo nghi ngờ, nàng lấy một tảng đá ở bên cạnh dời đến bên đống lửa, đặt chân sau ở trên đó. Phương pháp nướng như vậy rất chậm, nhưng mà, bây giờ nàng không tìm được phương pháp tốt hơn, không có nhánh cây bền chắc nào có thể chịu đựng được sức nặng của miếng thịt lớn này.
Thịt dần dần nướng chín, mùi thơm cũng theo đó tràn ra ngoài.
Lỗ Đạt Mã vốn là bụng đói kêu vang phát ra âm thanh “ùng ục” rất không văn nhã.
Mà hắc báo mới vừa ăn hết một nửa con mồi, lúc này đang nằm sấp ở một bên giả vờ ngủ say cũng giống như bị mùi thơm hấp dẫn, mắt hơi híp lại, nâng cái đầu lên, chóp mũi lần dò ngửi về hướng đống lửa.
Lỗ Đạt Mã rất không dè dặt kéo xuống một khối thịt nướng đến cháy vàng, cũng không để ý đang nóng đặt ở trong miệng hung hăng cắn một cái, thật là ngon, thật là thơm. Lỗ Đạt Mã cảm thấy đây là thức ăn ngon nhất mà hai mươi năm qua nàng mới được ăn. Quả nhiên, có câu nói như thế nào ấy nhỉ —— con người nếu như đói hoa mắt, ăn phân cũng thấy ngon.
Thịt nướng nhạt không có vị mặn, hiện tại Lỗ Đạt Mã đã đói bụng hai ngày thì trong lòng đây cũng chính là sơn trân hải vị.
Dựa theo sức ăn uống trước đây của Lỗ Đạt Mã thì cái chân sau này đủ cho nàng ăn ba ngày, nhưng hiện tại nàng một hơi liền ăn hết một phần tư, vỗ vỗ cái bụng có chút no căng, rốt cuộc Lỗ Đạt Mã đã thể nghiệm được, có thể được ăn no hoá ra là hạnh phúc như vậy.
Ngay tại khi Lỗ Đạt Mã ăn như hổ đói thì chẳng biết từ lúc nào hắc báo đã đến nằm bên cạnh nàng, mắt tròn như bóng đèn không hề chớp một cái nhìn chằm chằm nàng ăn cơm, lỗ mũi thỉnh thoảng còn chuyển động ngang dọc ngửi ngửi.
Thời điểm Lỗ Đạt Mã phát hiện được thì đã bị nó nhìn như thế hồi lâu.
“Ách......” Lỗ Đạt Mã bị nó nhìn chăm chú mà trong lòng sợ hãi, từ trong ánh mắt sáng như đuốc của nó, Lỗ Đạt Mã tin chắc, nàng nhìn thấy ánh sáng thèm thuồng. Đây là nó muốn ăn luôn mình sao? Thật là thiện lương, còn biết để cho mình làm quỷ ăn no.
Lỗ Đạt Mã có chút nghĩ muốn đánh mình, đã là lúc nào rồi, còn có thể nghĩ đến cái này. Nàng nên suy nghĩ một chút làm sao để bảo vệ tánh mạng, mới là mấu chốt.
Hết chương 5.