- Trang chủ
- Kiếm Sống Nơi Hoang Dã
- Chương 7: Con báo đi rồi, Dã Nhân huynh trở về
Tác giả: Tiểu Dương
Editor: ChieuNinh
Không gian trong đống cỏ cũng không lớn, mặc cho Lỗ Đạt Mã cuộn tròn thân mình thành quả cầu như thế nào, cũng không tránh được có tiếp xúc tứ chi với hắc báo.
Thân thể hắc báo có chút nóng, dĩ nhiên, nhiệt độ của động vật bình thường thường cao hơn một chút so với nhiệt độ con người, nhưng cũng không đến nỗi cao hơn rất nhiều đi, cảm giác giống như người đang phát sốt bốn mươi độ vậy.
Lỗ Đạt Mã không tự chủ được lấy nhiệt độ của con báo đen này với con chó nhỏ nàng đã từng nuôi mà làm so sánh.
Từ lúc Lỗ Đạt Mã lên trường y học liền có thêm một bệnh nghề nghiệp, thấy ai cũng sẽ dùng kiến thức chuyên nghiệp mình học được để phán đoán một cái “Ngã bệnh chưa?” Dùng lời nói của bạn cùng phòng chính là, ở trong mắt của Lỗ Đạt Mã chỉ phân ra hai loại người —— bệnh nhân và người khỏe mạnh. Ngay cả khoảng cách giới tính cũng bị nàng coi như không thấy.
Vì vậy, bây giờ nàng cũng theo thói quen mà phán đoán. Chỉ là mục tiêu từ con người biến thành con báo đen này.
Hắc báo đang phát sốt hả?
Mới vừa rồi ăn thịt nướng nên không thích ứng, ăn hỏng người rồi?
Nhớ tới trước đó khi hắc báo củng nàng thì chóp mũi cũng hết sức khô ráo, xem ra không liên quan với ăn thịt nướng.
Muốn đi sờ chân sau của hắc báo một cái để xác nhận xem nó có phát sốt hay không, trong ấn tượng của nàng, có một lần mang con chó nhỏ đi khám bác sỹ thú y, biết ống đo nhiệt độ đặt ở nơi nào, động vật với nhau nên cũng không khác quá nhiều đi. Nhưng mà, sau khi liếc mắt nhìn hắc báo chợp mắt ngủ say, Lỗ Đạt Mã bỏ đi cái ý niệm này, thật sự không có cái lá gan đó à. Vào lúc này hắc báo nhìn như hữu nghị, ai biết chính xác một giây kế tiếp lão nhân gia nó mất hứng, thì mình trở thành thức ăn khuya không. Lỗ Đạt Mã đàng hoàng núp ở một góc trong đống cỏ, không dám lộn xộn suy nghĩ lung tung.
Cơn buồn ngủ dần dần treo lên mí mắt, Lỗ Đạt Mã từ từ thiếp đi......
Ngày hôm sau, Lỗ Đạt Mã vẫn là bị cảm giác ẩm ướt đánh thức.
Nàng vuốt vuốt mí mắt có chút phù thủng, không có gối đầu thật không thói quen, mí mắt cũng đã sưng lên.
Đột nhiên nhớ tới, bên cạnh mình có thể còn có một con hắc báo, tối hôm qua làm sao lại lớn gan như vậy mà ngủ thiếp đi đây.
Lỗ Đạt Mã rụt rụt tay chân, nhìn qua bên cạnh.
Chuyện này...... Đây là tình huống thế nào?
Không thấy con báo đen, nằm bên cạnh nàng rõ ràng lại là Dã Nhân huynh ngày hôm qua đã bỏ đi.
Lỗ Đạt Mã nhất thời có chút không phản ứng kịp. Nàng đưa tay đẩy đẩy Dã Nhân huynh, muốn gọi hắn dậy. Ngày hôm qua không nói một tiếng nào thì biến mất, sáng sớm hôm nay lại đột nhiên xuất hiện, để cho trong lòng nàng hết sức khó chịu.
Tay vừa chạm vào trên cánh tay Dã Nhân huynh, Lỗ Đạt Mã liền cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng truyền tới trong bàn tay.
Liếc mắt, trong lòng oán thầm, đây là phát sốt lên mới lại chạy trở về á.
Thật muốn một cước đạp hắn ra khỏi đống cỏ, để cho bản thân hắn chờ chết cháy đi thôi, lúc hắn trở lại làm sao lại không có gặp phải con hắc báo bị một ngụm cắn chết đi cho rồi.
Nhắc tới hắc báo, Lỗ Đạt Mã đột nhiên nhớ tới, đúng rồi, cái tên đại gia hỏa kia đi đâu rồi?
Theo lẽ thường nó phải thuộc loại ngày ngủ đêm săn, chẳng lẽ hắc báo chỉ là đi qua đường, nghỉ ngơi đủ rồi thì đi? Mà nửa đêm hôm qua sau khi nó đi rồi, Dã Nhân huynh mới trở về, cho nên mới không gặp phải? Ừ, nhất định là như vậy, Lỗ Đạt Mã tự mình tìm một giải thích hợp lý.
Làm không được thấy chết mà không cứu, Lỗ Đạt Mã cũng giống như hai ngày trước, đổi chỗ nằm khô ráo cho Dã Nhân huynh, sau đó thì đi thu thập sương sớm, cũng tìm một chút thứ tương tự như nhộng và châu chấu, côn trùng như châu chấu cũng có thể dùng để ăn no bụng.
Lúc này Lỗ Đạt Mã hết sức cảm kích con hắc báo “qua đường” kia, sự hào phóng của nó, để cho nàng ăn được một bữa cơm no duy nhất sau khi xuyên tới cái thế giới này.
Vận khí không tệ, tìm được ba cái kén, lại còn bắt được một con châu chấu, Lỗ Đạt Mã trở lại bên cạnh đống cỏ, thu gọn lại một ít “bó củi” ngày hôm qua chưa có đốt hết, bắt đầu nổi lửa “nấu cơm“.
Trong lúc rảnh rỗi đợi “thức ăn” nướng chín, lại lấy chút rễ cỏ, giã nát hạ nhiệt cho Dã Nhân huynh.
Ngày hôm qua cũng đã tốt hơn một chút rồi, tại sao bây giờ lại sốt nghiêm trọng hơn cơ chứ?
“Cho ngươi chạy loạn nè, lại phát sốt lợi hại đi, hừ, đáng đời!” Lỗ Đạt Mã càm ràm, nhưng công việc hạ sốt trong tay cũng không có dừng lại.
Dã Nhân huynh hình như nghe được nàng càu nhàu, mở mắt ra ngó Lỗ Đạt Mã, trong mắt đều là tơ máu.
“Đừng nhìn ta, nhìn ta, ta cũng phải nói ngươi, bệnh còn chưa khỏe thì chạy lung tung cái gì hả, thiệt là.” Lỗ Đạt Mã cũng không quản Dã Nhân huynh có thể nghe hiểu hay không.
“Đừng chạy loạn nữa đấy..., ngươi cứ sốt rồi hết hết rồi lại sốt như vậy cũng không phải là chuyện tốt, ta cũng không muốn ngươi nóng sốt thành kẻ ngốc, ngươi chính là đồng bạn duy nhất của ta ở tại cái thế giới này đó, nhanh chóng khỏe lại đi.”
Dã Nhân huynh giống như nghe hiểu lời Lỗ Đạt Mã nói, nâng lên một bàn tay thô ráp che đầy vết chai, khẽ túm khăn tắm nàng quấn lên người làm quần áo xuống, rồi lại nhắm hai mắt lại.
“Này, làm sao ngươi giống con báo tối hôm qua vậy hả, cứ túm rớt ‘y phục’ của ta xuống hả, lưu manh!”
Thu xếp ổn thỏa cho Dã Nhân huynh xong, Lỗ Đạt Mã thử thăm dò đi tới chỗ cách chỗ mình ở xa hơn, nàng muốn nhìn một chút xem có hồ nước hay không. Trên vùng thảo nguyên rộng lớn này đã có động vật hoang dã, như vậy thì nhất định có hồ hoặc là con sông cho bọn nó uống nước, ở trong đó nhất định sẽ có cá, có cá rồi như vậy nàng không cần phải mỗi ngày giống như loài chim đều ăn côn trùng rồi.
Hết chương 7.