- Trang chủ
- Kiếm Sống Nơi Hoang Dã
- Chương 18: Chế đồ
Tác giả: Tiểu Dương
Editor: ChieuNinh
Ngày hôm sau, khi Lỗ Đạt Mã tỉnh lại gần như là cuộn tròn ở trong ngực hắc báo.
Đầu của nàng chôn vào chỗ dưới cằm hắc báo, trong ngực ôm một cái móng vuốt lớn lông mềm như nhung của nó, khoa trương nhất là đùi phải của nàng thế nhưng lại vắt ngang qua trên người của hắc báo.
Mà hắc báo ngoan ngoãn cứ mặc cho nàng ôm như vậy, không động cũng không phản kháng.
Đây là nàng xem Tiểu Báo làm thành gối ôm lông nhung lớn á.
Khi ánh mắt chạm vào ánh mắt màu tím sẫm của hắc báo thì Lỗ Đạt Mã xấu hổ hắng giọng, không lộ răng cười “Hắc hắc” hai tiếng với hắc báo, sau đó lúng túng dời đùi đẹp trắng trợn của mình xuống khỏi người hắc báo.
Ngược lại hắc báo lại cực kỳ tự nhiên lè chiếc lưỡi ra “rửa” mặt cho nàng.
Lỗ Đạt Mã vẫn giống như mấy ngày trước, thu thập sương sớm, chỉ là hôm nay nàng thu thập nhiều hơn rất nhiều, để rót vào ở bên trong hố cạn chứa than tro và da mãng xà, thuộc da rất quan trọng, không thể quên.
Tìm kiếm bó củi dấy lên đống lửa, lấy cành to xuyên thịt cự mãng ngày hôm qua thành chuỗi gác ở trên lửa nướng.
Sau đó, Lỗ Đạt Mã đi tới kiểm tra vết thương của hắc báo, đã vảy kết, chỉ cần không bị xé rách nữa thì rất nhanh sẽ khỏe hẳn.
Thịt đã nướng chín, một người một báo ăn qua điểm tâm.
Hắc báo thì lại bước đi thong thả trở về tấm nệm rơm tối hôm qua nằm lên, lười biếng nửa nằm xuống đó, bắt đầu liếm láp chân trước và thân thể.
Sức ăn của hắc báo rất lớn, chỉ là nó cũng giống như tất cả giống dã thú ăn thịt, một ngày chỉ ăn một bữa. Lỗ Đạt Mã tính sức ăn của hắc báo, thịt cự mãng còn dư lại có thể đủ cung cấp cho hai người bọn họ kiên trì ba ngày.
Giống như phần lớn động vật họ mèo, hắc báo ăn no thì phơi mình ở dưới ánh mặt trời, bắt đầu nhàn hạ hưởng thụ một ngày mới.
Mà Lỗ Đạt Mã thì tính toán thử dùng lá cỏ khô bện một cái giỏ hoặc là rổ... chứa đồ.
Lá cỏ khô không ít, ngoại trừ đống cỏ khô rỗng ruột nàng dùng để chống đỡ ánh mặt trời, còn có hai đống nhỏ thực dày. Đều là bị Lỗ Đạt Mã rút ra mang về phơi khô, dự định dùng làm bó củi.
Lỗ Đạt Mã giương mắt quét một vòng bốn phía, nàng cũng không thể không bội phục “Lực phá hoại” của mình, cỏ trong vòng chu vi ba thước cũng bị nàng vừa nhổ vừa kéo rút ra, đã hết sức thưa thớt. Nếu không phải là nhớ tới để lại cho mình chút vật tốt che đậy ẩn thân, cỏ trong mảnh đất này đã sớm trụi lủi rồi.
Cây cỏ sau khi phơi khô còn có chút dẻo dai, chứ không phải vê một cái liền bể. Lỗ Đạt Mã cầm bọn chúng chia ra làm ba phần, bắt đầu bện đuôi sam. Bện xấp xỉ năm sáu chục cây, Lỗ Đạt Mã nghĩ tới kết cấu đường vân vải bông, một sợi đè một sợi, một sợi chống một sợi, rồi dệt toàn bộ lá cỏ đã bện đuôi sam thành một tấm. Cuối cùng kết lại ở ba đường biên, để một bên mặt làm miệng, giỏ a rổ... thì không có xuất hiện, ngược lại làm ra được một cái túi cỏ thô ráp xù xì.
Cho dù như vậy, Lỗ Đạt Mã cũng rất là hài lòng, nàng lại làm thêm cái dây đeo cho túi cỏ, đeo nghiêng ở trước người, bỏ cốt đao cùng với răng Cự Mãng hàm răng làm thành cái dùi vào đó, hả hê lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt hắc báo.
“Như thế nào, Dạ! Nhìn ta, cái Bao Bao (túi) này không tệ chứ, Đạt Mã làm ra.”
Cũng không quản người ta có thể nghe hiểu hay không, để ý tới hay không, Lỗ Đạt Mã vui vẻ khoe khoang, giống như một tiểu cô nương mới vừa được mặc váy mới.
Hắc báo nâng mí mắt lên, sau đó rất cho mặt mũi mà “Ô lãi nhãi” một tiếng, coi như là trả lời, rồi lại nhàm chán đi liếm móng vuốt.
Ở vào lúc đang “muốn sáng tạo”, Lỗ Đạt Mã lại chuẩn bị “chế tạo” cho mình một đôi giày cỏ, chỉ là không quá thành công, mang vào đi không được hai bước thì rơi rớt rồi.
Lỗ Đạt Mã và hắc báo lại ở lại nơi “đóng quân” ba ngày.
Trong ba ngày qua, Lỗ Đạt Mã lại mài mò chế tạo được hai cây cốt đao, làm hai bộ áo da mãng xà để mặc, một đôi “Giày xăng-̣đan” bằng da rắn, hai cái túi bằng da rắn, da mãng xà không thấm nước hiệu quả rất tốt, một cái túi trong đó, Lỗ Đạt Mã làm nó thành túi đựng nước.
Áo da rắn dùng rất đơn sơ, chỉ là một tấm thuộc da quấn một vòng trên người, không có kim chỉ, chỉ có “cái dùi bằng răng rắn”, Lỗ Đạt Mã liền đâm một chuỗi lổ nhỏ tại chỗ đường nối, lại cắt da mãng xà thành sợi dây nhỏ xuyên thấu đi qua, liền tạo thành một (áo) ống da. Mặt trên ống da lại làm theo phương giống như vậy mà làm hai cái dây đeo, khoác lên người chính là một cái “Váy” rồi.
Vì để thuận tiện mặc vào cởi ra, ống da làm ra có chút rộng, Lỗ Đạt Mã lại cắt một miếng da rắn lớn làm dây lưng thắt ở bên hông.
Nhắc tới dây quai và dây lưng da rắn, ít nhiều cũng nhờ hắc báo.
Mới đầu Lỗ Đạt Mã cầm nàng cốt đao ở cắt lại cắt ở trên tấm da thuộc, bất đắc dĩ cốt đao quá cùn, da mãng xà quá dẻo dai, giằng co nửa ngày, cũng mới vạch ra được một đường nhỏ.
Thời điểm Lỗ Đạt Mã vò đầu bứt tai nghĩ biện pháp, hắc báo nhàn nhã bước đi thong thả tới gần, nâng chân trước bên trái lên, lấy ra móng vuốt sắc bén, dọc theo dấu vết Lỗ Đạt Mã đã vạch ra, chỉ nhẹ nhàng hạ xuống, da mãng xà liền bị cắt ra một đường tinh tế.
Sau khi cắt xong, hắc báo liền nghiêng đầu nhìn Lỗ Đạt Mã, phát ra tiếng như thở dốc như một loại tiếng cười, ý kia chính là: nhìn đi, thật dễ dàng. Trong mắt lộ ra vẻ hả hê.
Trong lòng Lỗ Đạt Mã âm thầm trợn trắng mắt, thật là một con Tiểu Báo ngạo kiều.
Cân nhắc đến chỗ còn phải cầu người, ặc...... không phải, là cầu xin báo, nên quyết định không so đo với nó. Mắt hạnh to tròn của nàng cong cong nhìn về phía, mím môi “Hắc hắc” hai tiếng, giơ ngón tay cái lên nói: “Ngươi lợi hại nhất!”
Sau đó chỉ chỉ da mãng xà: “Dạ! Lại đến cắt mấy cái.” Liền cầm lên cốt đao lại vạch ra mấy đường ở trên da mãng xà.
Đối với hắc báo có được trí tuệ xấp xỉ của nhân loại, thông qua mấy ngày tiếp xúc Lỗ Đạt Mã đã thấy nhưng không còn ngạc nhiên nữa rồi.
Hắc báo hình như rất là hưởng thụ, khép hờ con ngươi, chỉ vài phút công phu liền cắt da mãng xà thành rất nhiều mảnh nhỏ. Sau đó nghiêng đầu tìm Lỗ Đạt Mã tranh công.
Lỗ Đạt Mã rất am hiểu lại nhanh chóng gãi da cho nó, lại vừa gãi cằm cho nó, còn nhân tiện cũng gãi cái bụng mấy cái giúp nó. Đợi đến khi hắc báo hài lòng ngáy o o, Lỗ Đạt Mã chui vào trong đống cỏ mặc lên người quần áo làm xong bằng da mãng xà, thay cho khăn tắm lớn “cực khổ vất vả”, nàng cẩn thận gấp xếp cất kỹ. Về sau rất có thể nàng phải dựa vào tấm khăn tắm này để hoài niệm cuộc sống hiện đại đã từng trôi qua rồi.
Hết chương 18.