- Trang chủ
- Kiếm Sống Nơi Hoang Dã
- Chương 44: Nửa đêm về nhà
Tác giả: Tiểu Dương
Editor: ChieuNinh
Lỗ Đạt Mã vất vả lôi kéo rốt cuộc cũng đút hết một chén canh thịt vào trong miệng Dạ.
Vẫn coi là Dạ chịu phối hợp, không làm cái việc chết không há miệng, động tác xoay đầu qua chỗ khác. Nhiều lắm thì chỉ hơi nhíu mày, thỉnh thoảng mở mắt ra liếc Lỗ Đạt Mã một cái.
Nếu như đặt vào trước kia, bị một con Tiểu Báo hung thần ác sát nhìn chằm chằm, gan của Lỗ Đạt Mã đã sớm run lên rồi. Hôm nay, Dạ dũng mãnh và vô cùng khát máu ở trước mặt mãnh thú, mà ở trong mắt nàng chỉ là một con "Manh mèo" giấy, tồn tại tương tự như là tiểu Hắc.
Lỗ Đạt Mã coi nhẹ sự không tình nguyện của Dạ, lại đút cho hắn hai chén canh thịt mới coi như xong việc. Lấy da thú đấp kín cho Dạ, Lỗ Đạt Mã mới bắt đầu ăn cơm.
Sống ở dã ngoại tất cả đều giản lược, Lỗ Đạt Mã cũng lười làm thêm gì nữa để ăn, chỉ vớt thịt vụn dưới đáy nồi ăn hết, coi như là xong một bữa cơm rồi. Lỗ Đạt Mã duỗi cổ nuốt xuống một miếng thịt cuối cùng, thịt vụn này còn khó ăn hơn canh thịt. Thịt còn sót lại một chút vị đều bị nấu vào trong canh, hiện tại ăn ở trong miệng cũng giống như nhai mảnh gỗ mảnh giấy vụn. Thật là hoài niệm tư vị canh thịt ớt mà, Lỗ Đạt Mã thở dài, quyết định nàng nhất định phải tìm được đồ gia vị.
Lạnh! Quá lạnh! Lỗ Đạt Mã cảm thấy nhiệt độ bây giờ ít nhất đã âm dưới hai mươi độ rồi. Ngồi ở bên đống lửa, phía trước được hơ lửa nên ấm áp dễ chịu, sau lưng lại đang kết băng. Lỗ Đạt Mã không dám ngồi lâu, cách một lát liền xoay ngược xoay xuôi, hơ hơ (nóng) trước mặt, hơ hơ sau lưng. Nếu không nàng thật lo lắng mình sẽ biến thành nước đá.
Lúc chạng vạng, Dạ bắt đầu sốt lên.
Lỗ Đạt Mã dùng tuyết giúp hắn chà xát thân thể một lần lại một lần, trong lòng cầu nguyện: "Ngàn vạn lần không được cảm mạo!"
Giày vò đến khi mặt trời lặn về hướng tây, trăng sáng ở phía đông, rốt cuộc nhiệt độ của Dạ có khuynh hướng giảm xuống. Lỗ Đạt Mã thở phào nhẹ nhõm, dựa vào bên cạnh Dạ tính toán nghỉ ngơi một chút, lấy lại hơi. Một ngày này liên tục kinh hách mang theo sợ hãi, thể lực bị tiêu hao, không đầy một lát Lỗ Đạt Mã liền mơ hồ ngủ đi.
Không biết đã trải qua bao lâu, Lỗ Đạt Mã cảm thấy có gì đó giống như lông mềm như nhung cọ mặt của nàng, hình như còn nghe được tiếng Dạ "Khúc khích". Mở mắt ra, ở bên trong một mảnh tuyết trắng, đôi con ngươi màu tím sẫm của Dạ đang ngưng mắt nhìn mình. Lỗ Đạt Mã theo thói quen vỗ vỗ cái đầu lông nhung của Dạ, lười biếng nói: "Ngoan...... Ngủ...... Ngủ......"
Lật người muốn tiếp tục ngủ.
Sau đó! Dạ thức dậy làm gì?
Trí nhớ kéo lại, cơn buồn ngủ của Lỗ Đạt Mã liền biến mất.
"Dạ! Vết thương trên người của ngươi không thể lộn xộn, sẽ bị xé rách, mau nằm lại đi!"
Lỗ Đạt Mã đứng dậy muốn kéo Dạ nằm trở lại. Ai ngờ, Dạ cũng không thèm phối hợp chút nào, từ trong cổ họng của hắn vừa phát ra âm thanh "Khúc khích", vừa củng củng Lỗ Đạt Mã ra bên ngoài.
"Dạ, ngươi đang muốn làm cái gì hả?" Lỗ Đạt Mã không dám dùng sức mạnh với Dạ, mà nghe lời đi ra ngoài theo ý của hắn, sợ không cẩn thận làm vết thương bị vỡ ra lợi hại hơn.
Ra khỏi phòng tuyết, gió lạnh thổi tới trước mặt khiến Lỗ Đạt Mã rùng mình một cái. Vào lúc này thời gian đã vào đêm. Bởi vì mới vừa rồi ngủ thiếp đi ở trong băng thiên tuyết địa nơi này, hiện tại cả người lạnh lẽo, tay chân tê tê, đoán chừng tỉnh lại muộn thêm một lát nữa thì máu trên người mình cũng phải đông lại. Lỗ Đạt Mã xoa xoa tay và mặt, hoạt động thân thể tứ chi một chút, ở trong đống tuyết chạy nhảy mấy vòng, rốt cuộc mới cảm thấy nhiệt độ có chút tăng trở lại.
Dạ ở một bên đợi nàng một lát, rồi lại tiến lên phía trước củng nàng đi.
Lỗ Đạt Mã có chút hiểu, đây là Dạ gọi nàng về nhà, trở về trong động nghỉ ngơi. Chỉ có ở thời điểm hóa thành hình người Dạ mới có thể nói ngôn ngữ nhân loại Lỗ Đạt mã dạy hắn, thời điểm Tiểu Báo thì chỉ có thể phát ra Thú Ngữ như vậy. Lỗ Đạt Mã đối với đặc điểm này của hắn thì rất hài lòng, thử nghĩ mà xem, nếu như có một con Tiểu Báo mở miệng nói tiếng người, ặc...... Dù là biết đó là Dạ, Lỗ Đạt Mã cũng sẽ không tự chủ được cảm thấy, mình xuyên vào trong《 Tây Du kí 》, mà Dạ là một con Tiểu Báo thành tinh. Vẫn là như vậy thì được, thời điểm làm người thì tiếng người nói, thời điểm làm Tiểu Báo thì nói Thú Ngữ.
"Dạ, không thể đi, vết thương trên người của ngươi sẽ bị xé rách!"
Hình như Dạ có chút tức giận Lỗ Đạt Mã không nghe lời, phát ra tiếng "Oa! Ô oa oa!", đây là đang trách cứ nàng.
Lỗ Đạt Mã cũng biết, căn bản mình không chịu nổi nhiệt độ phía bên ngoài, nàng không có một bộ da lông có thể chống lạnh giống như Dạ. Hơn nữa, nhiệt độ bản thân nàng vốn là thấp hơn một chút so với Dạ, cho dù trên người mặc mấy tầng da thú thật dầy, cũng có chút tạm được. Nhưng mà kêu nàng trở về trong động một mình, nàng không yên lòng Dạ. Để Dạ cùng trở về với nàng, cho dù là đi một đoạn đường này, vết thương không có việc gì, thời điểm leo vách đá, tất nhiên vết thương cũng sẽ vỡ ra.
"Dạ! Không không được biến thân!"
Vốn còn đang do dự giảng đạo lý với Dạ như thế nào thì Lỗ Đạt Mã phát hiện, Dạ muốn đổi thành hình người. Đậu đen rau giá, biến đổi thân thì xương cốt bắp thịt làn da đều phải xảy ra biến hóa, vết thương không xé rách mới đúng là gặp quỷ, vậy phải là hắn tìm chết sao!
Lỗ Đạt Mã nhất thời lạnh lùng quát to, mắt cũng trợn tròn.
Cũng may, Dạ coi như là nghe lời, nói không đồng ý biến thân thì thành thật không thay đổi. Nhưng mà vẫn cố chấp phát ra âm thanh "xuy xuy" giống như một loại cưa gỗ, để cho nàng về nhà. Hơn nữa rất có tư thế là, ngươi không muốn trở về, vậy thì ta gánh ngươi trở về.
Lỗ Đạt Mã bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Nghĩ tới sáng mai vừa tỉnh thì tới đây nhìn Dạ, ai biết, Dạ lại cũng đi theo nàng cùng nhau trở về sơn động. Leo lên mỏm núi đá thì phải vận động mạnh, đương nhiên là vết thương của Dạ bị xé rách rồi. Phải nói là Lỗ Đạt Mã vô cùng tức giận, vừa không ngừng quở trách Dạ, vừa giúp hắn may vết thương lại lần nữa.
Vào lúc này ngược lại thì Dạ là một cục cưng ngoan ngoãn nghe lời rồi, Lỗ Đạt Mã tùy tiện nói, hắn thì nằm nghiêng, mặc cho Lỗ Đạt Mã may vá từng mũi châm, giống như da này không phải là của hắn, vào lúc này giống như Lỗ Đạt Mã đang khâu đế giày, một chút cũng không biết đau.
Thỉnh thoảng lại còn phối hợp ánh mắt của Lỗ Đạt Mã, phát ra hai tiếng thở dốc tựa như tiếng cười lấy lòng nàng một chút, lại dùng cái đuôi thật dài đi cọ cọ cánh tay của Lỗ Đạt Mã. Tóm lại, bá đạo và cố chấp mới vừa rồi giống như cũng bị gió lạnh ở bên ngoài thổi vù vù bay đi.
Trong lòng Lỗ Đạt Mã thầm nghĩ, đau thì cũng ráng mà chịu đựng, đáng đời! Nhưng xuống tay thì lại nhẹ nhàng hơn, tận lực không để cho hắn cảm thấy quá mức khổ sở. Không biết ở đây có cây thuốc tê gì hay không, về sau phải đi tìm một chút, ý niệm này thoáng qua trong lòng Lỗ Đạt Mã.