- Trang chủ
- Ma Nữ Nghê Thường
- Chương 17: Cõng ngươi
Tác giả: Bát Thiên Tuế
Giao tính mạng cho người khác thì tâm tình như thế nào? Không phải tôi quá cẩn thận, chỉ là cảm giác không tốt, cực kỳ không tốt. Chính vì như vậy, mới phải nhắm mắt. Nhưng mà nhắm mắt rồi lại cảm thấy càng hỏng bét; một mảnh tối đen, chỉ có thể nghe được nhịp tim đập của chính mình, nhiệt độ của cơ thể, còn có cảm giác khác thường vây quanh cánh tay.
Chắc là cũng nhận thấy điểm dị thường, nó có chút nóng nảy, chậm rãi chuyển động, cảm giác lớp da nhu động ma sát xuyên qua lớp quần áo truyền đến rõ ràng. Có thể dùng lý trí khống chế thân thể cũng không đại biểu rằng về mặt sinh lý tôi có bao nhiêu thích ứng với loại xúc cảm này, lòng căng thẳng, muốn giục, lại không dám giục. Nếu lựa chọn giao quyền làm chủ cho người khác, việc còn lại có thể làm chỉ là chờ đợi; thúc giục làm bậy ngoại trừ gây phiền nhiễu ra thì chẳng có tác dụng nào khác, phần lớn sự việc đều sẽ chỉ chuyển biến theo hướng xấu.
May sao vẫn cảm nhận được sự tồn tại của nàng, khiến người ta an tâm đôi chút. Thực ra cảm giác rất mơ hồ, giống một loại trực giác mông lung mờ ảo hơn, bởi vì xung quanh rất yên tĩnh, đến cả tiếng hít thở của nàng cũng không cảm nhận được, thế nhưng tôi biết nàng vẫn ở đó, thậm chí có thể tượng tượng được vẻ mặt nàng như tiểu lang đang thủ thế chờ đợi tấn công.
Bỗng, một trận gió mát lướt qua mặt, nhẹ nhàng lướt qua da thịt hơi mát lạnh.
Nhưng nó không phải là gió! Bởi vì ngay sau đó cánh tay phải mạnh mẽ kéo căng, càng lúc càng căng, sợi dây leo sống bắt đầu uốn mình xoắn lại, siết chặt cánh tay đau đớn không chịu nổi. Tôi xác thực nhịn không nổi nữa, mở lớn mắt kêu lên một tiếng, nhìn thấy nhánh cây trong tay Luyện nhi lúc trước giờ khắc này bất thiên bất ỷ (không nghiêng lệch) đâm thẳng vào trong miệng rắn. Đòn tấn công này nhắm vô cùng chuẩn xác, chí ít khi đến xem tôi quả thật không thể tưởng tượng nổi, là đòn đánh hiệu quả nhất, hoàn toàn tránh được rắn cắn nguy hiểm, tôi nói không nên lời; khuyết điểm duy nhất chính là nó sắp chết giãy dụa siết cánh tay càng chặt.
Đứa nhỏ cũng biết, cho nên giờ đây đang ngồi chồm hổm, một tay giữ chặt cành cây tiếp tục khống chế, một tay nắm thân rắn trái phải kéo ra, nỗ lực lôi nó ra khỏi cánh tay tôi. Nhưng mà con rắn xoắn cuộn sức mạnh ngoài sức tưởng tượng của nàng, mắt thấy máu bị nghẽn cánh tay bắt đầu thâm tím lên, nàng không rõ tình hình, có chút sốt ruột, cắn môi liếc nhìn tôi một cái, giống như là... lo lắng. Tôi nâng tay trái, không muốn phiền thêm, chỉ là xoa nhẹ lưng nàng, nói cho nàng biết không có gì đáng ngại, không sao. Giằng co như vậy một hồi, cuối cùng thứ kia dần mất sức, bị Luyện nhi túm lấy đập mấy phát, liền co quắp thành vật chết không nhúc nhích. Hình như nàng vẫn chưa trút hết tức giận, căm phẫn nhìn hai lần rồi mới nhấc tay ném nó đi thật xa biến mất trong bóng đêm, ngay cả âm thanh rơi xuống đất cũng chẳng hề nghe thấy. Hành động tức giận của nàng khiến tôi yên tâm đồng thời cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng lại không dám cười, bởi vì người đối diện đang mang vẻ mặt dọa nạt, thấy tôi hé miệng mỉm cười liền trừng mắt lại đây, song cũng không nói gì nhiều, chỉ yên lặng đi tới bên cạnh, nhặt lên cây thảo dược lúc nãy hái được chuyển tới trước mặt tôi, ý tứ không cần nói cũng biết.
Nhìn sắc mặt nàng không tốt, tất nhiên tôi sẽ không dại dột mà đi chọc ghẹo, chỉ cầm cây thảo dược lật qua lật lại cẩn thận quan sát, chần chừ một chút, vẫn là quyết định thành thật trả lời:
- Cái này rất giống, có điều... tiếc là không phải.
Còn tưởng rằng đứa nhỏ này làm không được sẽ thẹn quá hóa giận, thế mà hoàn toàn không có. Nàng ngâm một tiếng, nghe thật sự rất bình tâm tĩnh khí, vẻ mặt cũng không biểu hiện cái gì, chỉ đem cọng cỏ thuận tay ném sang một bên, tiếp theo đột nhiên đưa tay đem tôi từ trên mặt đất kéo mạnh lên! Sự việc quá đột ngột, không hề chuẩn bị, tôi chỉ cảm thấy thân thể nhẹ đi, đến khi tinh thần phục hồi lại thì đã ở trên lưng nàng.
- Luyện nhi? - Thật không hiểu, làm người đầu óc mơ hồ:
- Ngươi làm gì vậy?
Nàng cười lạnh:
- Cõng ngươi.
Sau đó không nói thêm lời nào, trực tiếp đi vào bụi cây, thân hơi hướng về phía trước, tay trái đỡ người, tay phải cũng đang ở trong bụi cỏ gạt qua gạt lại, này nhất định là muốn duy trì tư thế như vậy tiếp tục tìm thuốc.
Lúc thấy nàng cười nhạt liền biết không tốt, lại không dự đoán được nàng cư nhiên sẽ làm như thế, trong đầu mờ mịt một hồi, suy nghĩ một chút, đắn đo một lần nữa mở miệng:
- Luyện nhi, ngươi làm cái gì đây? - Vừa rồi rõ ràng nàng thật sự nộ khí, bản thân cũng liền thừa nhận:
- Khi nãy chẳng qua là chuyện bất ngờ, cũng là do ta nhất thời sơ suất không cẩn thận. Bây giờ giải quyết xong rồi, ngươi thật sự không cần phải...
Còn chưa nói hết câu, đã bị một tiếng "hừ" lạnh đánh gãy. Nàng không trực tiếp trả lời, cũng không buồn quay đầu, chỉ đem cây cỏ vừa mới kéo xuống đưa lướt qua bả vai hỏi:
- Cái này thì sao?
- A.. Không phải.
Đưa mắt nhìn, tôi nhanh chóng phủ định, nghĩ muốn tiếp tục khuyên nhủ. Nàng nghe không phải liền lập tức ném đi, tôi chưa kịp mở miệng, liền có một cây khác đưa tới:
- Cái này?
Trong lòng bất đắc dĩ, lúc này mà còn không hiểu rõ ý tứ của nàng thì tôi thật sự là sống uổng phí rồi. Do đó lần này không xác nhận cũng không phủ nhận, chỉ cầm lấy cây cỏ nhìn một chút, không quan tâm, tiếp tục lời nói của mình:
- Luyện nhi, như này vất vả cho ngươi lắm, làm sao ta yên tâm được? Hơn nữa, cũng sẽ không khéo như vậy, dưới gốc cây kia sẽ không có khả năng xuất hiện lần nữa...
- Ngươi thật lắm lời!
Nàng cõng tôi, rốt cuộc bùng nổ, nghiêng mặt sang thở "phì phò" gầm lên:
- Ai cần để ý đến ngươi sống chết! Ta chỉ là cảm thấy như này càng thuận tiện hơn! Không cần thêm một chuyến chạy tới gốc cây hỏi ngươi, thực sự phiền phức! - Trách móc xong, cũng không chờ tôi trả lời, đưa tay muốn đoạt lấy cây cỏ vừa nãy:
- Không phải thì ném xuống! Cầm trong tay không nói lời nào tính làm cái gì?
Tuy rằng nàng thường đối với tôi kiêu ngạo cáu kỉnh, nhưng cho tới nay chân chính bạo phát chỉ có hai lần. Có thể là kiêng kị bệnh tình, so với lần trước tay đấm chân đá bên khe suối nhỏ thì lần này hiển nhiên nhường nhịn tôi rất nhiều. Trong lòng tôi hiểu rõ, không muốn tranh luận, chỉ là lúc xóc nảy nhanh chóng đưa tay ôm vai nàng để tránh bị ngã xuống, một tay khác vội vã bảo vệ cây cỏ này:
- Đừng nóng đừng nóng, lần này xác thực hái không sai, là dược thảo, vứt đi rồi ngươi không tiếc sao?
Nàng sững sờ, dừng động tác, nhất thời quên mất bản thân đang tức giận, chỉ nghi hoặc liếc mắt nhìn tôi:
- Thật sự?
Vội vàng gật đầu, hướng nàng cười vô tội, tôi thật không lừa nàng. Cũng thật khéo, nàng nghiêm túc tìm kiếm lại chỉ là những cây tương tự chứ không phải, vậy mà giận dỗi tiện tay ngắt đại lại trúng mục tiêu. Nàng còn hai mắt lườm tôi, ước chừng cảm thấy tôi xác thực không phải đang dỗ nàng, liền đoạt lại cây thảo dược, tỉ mỉ đánh giá, lại để sát vào mũi ngửi thử, lông mày dãn ra, nghiêng đầu lẩm bẩm:
- Thì ra lớn lên là cái dạng này a, rất bình thường mà, mệt ta tìm nửa ngày.
Chung quy vẫn là trẻ con, nóng giận tới nhanh mà đi cũng nhanh, tôi tiện tay chỉnh lại vài sợi tóc mai của nàng, mỉm cười nói:
- Bây giờ biết hình dạng của nó rồi, chỉ cần dựa vào đó mà hái tiếp, có thể để ta xuống chưa?
Nói xong, khẽ động, định tách khỏi nàng. Ai biết nàng cảm nhận được, lưng lập tức căng thẳng, chẳng những không phối hợp mà tay đang nâng đỡ tôi cũng xiết chặt hơn.
- Lại làm sao vậy?
Tôi nhíu mày, giả vờ khó hiểu hỏi. Thực ra trong lòng rất rõ ràng, vì sao nàng khăng khăng không chịu thả tôi xuống cùng với vừa rồi tức giận bùng nổ, chẳng qua là do dư âm của sự việc bất ngờ trước đó. Tôi cứ nghĩ rằng khi ấy nàng tự nhiên bình tĩnh, ít nhất sẽ không để ý như vậy, hiện tại nhìn lại, bản thân đoán sai rồi.
Quả nhiên, nàng kéo căng cơ thể, một bên đề phòng tôi tụt xuống, một bên ngẩng đầu nói:
- Xuống làm gì? Loại cây này lúc trước ta nhìn thấy rất nhiều, bây giờ một hơi hái sạch rồi trở về. Lúc này thả ngươi xuống, lát nữa phải cõng lại, vẫn là bỏ bớt chút việc thì tốt hơn.
Mấy câu nói này có phần lẽ thẳng khí hùng (lí lẽ hùng hồn, cây ngay không sợ chết đứng). Thở dài trong lòng, vốn tưởng rằng cho dù không tình nguyện, không có cớ nàng sẽ thỏa hiệp, hiện tại xem ra đứa nhỏ này càng ngày càng xảo ngữ. Chẳng lẽ là do mấy ngày nay chúng tôi nói chuyện nhiều? Mà bên kia, nàng trước sau như một mặc kệ tôi ý kiến, nói xong liền tự mình tiếp tục hành động. Trong tay có vật mẫu, mục tiêu tìm cũng chính xác hơn nhiều. Lần này nàng không cần phải đông lật tây gạt lung tung tìm kiếm mà là bắt một cách chuẩn xác, cỏ cây linh tinh đối với nàng quả nhiên không tạo thành chướng ngại, những bụi cây cao bằng nửa người, ban ngày tôi tìm kiếm cũng phải mất chút sức mà lúc này trong chốc lát đã bị rà soát hơn phân nửa.
Có điều là, dù sao dược thảo cũng ít, không phải như trước đó nàng phô trương nói hái dễ như trở bàn tay. Tuy rằng địa hình không dốc đến nỗi khiến người ta phải khom lưng cực khổ, nhưng dần dần vẫn sẽ kiệt sức. Tôi dựa vào nàng gần như vậy, mắt thấy trên trán chậm rãi từng giọt mồ hôi, không biết nên nói gì mới tốt, vài lần muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng không thể làm gì chỉ đành thở dài, nâng cánh tay vốn dĩ đang ôm cổ nàng nhẹ nhàng giúp nàng lau đi mồ hôi. Từ từ thả lỏng, đầu lại bắt đầu lờ mờ, gió đêm có thể làm cho người ta cảm giác thoải mái tạm thời, đối với bệnh tình thì lại vô ích.
- Lần này ngươi làm cho ta thực sự bất ngờ nha Luyện nhi...
Chắc là bởi vì đầu choáng váng hơn, tôi nằm trên bả vai nàng, híp mắt, qua một lúc sau, quỷ thần xui khiến bắt đầu lầm bầm:
- Nè, ngươi nói, lỡ đâu lần này ta không chú ý bệnh chết đi, hoặc là con rắn kia cắn chết, ngươi sẽ xử lý thế nào? Là mai táng như lời ta dạy hử? Hay là nghĩ đem ta giao cho đồng bọn của ngươi để bọn chúng được no bụng đây?
Chuyện của tiểu lang xảy ra vào hôm qua... A, có lẽ là ngày hôm trước chứ? Đầu óc mê man, thời gian có chút lẫn lộn. Thế nhưng hình ảnh vẫn rõ ràng trước mắt, ngay cả tâm tình khi đó cũng còn khắc rõ trong đầu, tự đánh giá địa vị bản thân trong lòng nàng, chắc sẽ không cao hơn sói con bao nhiêu.
Định nghĩa kết thân của đứa nhỏ này rất hời hợt không tỉ mỉ như người bình thường. Nàng vẽ ra một cái vòng tròn, ngoài vòng đều là không muốn liên quan, thậm chí tiềm ẩn địch thủ, bên trong vòng chính là người nhà, trong vòng tròn này ngoại trừ sư phụ mạnh hơn, còn lại so với nàng đều yếu. Đối với nhóm yếu, nàng luôn muốn chinh phục cùng quản lý, mà tương ứng, cũng sẽ bảo vệ. Tôi cũng được nàng đặt trong vòng này, địa vị có thể cao hơn chút, nhưng vẻn vẹn cũng chỉ như vậy. Vừa nghĩ tới trước đó nếu tôi không kiên trì thì tiểu lang kia sẽ có kết cục thế nào, liền cảm thấy đầu đau hơn, là người thường cũng chẳng muốn bị đối xử như vậy sau khi chết đi. Tôi thật sự bệnh đến hồ đồ rồi, càng quýnh hơn, không buông tha một lòng muốn nàng cho một cái đáp án.
Bị tôi truy hỏi không tha, rốt cuộc nàng không thể kiềm chế, đột ngột đứng thẳng người:
- Phiền chết đi được! Ta sẽ không để ngươi chết!
Âm thanh đáp lại rất vang dội, ngữ khí buồn bực giống như lên cơn phẫn nộ:
- Ta không cho ngươi chết! Ngươi sẽ không phải chết! Hỏi mấy cái chuyện chết rồi làm gì? Đáng ghét! Câm miệng!
Nàng kêu câm miệng, tôi liền ngậm miệng. Bị tiếng hét làm cả kinh, trên lưng xuất ra một tầng mồ hôi lạnh, không có gì nữa, tinh thần đột nhiên tỉnh táo không ít, lúc này mới phản ứng lại chính mình vừa phạm vào tính trẻ con thế nào. Biết vậy nên tự nhiên xấu hổ vô cùng, đã quên mất mình bị một đứa nhóc con quát lớn, ngoan ngoãn làm theo lời nàng nói, chỉ hy vọng khống chế bản thân chớ nói ra lời nào ngốc nghếch khiến người xấu hổ thẹn thùng.
Tôi khép miệng, nàng cũng không nói nữa, cứ như vậy vội vàng hái thuốc xong, một đường trở về cũng là không nói gì. Trở lại Hoàng Long động, đêm đã rất khuya, sư phụ vẫn chưa về. Thuốc cần phải giã phải sắc, nhưng tôi sớm đã choáng váng hoa mắt, chỉ đành tiếp tục sử dụng hình thức một người nói một người làm như lúc trước. Đợi đến sau cùng, trông coi đống lửa đang bùng cháy, nhìn nước thuốc "ùng ục" nổi bong bóng dần dần biến sậm đục ngầu, rốt cuộc tôi chịu không nổi nữa, nhắm mắt cúi thấp đầu. Trong lúc hồ đồ lộn xộn, cảm giác có người nhích lại gần, lay tôi gọi vài tiếng, trong giọng nói dường như mang theo lo lắng. Tôi theo bản năng giương lên khóe môi, mơ màng đưa tay vỗ nhẹ nàng ý bảo không có việc gì, liền lại ngủ thiếp đi. Chuyện phát sinh sau đó tôi không nhớ rõ, chỉ biết là ngủ cực kỳ an ổn trong sự ấm áp, thật sự ngủ ngon lành cho đến khi đứa bé kia gọi dậy uống thuốc, ngay cả ác mộng cũng không có.
Khi tỉnh lại, tôi nghĩ, sau ngày hôm nay, có lẽ thật sự có gì đó thay đổi rồi.
|