- Trang chủ
- Ma Nữ Nghê Thường
- Chương 24: Dưới chân núi
Tác giả: Bát Thiên Tuế
Cần phải nói, thế gian này có mấy người, từ nhỏ đã có tài năng thiên phú, thậm chí không chỉ hạn chế ở một lĩnh vực. Tôi thừa nhận giải thích như vậy ít nhiều có thiên vị. Từ một góc độ nào đó mà nói, luyện kiếm cùng làm gốm vẫn có điểm tương đồng, đặc biệt ở chỗ điều chỉnh hô hấp, khống chế sức mạnh, ngay cả điểm mấu chốt nhất là phương diện chuyển động ngón tay cùng sự linh hoạt. Người trước được luyện tập khống chế đến thành thạo, mà người sau nếu làm thử, chính là "sự bán công bội" (làm ít mà hiệu quả nhiều), nước chảy thành sông (đầu đuôi suôn sẻ). Giống như Luyện nhi trước mắt, sau một lần được tay tôi dẫn dắt, lại một mình thử qua nhiều lần, dường như dần dần lĩnh ngộ được bí quyết, chậm rãi thuận buồm xuôi gió, càng lúc càng tập trung, như một đứa trẻ vừa cảm nhận sự thú vị của chơi bùn, chăm chú mà tràn đầy hứng khởi. Tôi nhìn đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng mơn trớn phôi đất, cân đối chính xác, từ từ tạo nên hình dáng, thậm chí còn chưa chỉ cho nàng điều khiển ngón tay, nàng đã có thể học một biết mười. Ngoại trừ cảm thán, không còn gì khác nữa.
Cuối cùng, trải qua hai canh giờ, nàng làm được ba cái chén, mặc dù đơn giản không có điểm đặc biệt, nhưng giá trị ở chỗ đường cong mượt mà chỉnh tề. Để chung các thành phẩm khác, có thể nói, nhìn không ra nó được làm bởi một người chưa bao giờ tiếp xúc công việc làm gốm. Tôi đem ba cái chén ra sân hong khô. Ông lão xem đến, tấm tắc khen ngợi, liên tục nói đáng tiếc là con gái, nếu không, thật muốn thu nhận làm đồ đệ. Tôi chỉ cười cười không trả lời. Ngược lại, Luyện nhi đang đội nón trúc bước ra, nghe ông lão nói câu này, liền không hài lòng nghiêng đầu tính nói gì đó, bị tôi chặn lại, kéo nàng khom người hướng lão cười nói, trong khi đợi món đồ được hong khô thì tỷ muội chúng tôi ra ngoài làm chút việc, trở về sẽ trang trí phôi gốm, phiền lão nhân gia trông coi giùm. Nói xong, vừa được đối phương đồng ý, lập tức kéo Luyện nhi ra khỏi tiệm. Luyện nhi bị tôi đang không có việc gì tự nhiên lôi kéo, ra ngoài liền hỏi:
- Gì đây? Đi gấp như vậy, chúng ta còn có chuyện gì à?
Nghe vậy, tôi quay đầu nhìn nàng, hỏi ngược lại:
- Nếu ta không kéo ngươi, ngươi tính nói gì với ông lão?
- Cái này hả... - Nàng gật gù, trả lời:
- Ta mới không thèm làm đồ đệ của lão. Chỉ là không hiểu, nên muốn hỏi một chút, tại sao nữ hài tử lại không được? Nam hài tử thì sao? Hai tên đồ đệ của lão căn bản chẳng bằng ta.
Quả nhiên, tôi bất đắc dĩ cười khẽ, lắc đầu thở dài:
- Luyện nhi à, thế gian này, những thứ nam tử có thể làm, không có cái nào nữ tử không thể làm được. Điểm này ngươi nói không sai. Có điều, trong mắt phần lớn mọi người, nữ tử cũng không bằng nam tử. Cái này vốn có từ xa xưa, sau này thế tục cũng thêm ràng buộc hạn chế đối với nữ tử. Ngươi và ta may mắn gặp được sư phụ, không cần để ý thế gian ràng buộc. Nhưng cũng không có cách nào thay đổi quan niệm của mọi người. Nếu đã như vậy, nói nhiều cũng vô ích. Đạo bất đồng bất tương vi mưu (không cùng quan điểm thì không cần nói nhiều). Chúng ta có việc cần mới tìm đến ông ta, không cần thiết cùng ông ta thổ lộ tâm tình kết hữu, hà cớ gì phải quan tâm lão nghĩ thế nào. Đúng không?
Luyện nhi lớn lên ở trong núi, những đạo lý này đối với nàng mà nói, có lẽ hơi sớm một chút. Mà sớm muộn cũng phải nói, tôi chỉ thuận tiện nói với nàng, tránh ngày sau xảy ra nhiều chuyện. Nàng nghe xong, không trả lời ngay, giống như đang tiêu hóa lời này, im lặng xuất thần. Có lẽ trong lòng nàng sớm đã có nghi hoặc. Mấy năm qua số lần xuống núi rất ít, mỗi lần xuống, không thể không thấy ngôn hành cử chỉ của người dân bách tính. Không hiểu vì sao nàng không hỏi, chắc là trở về núi lại cảm thấy không có vấn đề gì.
Tôi chỉ hy vọng nàng sống tùy tiện thoải mái, không nên cùng thế gian đối lập làm gì, hiểm họa khắp nơi.
Hai người nắm tay không mục đích dạo bước. Nếu đã nói ra ngoài có việc, cũng không thể trong chớp mắt liền xoay người trở về, huống chi phôi chưa khô thì trở lại cũng nhàn rỗi. Lúc này mặt trời dần lệch, đã đến giờ thân (từ 3h-5h chiều) một khắc (15ph). Buổi trưa tôi và Luyện nhi chỉ ăn một ít trà bánh lót dạ, trước mắt dù sao cũng rảnh rỗi, quyết định kéo nàng tới một tửu lâu cũng coi như sạch sẽ, gọi vài món ăn lấp đầy bụng. Đồ ăn của chúng tôi thường ăn rất ít, thứ nhất là do hiếm khi xuống núi, thứ hai là nếu xuống núi thì cũng vội vã trở về. Lần này tôi cố tình chọn vài món mặn ngày thường mình không nấu, muốn cho Luyện nhi nếm thử cái mới. Thế mà đến khi thức ăn được mang lên bàn, nàng tò mò thử vài cái, nhấm nháp không biểu cảm nhiều lắm.
- Thế nào?
Thực sự nhìn không ra nàng thích hay không, tôi đành mở miệng hỏi:
- Hợp khẩu vị không?
Nàng lại nhai nhai, nuốt xuống, miệng qua loa đáp lời:
- Cũng được.
Mà tay cầm lấy chén trà bên cạnh, uống hai ngụm, mới le lưỡi, bồi thêm một câu:
- Chỉ là hơi mặn.
Đúng rồi, nàng lai lịch đặc thù cho nên không ăn quá đậm vị, mà từng bị ảnh hưởng quan niệm sức khỏe, tôi cũng cảm thấy điều này không sai, đối với thân thể rất tốt. Ngày thường sinh hoạt nấu vài món ăn thanh đạm, thời gian lâu dài, thầy trò ba người cũng quen rồi. Lúc gọi món ăn, tôi chỉ nhớ chọn những món không quá cay quá đậm gia vị, không nghĩ tới loại món ăn mặn mà Luyện nhi không thể ăn. Song, ngoài miệng nói mặn, có lẽ do đói bụng, nàng vẫn chưa ngừng đũa, cứ như vậy một bên ăn một bên uống trà. Tôi ngồi nhìn nhíu mày, món này càng ăn càng thấy mặn. Thấy nàng uống nước càng lúc càng nhiều, hiển nhiên không giải khát được, gọi cơm đi, nếu không sẽ quá sức chịu đựng. Hướng ra ngoài nhìn xung quanh, vô tình phát hiện đầu khu phố xa xa có một gánh hàng rong, mắt sáng lên, dặn dò nàng chờ tôi một chút, xoay người đi xuống lầu. Gánh hàng rong này bán đồ ăn, là những xiên mứt đỏ au lấp lánh, một xâu táo căng tròn được bao bọc bởi lớp đường óng ánh, nhìn thấy bất giác nước bọt liền vô thức tràn ra, giá tiền cũng rất phải chăng. Tôi lấy ra vài đồng thanh toán, từ cây rơm lớn cắm đầy xâu mứt rút ra hai xiên.
Đang trở về, không để ý đụng phải một người. Người thôn quê đi chợ đều là vội vã, qua buổi trưa dòng người sẽ giảm đi nhiều, có lẽ vì vậy mà bản thân không cẩn thận chú ý như buổi sáng, vô tình va phải người ta, trong lòng không khỏi rầu rĩ, cúi đầu, nhẹ giọng xin lỗi liền xoay người rời đi. Lúc đang xoay người, cánh tay căng thẳng, bị một nguồn sức mạnh kéo dừng lại. Cảm xúc trên tay khiến người chán ghét, tôi bình tĩnh quay đầu, trước mắt là một gã nam nhân vạm vỡ. Tuy vạm vỡ, trang phục lại thô lỗ không tả được, bên hông treo thanh đoản đao, ánh mắt không đứng đắn, rất giống bọn côn đồ lưu manh ỷ mạnh bắt nạt người đi đường. Trong lòng ngay lập tức rõ ràng, hiểu được lần đụng chạm này không phải do mình không cẩn thận, căn bản là bởi đối phương cố tình gây ra. Loại này trên phim ảnh cũng thường thấy, thường lệ tôi không dư hơi nhiều lời, chỉ lạnh lùng nói:
- Buông ra.
Kỳ thực lưu manh cũng biết nặng nhẹ, nếu có thể đoán được năng lực của đối phương qua lời nói, tự nhiên sẽ biết ứng xử khác nhau. Đáng tiếc, người trước mắt này lại không có mắt, nghe rồi không những không buông tay, ngược lại còn nhếch miệng cười, siết tay chặt hơn:
- Nay thật có phúc a, hiếm khi gặp được một tiểu mỹ nhân, lại có chút cá tính, từ đâu tới nhỉ? Một người ở bên ngoài thật không cẩn thận. Lão gia là người rất thương hương tiếc ngọc, đưa nàng một đoạn được không đây?
Ngày thường nhìn thấy Luyện nhi cùng sư phụ, cho nên cảm thấy dung mạo của bản thân thật tầm thường. Hiện tại bị một câu "tiểu mỹ nhân" nói đến thiệt khiến mình vừa bực lại vừa buồn cười. Chỉ là trong lòng thiếu kiên nhẫn, âm thầm chuyển hai xâu mứt qua tay trái, tay phải vận lực, tôi nghiêm mặt nhắc nhở hắn lần cuối:
- Ngươi tốt nhất nên buông tay, nếu không...
Còn chưa dứt lời liền dừng lại, bởi vì ánh mắt vô tình lướt qua tên nam nhân, quét đến đầu phố, phía trên tửu lâu, rơi vào bóng người đang bồng bềnh tiếp đất.
- Luyện nhi, ngươi làm gì vậy?
Nhíu mày, theo bản năng gọi một tiếng, không phải bởi vì nàng nhảy một cái, mà vì lúc ở tửu lâu, giờ cơm trưa không có người, để tiện ăn uống trò chuyện, hai người chúng tôi đều tháo nón xuống dùng bữa. Nếu không phải nguyên nhân này, sẽ không xảy ra cảnh vội mua đồ đụng phải người. Trước mắt thấy nàng nhảy khỏi tửu lâu, không che không đội giống mình, hất đầu tự tại bước đến, trong lòng tự nhiên có chút khó chịu. Ý nghĩ này xuất hiện cùng Luyện nhi nhảy từ tửu lâu xuống chỉ trong nháy mắt, đợi đến khi tên lưu manh phản ứng quay đầu lại, Luyện nhi đã đến rất gần. Mắt thấy tên này cứ đờ đẫn, ánh mắt nhìn chằm chằm người đối diện chớp cũng không chớp, nội tâm chỉ cảm thấy càng không vui. Luyện nhi không quan tâm bên này thần sắc khác nhau, đến rất gần liền dừng lại, giống như tò mò hỏi:
- Các ngươi đang làm gì đây?
Nói xong, làm như vô tình liếc bàn tay đang siết chặt cánh tay tôi, tiếp theo dời mắt nhìn tên lưu manh nói:
- Tư thế này, định đối với nàng làm cái gì sao?
Lúc nói câu này, nàng thậm chí còn câu ra một nụ cười nhẹ, cùng với âm thanh vẻ mặt, cộng thêm bản thân nhỏ tuổi, thật giống một nữ hài tử ngây thơ đang đặt nghi vấn. Chỉ có người thân thuộc như tôi mới mơ hồ nhìn ra được có gì đó không đúng, không hành động nữa, nhìn xem nàng tính làm gì. Tên côn đồ còn không biết chết sống, bị âm thanh này thức tỉnh, như phục hồi lại tinh thần, nhếch miệng cười "hì hì", buông lỏng cánh tay tôi, tới gần Luyện nhi, vẻ mặt vui mừng:
- Ta không làm gì nàng, chẳng làm gì cả. Có tiểu cô nương xinh đẹp đứng đây rồi, món đồ khác còn dùng làm gì chứ? Ha ha, không đúng sao?
Lời vừa xuất ra, Luyện nhi cười càng mềm mại, hơi nhíu mày, nói:
- À, ý của ngươi là, ta đẹp hơn nàng? Đẹp hơn bao nhiêu đây?
- Kia là, cái đó... đom đóm phát sáng, há có thể cùng ánh trăng so bì, phải không?
Chắc là cảm thấy rất dễ có được nàng, tên nam nhân cười đến nước miếng chảy đầy miệng, càng tới gần hơn chút, đưa tay ra:
- Chúng ta không nên bàn chuyện này nữa, tốt hơn là...
Hắn còn chưa kịp nói hết lời, bởi vì nữ hài tử duyên dáng yêu kiều đột nhiên biến mất, tiếp sau đó, thiên toàn địa chuyển, trời đất đảo lộn! Hắn không biết trong nháy mắt xảy ra chuyện gì, nhưng tôi lại rất rõ ràng. Vào thời điểm tay hắn nghĩ chạm vào Luyện nhi, nàng chế ngự cổ tay hắn bẻ ngược lại, sau đó phóng người, mượn thế lôi kéo một phát, chỉ một chiêu thức nắm bắt đơn giản, lại có thể mạnh mẽ đem tên đại nam nhân nặng hơn mình gấp mấy lần xoay một vòng té lăn trên mặt đất. Cú xoay này, tay tên kia vốn bị bẻ ngược nên trật khớp, chỉ nghe hắn hét lớn như tiếng con lợn bị giết. Luyện nhi lại đạp lên cánh tay trật khớp của hắn, đè hắn nằm ép chặt trên mặt đất không thể cử động.
- Ngươi là cái thá gì?
Nàng đứng ở nơi đó cười lạnh, vẻ mặt uy hiếp, ánh mắt toát lên sự nghiêm nghị cùng hung ác, từ trên cao nhìn xuống người trên mặt đất, xem thường giống như dưới chân nàng lúc này chỉ là đạp phải một con giun dế trêu chọc mình:
- Nhan sắc của hai người chúng ta, khi nào thì đến phiên loại như ngươi bình phẩm?